Chương 92: Tin đồn
Chương 92: Tin đồn
Chương 92: Tin đồn
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
“Thái thượng đăng tiên.” Hồng Niệm đứng ngoài gian nhà không cố tình nghe lén bọn họ nói chuyện, nhưng Hải Thanh Mạc hô bốn chữ này khá lớn, cô khẽ mỉm cười, vuốt ve Hà Ảnh kiếm bên hông.
Bây giờ trong các tiên môn nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp; nhưng suốt mấy trăm năm qua cho dù trong lúc cường thịnh nhất, bất cứ chưởng môn nào cũng không dám nói ra bốn chữ “thái thượng đăng tiên”. Dù sao sau vị thành chủ Lan Lăng thành chưa bao giờ có thần tích tiên nhân lên trời. Hải Thanh Mạc này đúng là không biết trời cao đất dày.
Tích Thành trong gian nhà cũng chìm vào im lặng, một lúc lâu sau hắn mới nói: “Chưa ai từng làm nên ta cũng không biết. Nhưng thái thượng đăng tiên, nếu đi theo con đường vô tình là bước qua tiên môn, nếu đi theo con đường hữu tình đó là thành Thánh tại nhân gian. Dùng thân thể Thánh nhân đi vào Hoàng Tuyền, ta không biết thành chủ có ngăn cản hay không, nhưng ta có thể nói cho ngươi, nếu ngươi chỉ là Thiên Bệ cảnh...”
“Hả?” Hải Thanh Mạc nhướn mày.
“Thành chủ sẽ không cho ngươi đi qua Khán Dần thành.” Tích Thành trả lời.
Hải Thanh Mạc không có vẻ gì là kinh ngạc, chỉ đứng dậy nhún vai: “Chỉ cần biết có cơ hội, thế thì cứ làm thôi.”
Tích Thành trầm giọng nói: ”Được, bây giờ ta tin ngươi là con trai của Tích Quy rồi.”
Khóe miệng Hải Thanh Mạc hơi nhếch lên: “Ồ? Vì sao?”
“Vì ngươi cũng giống cô ấy, cũng quật cường, kiêu ngạo, và...” Tích Thành suy nghĩ một hồi rồi tiếp tục nói: “... lạc quan.”
“Ha ha ha ha. Nếu ngươi đã trải qua nỗi tuyệt vọng cùng cực, cho rằng toàn bộ thế giới không còn ánh sáng; sau đó lại đột nhiên có được cuộc sống tự tại, ngươi cũng sẽ lạc quan như ta. Vì những ngày tháng như vậy còn qua được, thế thì tương lai chỉ có càng lúc càng tốt lên thôi. Không phải sao?” Hải Thanh Mạc chậm rãi đi tới cửa, lại như nghĩ ra điều gì, quay người lại nói: “Đúng rồi. Nếu sư thúc và mẹ của ta đều tới từ Khán Dần thành, vậy vì sao cuối cùng các ngươi đều làm việc cho Bắc Thần?”
“Nhiều năm rồi Khán Dần thành và Bắc Thần, Nam Dạ vẫn luôn có liên hệ chặt chẽ. Dù sao thế gian này có rất nhiều chuyện ly kỳ, thể nào cũng có một số nơi cần người tu quỷ đạo giải quyết. Năm xưa Bắc Thần Thánh giáo chỉ đích danh yêu cầu một vị nữ tu có thể chất thuần âm lên nhận chức thánh nữ, mà mẫu thân ngươi vừa vặn phù hợp điều kiện này, ta làm hộ vệ đi cùng mẫu thân ngươi, hai người tới Bắc Thần. Sau này mẫu thân ngươi lại lén lút đính ước với Vĩnh Vương của Nam Dạ quốc hiện giờ, bị Thánh giáo phát hiện, hạ lệnh đuổi giết. Tiếp nữa thì mẫu thân của ngươi mất tích, ta bị triều đình Bắc Thần phái tới đây trấn thủ Tây Lương thành.” Tích Thành trả lời.
“Ồ, thế thì Thần Đạo giáo và Bắc Thần Thánh giáo có quan hệ gì?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
“Thần Đạo giáo thờ phụng Ma thần và Quỷ tôn, giáo chúng toàn tà tu. Còn Bắc Thần Thánh giáo lại là quốc giáo của Bắc Thần, giữa hai bên không có quan hệ gì. Vì sao lại hỏi như vậy?” Tích Thành hỏi.
“Vì ta từng gặp người trong Thần Đạo giáo, bọn họ có liên hệ chặt chẽ với Bắc Thần Thánh giáo. Nhưng chuyện này đã không liên quan gì tới ta.” Hải Thanh Mạc duỗi người: “Ta về nghỉ ngơi đây.”
Tích Thành cúi đầu: “Cáo từ.”
