Chương 93: Sát thủ
Chương 93: Sát thủ
Chương 93: Sát thủ
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Tây Lương thành, trong quán rượu.
Hải Thanh Mạc tiện tay cầm một bầu trời lên, đi tới trước mặt người nọ hỏi: “Huynh đài, ngươi vừa nói mùng chín tháng chín, mùa thu thần kiếm hiện, thế là có ý gì?”
Nam nhân cường tráng liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc một cái, để ý tới mấy chữ sau lưng áo hắn: “Quân Kiến sơn, ngươi là người đoạt hạng nhất Lương Ngọc đại hội vừa rồi?”
Hải Thanh Mạc sửng sốt, cười ngây ngô một tiếng: “Không ngờ ta đã dương danh vạn dặm.”
“Ta muốn khiêu chiến ngươi!’ Nam nhân cường tráng rút thanh kiếm bên hông ra chỉ vào Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc vội vàng xua tay: “Huynh đài, huynh đài, ta tới hỏi chuyện!”
“Ngươi đoạt được ngôi đầu chẳng qua là ỷ vào danh tiếng của Quân Kiến sơn, ta không thể tham gia đúng là tiếc nuối, hôm nay đã gặp được ngươi thế thì còn chờ gì nữa.” Nam nhân cường tráng nói xong lập tức xuất kiếm đâm tới.
Chỉ thấy hào quang lóe lên, Hồng Niệm đã đứng trước mặt Hải Thanh Mạc, còn trường kiếm trong tay nam nhân cường tráng lập tức vỡ thành bảy tám mảnh rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Ngươi là ai?” Nam nhân cường tráng phẫn nộ quát.
“Đây là hộ vệ của ta!” Hải Thanh Mạc đột nhiên vung ống tay áo, khí thế kinh người: “Ngươi còn chẳng đỡ nổi một kiếm từ hộ vệ của ta, còn muốn thử kiếm với ta, nghĩ hay quá nhỉ!”
Nam nhân cường tráng nhìn mảnh vỡ trường kiếm rải rác dưới đất, sắc mặt đỏ lên, cuối cùng phẫn nộ hừ một tiếng, quay đầu định bỏ đi.
“Đừng đi đừng đi.” Hải Thanh Mạc lại đổi thành gương mặt cười ha hả, nhanh chóng bước tới khoác vai nam nhân cường tráng kia: “Huynh đệ, ngươi nói cho ta biết đi, mùng chín tháng chín, mùa thu thần kiếm hiện là thế nào?”
Nam nhân cường tráng bị gã kéo về chỗ ngồi, đành bất đắc dĩ cầm một chén rượu lên: “Nửa tháng trước có lời đồn lan truyền trong giới tu hành, chỉ nói kiếm khí của Vạn Kiếm đại trận ngưng tụ nhiều năm, sẽ có một thanh kiếm hạ xuống vào mùng chín tháng chín mùa thu năm nay.”
“Lời đồn này từ đâu tới?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
“Đã là lời đồn thì làm sao mà biết nó đến từ đâu. Nhưng nghe nói có quan tinh sư của đại tiên môn quan sát thiên tượng gần nhất, mùng chín tháng chín ở phía tây sẽ có đại sự!’ Nam nhân cường tráng kia nhìn mọi người trong sảnh: “Bọn họ cũng nghe tin đồn này nên mới tới!”
Những người khác trong phòng vừa thấy thân thủ của Hồng Niệm, giờ phút này thần sắc đều trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, lập tức đáp lời: “Không sai!’
“Thần kiếm thần kiếm, thần diệu tới mức nào?” Hải Thanh Mạc nói đầy ẩn ý.
“Nghe nói có thể xếp trong ba hạng đầu trên Kiếm Phổ!” Nam nhân kia cất cao giọng nói.
Hải Thanh Mạc day day mi tâm, chỉ cảm thấy đau đầu. Nếu đã là thần kiếm trong ba hạng đầu trên Kiếm Phổ, thế thì dựa vào đâu mà lũ người tu vi mèo ba chân như các người có thể đoạt được? Ít nhất cũng phải là trưởng lão gì đó mới có tư cách tham gia tranh đoạt chứ. Gã thở dài một tiếng, nhìn sang phía Hồng Niệm: “Hình như cố ý nhắm vào.”
Hồng Niệm gật đầu: “Không phải hình như, đúng là cố ý.”
“Tới thăm mộ cũng chẳng yên thân. Lại là Mộc Vương kia à?” Hải Thanh Mạc bĩu môi: “Vị đại ca của ta lợi hại đến vậy cơ mà, hắn có thể mau mau chóng chóng thu dọn mấy chuyện vớ vẩn này không?”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong Thiên Lý tự, Chu Hi đột nhiên hắt hơi một cái.
Trước mặt hắn là Tử Cửu Thiều toàn thân không còn mảnh da nào lành lặn.
Tử Cửu Thiều thân là phó minh chủ của Vạn Pháp môn, cho dù trong giới tu hành hay ở phàm thế đều là bậc đại nhân được người người kính ngưỡng, cả đời này chưa từng chật vật như vậy. Nhưng giờ phút này Chu Hi giẫm chân lên đầu hắn, thong thả dằn vặt hắn, chà đạp hắn.
Chu Hi day mũi: “Ai mắng sau lưng ta vậy? Có phải ngươi không? Chu Hi lại tăng thêm lực chân.
Chu Linh ở bên cạnh nhắc nhở: “Nếu là hắn mắng thế thì không phải mắng sau lưng điện hạ mà là mắng ngay trước mặt.”
“À à à, cũng đúng.” Chu Hi nhấc chân lên: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”
Tử Cửu Thiều ngẩng đầu lên, quăng ánh mắt phẫn nộ về phía Chu Hi.
“Ai cho ngươi ngẩng đầu lên!’ Chu Hi lại giẫm chân xuống.
Lúc này bên ngoài có một quan viên Thiên Lý tự đi vào, thấy cảnh tượng trước mặt, sắc mặt không khỏi lộ vẻ sợ hãi, vội vàng cúi đầu nói: “Vạn Pháp môn phái sứ giả tới.”
Chu Hi ngáp một cái, ngả lưng vào ghế tựa, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón tay: “Được. Bảo hắn vào đi.”
Quan viên Thiên Lý tự sửng sốt, cúi đầu nói: “Cái này, e là đối phương không dám.”
“Làm sao chứ? Sợ ta nhốt cả hắn lại à?” Chu Hi xua tay: “Thanh danh bên ngoài của ta đã tệ tới vậy sao?”
Quan viên Thiên Lý tự thở dài một tiếng, thầm nghĩ: Ngươi còn có thanh danh à?
“Thôi thôi.” Chu Hi đứng dậy: “Dù sao cũng tra khảo gần đủ rồi, tên này cũng bị phế bỏ tu vi, bọn chúng muốn nhận người về thì cứ nhận. Ta cũng mệt rồi, không chơi nữa.” Nói xong hắn đi thẳng ra ngoài, Chu Linh vội vàng bước theo.
“Điện hạ, mùng chín tháng chín, mùa thu thần kiếm hiện. Tin đồn này càng lúc càng lan truyền thái quá.” Chu Linh nói.
“Ta có một thanh kiếm tốt rồi, thần kiếm hay không phải thần kiến cũng chẳng liên quan gì tới ta. Hơn nữa nếu có thanh kiếm xuất thế, người đầu tiên biết tin cứ âm thầm tới đó chờ đợi là được, sao phải công bố tin tức này cho mọi người.” Chu Hi nhận một chiếc khăn tay từ chỗ Chu Linh, vừa lau tay vừa nói.
“Nhưng bên phía Khâm Thiên giám cũng báo tin cho bệ hạ nói trên trời có dị tượng, hạ xuống ở đằng tây, chắc gần đây nơi đó sẽ có động tĩnh lớn.” Chu Linh nói.
Chu Hi dùng bước, nói đầy ẩn ý: “Trời sinh dị tượng. Cụ thể ra sao?”
“Trước mắt chỉ có thể suy đoán, có lẽ là năm xưa kiếm hồn cửu kiếm của Quân Kiến sơn phong ấn Vạn Kiếm đại trận nhưng không được củng cố, mười mấy năm đã qua, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Nếu bây giờ lại tổn hại, rất có thể Ma tộc sẽ xâm lấn lần nữa.” Chu Linh trả lời.
Chu Hi vuốt cằm: “Ma tộc xâm lấn thì Bắc Thần là nơi chúng bước vào đầu tiên, chắc hoàng gia gia sẽ rất vui lòng. Nhưng ông ta sắp chết rồi, thật ra cũng chẳng mấy quan tâm tới tình thế trong thiên hạ. Ông ấy không còn cơ hội lên làm chủ nhân thật sự của thiên hạ, thống nhất cả bắc nam.”
Chu Linh vội vàng hạ giọng nhắc nhở: “Điện hạ nói năng cẩn thận!”
“Với trình độ trận pháp hiện tại của ta, cho dù ta nói thẳng ra trước mặt ông ta, ông ta cũng chẳng nghe được chữ nào.” Khóe miệng Chu Hi hơi nhếch lên: “Nhưng dù sao Ma tộc xâm lấn cũng là đại sự của thiên hạ. Chuyện năm xưa khiến hai nước Bắc Thần Nam Dạ và bách gia tiên môn đều cảm thấy xấu hổ, bây giờ là cơ hội cho họ thể hiện. Ông ta làm gì rồi?”
“Bệ hạ đã gửi thư cho minh chủ Thiên Sinh minh, hi vọng bọn họ chú ý động tĩnh ở hướng Tây, chuẩn bị buông bỏ hiềm khích giữa hai nước bất cứ lúc nào, giúp Bắc Thần cùng đối phó với Ma tộc.” Chu Linh nói: “Các tiên môn hiện tại ngoài nhất sơn là Quân Kiến sơn ra, còn lại đều chia ra theo chỉ huy của Bắc Thần Chính Khí minh và Nam Dạ Thiên Sinh minh. Bên phía Chính Khí minh có Phong Tuyết Môn, Lý gia của Bạch Câu thành, Bách Lý gia của Bạch Chỉ thành và Thái Ất phái, Tinh Tú phái cùng với Tiên Hà phái. Bên phía Thiên Sinh minh có Thanh Vân môn, Vạn Pháp môn, Chu gia của Thư Mặc thành, Thương Lâm gia, Tư Mã gia cùng với Khuynh Thành phái, Vân Cô phái. Xưa nay hai phái vốn đối lập, nhưng kẻ địch là Ma tộc, có lẽ bọn họ sẽ thật sự liên thủ. Điện hạ, chúng ta nên làm gì đây.”
“Không làm gì cả.” Chu Hi khoanh tay lại nói: “Chờ.”
Chu Linh khẽ nhíu mày: “Chờ cái gì?”
“Chờ thiên hạ đại loạn.” Chu Hi sải bước đi tới: “Ta muốn, thiên hạ đại loạn.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Tây Lương thành, trong quán rượu.
Hải Thanh Mạc thấy bà chủ quán lắc lư vòng eo đi tới, vội vàng bước đến nhắc nhở: “Chủ quán, cô mau bảo đám người này đi mau đi, nếu không tối nay chúng ta lại phải chịu khổ.”
Chủ quán cười khanh khách nói: “Không sao. Hôm nay Tích lang sẽ mở Phong ma trận pháp, tạm thời trấn áp ma khí ở nơi này. Nhưng một năm chỉ mở trận pháp này có một lần, một lần chỉ kéo dài bảy ngày. Các ngươi mau mau chóng chóng lên đường đi.”
“Được rồi.” Hải Thanh Mạc xoa bụng: “Phải nhét đầy cái bụng trước đã.”
“Ai!’ Lý Đào Hoa đột nhiên rút trường kiếm bên hông, chỉ thẳng ra cửa quán rượu.
Một nam nhân mặc áo lông cáo màu trắng xuất hiện ở đó. Nam nhân này làn da trắng trẻo như bạch ngọc, hai hàng mi khẽ nhướn lên, không ngờ lại mang đôi chút phong thái của hồ ly tinh. Chỉ có điều thần sắc hắn cực kỳ lạnh lùng, không nhìn ra chút cảm xúc nào, bên eo hắn dắt ba thanh kiếm, hai thanh trường kiếm, một thanh đoản kiếm, sau lưng còn đeo một thanh trọng kiếm. Hắn vừa bước vào quán rượu, tất cả mọi người đều cảm nhận được một cơn lạnh thấu xương, thậm chí Hải Thanh Mạc không nhịn được rùng mình vài cái, nhưng hắn vẫn vội vàng đi tới kéo Lý Đào Hoa lại: “Đào Hoa muội muội, làm gì vậy?”
“Sát khí thật nồng nặc!” Hồng Niệm trầm giọng nói.
Nam nhân cường tráng vừa rồi còn đường hoàng ngồi bên cạnh bọn họ, giờ phút này lại sợ tới mức hai chân mềm nhũn, định đứng lên bỏ trốn thì lại phát hiện nam nhân mặc áo lông cáo đang đứng ở cửa ra vào duy nhất. Bên cạnh có người nhỏ giọng đọc tên đối phương: “Quân Lâm Tứ Kiếm, hắn là Sát Lẫm Nguyệt.”
“Cái tên này hơi buồn cười.” Hải Thanh Mạc sửng sốt.
“Hoàn toàn không buồn cười.” Nam nhân cường tráng trốn ra sau lưng bọn họ: “Hắn là sát thủ đệ nhất Bắc Thần!”
“Sát thủ? Thế hắn tới đây để giết ai?” Hải Thanh Mạc nhíu mày nói.
Sát Lẫm Nguyệt chậm rãi mở miệng: “Giết ngươi.”