Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 95 - Chương 95: Vương Triều Lạc Nhật

Chương 95: Vương triều Lạc Nhật Chương 95: Vương triều Lạc Nhật

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Lại có không ít kiếm tu lục tục bước vào Tây Lương thành, nhưng dường như toàn là gương mặt trẻ tuổi, Hải Thanh Mạc không khỏi kinh ngạc: “Chẳng lẽ đám người này nghĩ thần kiếm xuất thế sẽ tới phiên mình hay sao?”

“Đừng coi thường những người này, ta có thể cảm giác được có không ít người cảnh giới cao thâm đang ẩn giấu tu vi của mình, nấp trong số bọn họ. Rất có thể họ là cao thủ trên Huyền Tâm cảnh, cho dù có cường giả Địa Lục cảnh hay Thiên Bệ cảnh ta cũng không thấy ngạc nhiên.” Giọng điệu của Hồng Niệm thoáng chút bất an.

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Nói vậy thật sự có thần kiếm xuất thế, nếu không bọn họ tới đây làm gì?”

“Hay là chúng ta đi trước đi.” Hồng Niệm chạm tay lên chuôi Hà Ảnh kiếm. “Tình hình trước mắt đã vượt qua mức độ ta có thể khống chế. Chuyện ước định mùng chín tháng chín, ngươi cứ giải thích với Quân Cửu một chút, chắc hắn sẽ hiểu.”

“Không được.” Hải Thanh Mạc lắc đầu. “Cửu sư huynh có vẻ rất coi trọng việc này, đến lúc đó ta lễ bái sư phụ và các sư huynh của mình, bọn họ đoạt thần kiếm của họ, hai bên không liên quan.”

Sau một thời gian ở cạnh nhau Hồng Niệm đã hiểu tính tình vị thiếu chủ của mình, biết nếu gã đã quyết thì mình không cách nào khuyên bảo. Cô chỉ có thể thở dài một tiếng, nghĩ xem có nên dùng phi kiếm truyền âm về Nam Dạ, nhờ bên sư phụ phái một vị sư huynh tới giúp không.

Sau một ngày cực kỳ náo nhiệt ở quán rượu, sắc trời tối dần, Hải Thanh Mạc không nhịn được hỏi nữ chủ quán: “Không có vấn đề gì thật không? Nếu tất cả mọi người trong thành đồng thời ma biến, không khéo lại hủy cả Tây Lương thành mất.”

Nữ chủ quán khẽ mỉm cười: “Không đâu, Tích Lang đã mở Phong Ma pháp trận, trong vòng bảy ngày tòa thành này sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.”

Còn tới khi mặt trời lặn mặt trăng lên, người trong quán rượu dồn dập rời khỏi, Tích Thành lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người bọn họ.

“Rời khỏi nơi này đi.” Tích Thành trầm giọng nói.

“Vì sao?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc hỏi.

Tích Thành lấy từ trong lòng ra một cái chuông nhỏ màu đồng cổ, không ai lắc mà quả chuông tự đung đưa kịch liệt, phát ra tiếng vang thanh thúy chói tai.

Nữ chủ quán bỗng nhíu mày, nụ cười thường thấy trên mặt bỗng biến mất, nhanh chóng bước tới nói: “Sao lại như vậy? Rõ ràng chàng đã mở Phong Ma pháp trận rồi mà? Sao Chàng Ma linh lại như vậy?”

“Phong Ma pháp trận đã hoàn thành, tất cả ma khí trong Tây Lương thành đều bị áp chế. Quả chuông này ngâm vang như vậy là vì có ma khí từ phía tây tới!” Tích Thành đột nhiên nhíu mày, buông lỏng tay, quả chuông nhỏ lập tức nổ tung, mảnh vỡ bắn tứ tung về phía mọi người. Hồng Niệm nhẹ nhàng nhấc kiếm, nhanh chóng đánh rơi mảnh vỡ.