Hải Thanh Mạc đẩy cửa chứng kiến bóng đỏ trong sân, gã chợt có cảm giác, quay đầu lại hỏi: “Đột nhiên thấy tò mò, sư thúc bầu bạn với mẹ ta nhiều năm như vậy, có thích mẹ ta hay không?”
Tích Thành sửng sốt, quỷ khí trên người đột nhiên bùng lên khiến Hải Thanh Mạc kinh ngạc rùng mình một cái.
Hồng Niệm đứng trong sân đặt tay lên Hà Ảnh kiếm, cô cảm nhận rõ ràng trên người Tích Thành đã toát ra đôi chút sát khí.
Hải Thanh Mạc vẫn điềm nhiên mỉm cười, nghiêng đầu lại nhìn Hải Thanh Mạc bằng khóe mắt.
“Nếu có thể, ta hi vọng mình có thể thích cô ấy.” Cuối cùng Tích Thành trả lời như vậy.
“Sư thúc thật thú vị.” Hải Thanh Mạc cười nói, sau đó đi vào trong sân: “Hồng Niệm cô nương, chúng ta đi thôi.”
Hồng Niệm buông tay khỏi chuôi kiếm, nhìn Tích Thành đứng trong gian nhà, hỏi một câu hơi châm chọc: “Ta phát hiện thiếu chủ ngươi có một năng lực kỳ lạ!”
Hải Thanh Mạc nghi hoặc: “Năng lực gì?”
Hồng Niệm sải chân ra khỏi dịch quán trước Hải Thanh Mạc một bước: “Năng lực lôi kéo làm quen đúng là thiên hạ đệ nhất, sao vừa vào cửa rồi đi ra thôi mà ngươi đã có thêm một vị sư thúc?”
“Đây không phải lôi kéo làm quen, hắn và mẫu thân của ta là đồng môn cùng sư phụ, ta thấy tuổi tác hắn ít hơn nên gọi hắn là sư thúc, cũng hợp tình hợp lý mà.” Hải Thanh Mạc trả lời.
“Hóa ra là thế.” Hồng Niệm không nghe được lời nói của bọn họ trong phòng, giờ phút này Hải Thanh Mạc nói toạc chuyện mẫu thân mình tới từ Khán Dần thành, tuy cô thầm kinh ngạc nhưng ngoài miệng chỉ ậm ừ vài tiếng.
Hai người sóng vai đi trên con đường không một bóng người, tâm trạng Hải Thanh Mạc có vẻ rất tốt, thảnh thơi huýt sáo. Hồng Niệm vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh. Mãi tới lúc sắp đến quán rượu, bấy giờ Hải Thanh Mạc mới mở miệng: “Hồng Niệm cô nương, hình như cô không ngạc nhiên khi thấy ta trốn đi trong đêm?”
“Ngươi có bí mật của ngươi, ta cũng có bí mật của ta. Chỉ cần xác định mình sẽ sáng vai, sao phải khống chế mọi chuyện trong lòng bàn tay?” Hồng Niệm hỏi ngược lại: “Đúng không?’
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Đúng vậy.”
“Cho nên, ngủ ngon.” Hồng Niệm nhướn mày.
Hải Thanh Mạc cúi đầu, chắp tay nói: “Ngủ ngon.”
Sáng sớm hôm sau, Hải Thanh Mạc ngáp ngắn ngáp dài bước ra ngoài phòng, tiếp đó hít hít vài cái, ngửi thấy một mùi thịt. Gã vui vẻ nói: “Ăn cơm ăn cơm.” Sau đó nhanh chóng chạy xuống tầng, dọc đường lại gặp bà chủ quán quyến rũ kia.
“Chào buổi sáng.” Hải Thanh Mạc tiện tay chào hỏi.
“Thiếu niên tỉnh rồi à.” Bà chủ quán lại giơ tay tháo đầu mình ra: “Chào buổi sáng.”
“Ban ngày ban mặt, đừng làm trò quỷ nữa.” Hải Thanh Mạc đi tới cầm đầu của chủ quán lên ấn lại chỗ cũ: “Ta muốn ăn cơm, cô đừng làm ta mắc ói, nếu không ta bảo Đào Hoa muội muội chém cô đấy!”
“Sao lại là bảo Đào Hoa chém chứ không phải bảo ta chém?” Hồng Niệm đột nhiên xuất hiện sau lưng gã, tò mò hỏi.
“Sợ cô chém chết cô ấy.” Hải Thanh Mạc xoa bụng: “Đói quá đói quá, ta muốn ăn ngon!” Hải Thanh Mạc bước chân vào đại sảnh, lại lập tức người ớ người.
Lý Đào Hoa đã ngồi trong phòng, nhưng bàn tay đặt lên chuôi kiếm, ánh mắt đầy cảnh giác.
Vì xung quanh cô đầy rẫy kiếm tu, cả đám ăn thịt uống rượu. