Chương 94: Nghi lễ của sát thủ
Chương 94: Nghi lễ của sát thủ
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Sát thủ tới cửa, đương nhiên là để giết người, điều này không có gì lạ.
Hải Thanh Mạc đoạt ngôi dầu trong Lương Ngọc đại hội, là đệ tử của Quân Kiến sơn đã nhiều năm chưa từng xuất thế, còn là nhị công tử của Lan Lăng thành, con tư sinh của hoàng tử Nam Dạ và Thánh nữ Bắc Thần; mỗi thân phận đều khiến người khác có lý do giết gã. Cho nên sát thủ tới đoạt mạng gã, chuyện này hoàn toàn không kỳ quái.
Nhưng Hải Thanh Mạc vẫn lấy làm lạ, vì gã cảm giác được sát khí trên người kẻ trước mặt rất mạnh nhưng lại không có sát ý. Hải Thanh Mạc chậm rãi nói: “Vì sao lại muốn giết ta?’
“Ta là sát thủ, ta muốn giết ngươi, đương nhiên là có người trả tiền mua mạng của ngươi rồi.” Sát Lẫm Nguyệt nhướn mày liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc một cái, đôi mắt cáo hơi híp lại.
“Ai vậy?” Hải Thanh Mạc lại hỏi.
“Ngươi có phải ngốc không vậy? Người ta đã nhận tiền tới lấy mạng ngươi, làm sao lại nói cho ngươi chủ thuê là ai được!” Nam nhân bên cạnh ngắt lời.
Hải Thanh Mạc cười nói: “Ta có tiền. Nghĩa huynh của ta là công tử của Bắc Thần Kim gia. Đối phương ra bao nhiêu tiền, ta chi gấp bội, ngươi đừng giết ta có được... không?”
Chữ “không” vừa dứt Hải Thanh Mạc đã không dám hạ tháp đầu tiếp, vì gã cảm nhận được một luồng hàn khí lạnh lẽo dừng trên cổ mình. Gã cúi mặt xuống, chứng kiến một thanh trường kiếm tỏa hàn khí lẫm liệt. Lúc này Sát Lẫm Nguyệt đã đứng bên trái gã, những người khác trong sảnh đều không thấy hắn đi tới ra sao, ngoại trừ Hồng Niệm.
Vì Hà Ảnh kiếm của Hồng Niệm cũng gác lên cổ Sát Lẫm Nguyệt.
“Ta đang bảo sao chủ thuê lại ra giá cao thế, hóa ra bên cạnh hắn có một kiếm thuật sư cường đại đến vậy.” Sát Lẫm Nguyệt lạnh lùng nói.
“Huynh đài song tu thuấn thuật kiếm thuật, thân pháp rất nhanh chóng. Nếu ta chậm hơn nửa phần chắc thiếu chủ nhà ta đã đầu thân hai nẻo.” Hồng Niệm âm u nói.
Sát Lẫm Nguyệt thở dài một tiếng: “Ta có thể thu kiếm nhưng ta đảm bảo kiếm tiếp theo chắc chắn ngươi không cứu được thiếu chủ của mình.”
Hồng Niệm nhẹ nhàng lật Hà Ảnh kiếm lại: “Ta cũng đảm bảo nếu tiếp theo ngươi còn dám xuất kiếm, kiếm tiếp theo ta sẽ giết ngươi trước.”
Hải Thanh Mạc giơ hai tay lên: “Các ngươi không cần dám tới dám lui, dù sao ta cũng không dám, ta không dám!”
“Thế thì thử xem.” Sát Lẫm Nguyệt thu kiếm, tiếp theo thân hình lóe lên, đã ngồi xuống cạnh bàn. Hắn giơ tay gõ nhẹ lên bàn: “Cho một bình rượu.”
Hải Thanh Mạc thở hắt ra một hơi: “Chẳng lẽ trước khi giết người ngươi còn phải uống một chén rượu làm ấm thân mình?”
Sát Lẫm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Hải Thanh Mạc một cái, không nói gì.
Hải Thanh Mạc đứng sang bên cạnh Hồng Niệm: “Đám sát thu các ngươi không ai chú ý tới nghi lễ à?”
“Ta nói ta sẽ tới giết ngươi chứ không phải là hôm nay. Chủ thuê của ta đã chọn ngày cho ta rồi.” Sát Lẫm Nguyệt cầm chén rượu trên bàn lên, xoay một vòng rồi nắm chặt lại: “Mùng chín tháng chín lấy mạng nhà ngươi.”
Hải Thanh Mạc giơ tay ôm đầu: “Mùng chín tháng chín, rốt cuộc là ngày nào?”
“Mùng chín tháng chín là tết Trùng Dương.” Lý Đào Hoa ở bên cạnh nhắc.
“Đào Hoa muội muội, ta biết là tết Trùng Dương.” Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói, sau đó nhìn qua Hồng Niệm: “Làm sao bây giờ?”
Hồng Niệm đặt tay lên Hà Ảnh kiếm, kiếm khí trên người từ từ trở nên lạnh lẽo thấu xương. Cô nhìn Sát Lẫm Nguyệt đang ngồi đó, trầm giọng nói nói: “Nếu có người như vậy đi theo chúng ta sẽ rất phiền toái. Hơn nữa đúng như lời hắn nói, nếu hắn muốn giết ngươi, chưa chắc ta đã che chở được. Đêm dài lắm mộng, chằng thà giải quyết luôn ở đây đi.”
Sát Lẫm Nguyệt uống một ngụm rượu rồi đứng dậy thả một nén bạc xuống: “Ta không nhận được đơn thuê giết ngươi. Nếu giết ngươi sẽ rất phiền toái. Ta không muốn phí công xuất kiếm.”
Hải Thanh Mạc càng hoang mang: “Ta không hiểu, nếu mùng chín tháng chín ngươi mới giết ta, vậy vì sao hôm nay lại tới gặp mặt ta?”
“Vì sau ngày hôm nay, mỗi ngày ngươi đều phải sống trong nỗi lo sợ khủng hoảng. Đợi tới ngày ta đến giết ngươi, nỗi sợ tích tụ trong lòng ngươi sẽ khiến ta xuất kiếm càng vui vẻ.” Gương mặt lạnh băng của Sát Lẫm Nguyệt bỗng có thêm nụ cười.
Hồng Niệm hừ lạnh một tiếng: “Xem ra thiếu chủ nhà ta nói đúng, đám sát thủ các ngươi đúng là thích lễ nghi.”
“Ngươi vốn không hiểu sát thủ.” Sát Lẫm Nguyệt hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.
Hồng Niệm nói đầy ẩn ý: “Ngươi vốn không hiểu Hải Thanh Mạc.”
Chỉ thấy Hải Thanh Mạc đặt mông ngồi xuống, lau mồ hôi trên trán: “Cuối cùng cũng đi rồi, cuối cùng cũng đi rồi.” Sắc mặt gã rất thoải mái, cầm cái màn thầu trên bàn lên cắn một miếng, làm gì có vẻ sợ hãi.
Hồng Niệm ngồi xuống trước mặt hắn, hỏi: “Không sợ à?”
Hải Thanh Mạc cười nói: “Chẳng phải có Hồng Niệm cô nương à? Cảnh giới của tên kia ra sao?”
“Sát Lẫm Nguyệt, ta từng nghe tên hắn nhưng không ai biết cảnh giới của hắn ra sao. Ta chỉ biết hắn từng giết chết cao thủ Địa Lục cảnh.” Hồng Niệm chậm rãi nói.
Lý Đào Hoa cũng thở dài một tiếng, đặt thanh trường kiếm trong tay lên bàn, cô nhỏ giọng nói: “Vừa rồi ta cảm thấy có kiếm quang nhoi nhói sau lưng khiến ta không cách nào thở mạnh. Cảnh giới của người này còn cao hơn tỷ tỷ à?”
“Cái gọi là sát thủ chủ yếu là nghiên cứu thuật giết người, cho nên rất hay có chuyện vượt cấp giết người. Không rõ cảnh giới của Sát Lẫm Nguyệt ra sao, nhưng ta và hắn vừa giao đấu kiếm thế.” Hồng Niệm cầm chén rượu trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Ta không thể thắng, nhưng hắn cũng không thắng.”
“Vì giết ta, Mộc Vương phủ đúng là chịu bỏ vốn liếng.” Hải Thanh Mạc khẽ mỉm cười.
“Hắn không phải là Mộc Vương phủ tìm tới.” Hồng Niệm lắc đầu nói: “Nếu Mộc Vương phủ muốn giết ngươi thì cần gì chờ tới mùng chín tháng chín. Huống chi cái chết của ngươi lại là tin tức tồi tệ nhất đối với bọn họ. Vì chỉ khi ngươi còn sống, vết nhơ của Vĩnh Vương điện hạ mới còn!”
“Vết nhơ ư?” Hải Thanh Mạc vuốt cằm.
Hồng Niệm tự biết mình lỡ lời, vội vàng giải thích: “Đó là suy nghĩ của Mộc Vương phủ.”
Hải Thanh Mạc lại có vẻ không hề để ý, chỉ cau mày thầm nghĩ: “Vậy thì là ai cơ chứ?”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Còn lúc này trong một quán rượu cũ nát cách đó ngàn dặm, Sở Thanh Tiêu ngại ngùng gãi lưng. Từ khi Huyền Dương kiếm hòa vào thanh kiếm gỗ đào của mình, kiếm gỗ đào trở nên nóng rực, khiến hắn ngứa ngáy không thôi. Hắn đã dán ba tấm Thanh Lương phù lên thân kiếm nhưng vẫn vô dụng, cuối cùng đành vẽ Chỉ Dương phù (bùa ngăn ngứa) dán lên lưng mình, đến lúc này mới thoải mái hơn một chút nhưng vẫn không hết hẳn được. Hắn nhấp một ngụm rượu nói: “Biết thế ta để ngươi lại trong rừng hoa đào.”
Lúc này đột nhiên có vài người đeo trường kiếm đi vào trong quán rượu, ai nấy ăn mặc sang trọng quý phái, nhìn cái biết ngay là người trong tiên môn, đặc biệt là người cầm đầu bên hông còn dắt một tấm thẻ ngọc, trên đó có viết chữ “Tinh”. Sở Thanh Tiêu vội vàng quay đầu lại, hai tên vừa bị hắn giáo huấn tới từ Tinh Tú phái, không biết có phải đám người này nhắm vào mình không.
Kết quả đám người chẳng buồn nhìn, thản nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, gọi một bình rượu rồi bắt đầu tán gẫu, coi như không thấy những người khác trong quán.
Cũng đúng, người trong đại tiên môn đi lại trong phàm thế xưa nay luôn kiêu căng ngạo mạn như vậy.
Sở Thanh Tiêu lén lấy một tấm bùa vàng có chữ “Thính” ra, hòa vào trong rượu của mình rồi uống một hơi cạn sạch, tiếng trò chuyện bên kia vang lên rõ ràng trong tai.
“Sư huynh, huynh nói xem lời đồn đại mùng chín tháng chín, mùa thu thần kiếm hiện rốt cuộc có phải sự thật không? Nếu thật sự có thần kiếm xuất thế, vì sao người nọ lại công bố tin tức ra khắp thiên hạ? Mà nếu có thật, thế thì mấy người chúng ta có cướp được không?’
“Ngươi thì biết gì? Thần kiếm xuất thế xưa nay không chú ý tới mạnh yếu mà là cơ duyên. Người nhận được kiếm chính là người được kiếm tán thành.”
“Hiểu rồi. Nhưng làm sao mới được kiếm tán thành?”
“Nhân gian tứ kiếm, Tình Nộ Bi Hỉ, người chí tình mới có Hồng Nhan, chí nộ mới vung được Oanh Thiên, chí bi mới tái hiện được Ly Ca, chí hỉ mới gọi được Xuân Sinh, mỗi thanh kiếm đều có sở thích của mình.”
“Ài, cho dù không lấy được kiếm, tới Vạn Kiếm sơn một chuyến, ngắm kỳ cảnh vạn kiếm trên không, cũng là chuyện tốt.”
Sở Thanh Tiêu ở một bên vuốt ve chén trà trong tay, nghe bọn họ trò chuyện, sắc mặt đã thay đổi, nhưng tới lúc nghe đến đoạn cuối lại nở nụ cười.
“Thanh Mạc huynh đệ, xem ra chúng ta sẽ gặp lại sớm hơn tưởng tượng.”