Lý Đào Hoa ấn mạnh trường kiếm trong tay xuống mới đè được tiếng ngâm kịch liệt của nó. Cô bất đắc dĩ nói: “Lang thú kia đưa ta thứ kiếm gì vậy, vì sao lúc nào cũng tự kêu!”

“Là thanh kiếm có linh tính, chẳng qua bây giờ muội còn chưa thể khống chế được nó. Nó đã nhận ra nguy hiểm, ngâm vang là để nhắc nhở muội.” Hồng Niệm nhíu mày nói: “Ma khí từ phía tây tới...”

Hải Thanh Mạc nghĩ tới cái tên dùng xương làm kiếm trong động thiên tách biệt, sau lưng bỗng thấy lạnh toát, hạ giọng nói: “Không phải đồng bọn của tên Cốt tướng quân đấy chứ, nếu lợi hại như vậy thì ta về Quân Kiến sơn đây, dập đầu tạ lỗi với cửu sư huynh chứ không đi viếng mồ nổi.”

“Không phải lúc đùa cợt như vậy, nếu ngươi thật sự muốn đi.” Hồng Niệm nắm chặt lấy chuôi Hà Ảnh kiếm: “Chúng ta lên đường luôn nào!”

“Tên kia tới.” Lý Đào Hoa nhắc nhở.

Mọi người quay đầu nhìn ra ngoài phòng, chỉ thấy Sát Lẫm Nguyệt mặc áo lông cáo màu trắng đã đứng trên con đường dài từ lúc nào chẳng hay, nhưng hắn không nhìn về phía bọn họ mà nhìn lên bầu trời đêm phía trước, lông mày hơi nhíu lại. Tích Thành lao ra ngoài đầu tiên, những người còn lại cũng chạy ra theo. Hải Thanh Mạc nhìn theo hướng ánh mắt Sát Lẫm Nguyệt, vầng trăng treo trên trời cao, ánh sao ảm đạm, ngoài ra không có gì đặc biệt. Gã không nhịn được hỏi: “Sát huynh, ngươi đang nhìn gì vậy?”

Sát Lẫm Nguyệt hơi nhướn mày: “Ngươi có vẻ hoàn toàn không sợ ta?”

“Còn chưa tới ngày, mùng chín tháng chín chắc chắn ta sẽ đi vòng qua ngươi. Ngươi nói đi, ngươi đang nhìn gì vậy?” Hải Thanh Mạc vội vàng hỏi.

“Nơi đó có một chiếc xe ngựa bay tới!” Sát Lẫm Nguyệt giơ tay chỉ lên bầu trời đêm, lạnh nhạt nói.

“Xe ngựa?” Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Sao ta không thấy? A, có cái gì xuất hiện, là xe ngựa, không đúng sao ngựa lại bốc cháy!”

Chỉ thấy trong bầu trời đêm xuất hiện một chiếc xe ngựa rất lớn, do một con ngựa đen khổng lồ kéo xe. Toàn thân con ngựa đen kia hừng hực lửa đen, chiếc xe nó kéo cũng không phải xe thường mà là một cỗ xe bằng sắt đen lớn, trên cỗ xe là một nam nhân mặc trường bào màu đen hoa mỹ. Nam nhân này một tay tựa vào xe chống lên cằm, một tay đặt lên đầu gối gõ nhẹ, có vẻ rất mất kiên nhẫn. Còn trên cỗ xe sau lưng hắn cắm đầy các loại trường kiếm, thậm chí nếu nhìn kỹ cỗ xe màu đen này vốn tạo từ vô số thanh kiếm.

Phía sau cỗ xe bằng sắt kia còn có một lá cờ, trên cờ vẽ vầng thái dương chỉ còn một nửa.

“Vương triều Lạc Nhật.” Sát Lẫm Nguyệt trầm giọng nói.

“Vương triều Lạc Nhật là vương triều nào?” Lần này người lên tiếng hỏi lại là Lý Đào Hoa. Trước kia cô ở trong thôn, chỉ nghe nói thế gian có hai vương triều lớn là Nam Dạ và Bắc Thần, lần đầu tiên nghe thấy còn có vương triều Lạc Nhật. Lý Đào Hoa không khỏi tò mò.

Hồng Niệm mở miệng giải thích: “Ma giới cũng giống với Nhân giới chúng ta, cũng từng có các thế lực cát cứ, nhưng cuối cùng Ma Tôn thống nhất tất cả các thế lực dưới trướng mình rồi học theo Nhân giới thành lập một vương triều, đó là vương triều Lạc Nhật. Nhưng không phải ai cũng có tư cách treo lá cờ Lạc Nhật Dư Huy này, thân phận của người này ít nhất cũng là Ma tộc thất tướng quân trở lên.”

“Ma tộc thất tướng quân lợi hại lắm sao?” Hải Thanh Mạc dò hỏi.

“Cốt tướng quân chính là một trong số đó.” Hồng Niệm trả lời.

Nếu không phải vừa rồi đã tuyên bố hùng hồn, bây giờ Hải Thanh Mạc chỉ muốn quay đầu bỏ đi.

Cuối cùng chiếc xe ngựa kia cũng hạ xuống trên đường, nó tiếp tục đi về tới một quãng rồi mới đến trước mặt bọn họ. Người ngồi trên cỗ xe bằng sắt khẽ nhướn mày, nhìn mọi người trước mắt, lạnh lùng nói: “Đồ bỏ.”

“Hắn mắng ngươi là đồ bỏ, không thể nhịn được!” Hải Thanh Mạc nói với Sát Lẫm Nguyệt.

Sát Lẫm Nguyệt lại không bị gã khích tướng, chỉ nhìn người trước mặt: “Ngươi là Kiếm tướng quân của vương triều Lạc Nhật?”

Người trên cỗ xe sắt ăn mặc sang trọng quý phái, mặt mày như họa, dáng vẻ tựa công tử thế gia, nhưng dáng ngồi lười biếng, giữa hai hàng mi mang vẻ bệnh tật, giọng điệu cũng hơi uể oải suy nhược: “Ngươi là người phương nào? Vì sao bản tọa phải trả lời câu hỏi của ngươi?”

“To gan, hắn là sát thủ đệ nhất Bắc Thần, Sát Lẫm Nguyệt!” Hải Thanh Mạc nổi giận nói: “Ngươi đừng nói năng ngông cuồng.”

“Không quen biết.” Người nọ day day mi tâm.

Hải Thanh Mạc vội vàng quay sang nói với Sát Lẫm Nguyệt: “Sát huynh, cái tên không biết điều này rõ là kiêu ngạo.”

“Ngươi nói nghĩa huynh của ngươi là công tử của Bắc Thần Kim gia, là vị công tử nào?” Sát Lẫm Nguyệt nói đầy ẩn ý.

“Kim Phượng Hàm! Phó minh chủ Chính Khí minh, nghĩa huynh của ta!” Hải Thanh Mạc kiêu ngạo nói.

“Chi đủ tiền, ta có thể giết hắn cho ngươi.” Sát Lẫm Nguyệt đặt tay lên chuôi kiếm.

“Bảo đảm đủ, bảo đảm đủ!” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói.

Người nọ khẽ cau mày, quát khẽ: “Ồn ào!” Tiếp đó hắn nhấc ngón tay, một thanh trường kiếm bay ra từ cỗ xe sắt, lao về phía Hải Thanh Mạc.

Hồng Niệm nhanh chóng xông tới, hào quang lóe lên, đánh bay thanh trường kiếm này ra ngohài.

Trường kiếm ngược trở về, lao thẳng tới đầu người nọ. Hắn hoàn toàn không kinh hãi gì, chỉ khẽ mỉm cười, sau đó trường kiếm lẳng lặng dừng lại cách hắn ba tấc. Hắn giơ hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy thân kiếm, sau đó vung tay cắm nó về vương tọa. Hắn nhìn về phía Hồng Niệm: “Danh kiếm Hà Ảnh, hạng chín trên Kiếm Phổ, đã lẩu rồi.”

Hồng Niệm trầm giọng nói: “Ngươi từng gặp kiếm chủ đời trước của Hà Ảnh kiếm?”

Người nọ giơ ngón tay nhẹ nhàng mân mê trên mặt mình, sau đó mỉm cười: “Ta từng giết một tên kiếm chủ của nó.”

“Không sai, khi Ma giới xâm lấn, kiếm chủ đời trước của Hà Ảnh kiếm đã thống lĩnh kiếm tu trong thành giao chiến với ma tộc. Trong trận chiến đó kiếm chủ Hà Ảnh kiếm bị Kiếm tướng quân giết chết.” Tích Thành trầm giọng nói: “Không ngờ người của Ma tộc lại phá Vạn Kiếm đại trận!”

“Đừng có nói đi nói lại người của Ma tộc nữa, trận này là một mình ta phá, cho nên cũng chỉ có một mình ta tới đây.” Kiếm tướng quân nhẹ nhàng gõ một chuôi kiếm bên tay: “Trong số các ngươi, ai là người thống lĩnh?”

Tích Thành bước lên trước một bước: “Ta là dịch sứ của Bắc Thần Tây Lương thành, Tích Thành.”

Kiếm tướng quân quan sát cẩn thận Tích Thành, gương mặt lập tức toát lên vẻ vui mừng: “Thú vị thú vị. Trọng thành của nhân tộc mà lại để một quỷ tu trấn thủ? Hôm nay tới đây không uổng công, một quỷ tu, một truyền nhân Hà Ảnh kiếm, còn một Bắc Thần đệ nhất cái gì ấy nhỉ.”

“Bắc Thần đệ nhất sát thủ!” Hải Thanh Mạc cao giọng đáp lời.

“À, Bắc Thần đệ nhất sát thủ.” Kiếm tướng quân hờ hững nói.

Sát Lẫm Nguyệt mặt không đổi sắc nhưng bàn tay như muốn siết đứt chuôi kiếm của mình.

Kiếm tướng quân lại biếng nhác hỏi: “Còn ngươi là ai?”

Hải Thanh Mạc vội vàng buông tay xuống: “Ta chỉ là một dân chúng bình thường, không phải người tu hành.”

“Ta nóng lòng tới đây là vì trong chúng ta có một bộ xương già, trước đó vài ngày hắn ra ngoài làm chút việc kết quả bị người ta làm thịt. Tuy bộ xương già ấy khá vô dụng nhưng dù sao ta và hắn cũng có giao tình mấy trăm năm. Ta ngày nhớ đêm mơ, chỉ muốn làm thịt kẻ đã giết hắn, báo thù cho hắn. Mấy người các ngươi có biết ai giết hắn không?” Kiếm tướng quân hỏi.

Hải Thanh Mạc thầm giật mình, sắc mặt cứng đờ: “Làm sao biết được!”

“À.” Kiếm tướng quân đột nhiên nhíu mày, ánh mắt toát lên vẻ hung tợn.

Một cơn gió mạnh thổi qua.

Lại thấy thân hình Kiếm tướng quân vẫn dựa vào cỗ xe sắt, một luồng hư hồn đã lập tức tới trước mặt Hải Thanh Mạc. Hư hồn Cốt tướng quân nửa trong suốt đầu tiên búng nhẹ lên mi tâm Hải Thanh Mạc, gõ ra kiếm phách Hồng Nhan kiếm, tiếp đó nắm lấy cổ tay của Hải Thanh Mạc ép kiếm phách Ly Ca kiếm ra.

“Làm càn!” Hồng Niệm vội vàng chém Hà Ảnh kiếm ra, đánh về phía hư hồn kia.

Hư hồn kia lập tức thối lui, lại trở về trong thân hình ngồi trên cỗ xe sắt. Kiếm tướng quân khẽ nhích người nói: “Chẳng phải là ngươi à?”
Bình Luận (0)
Comment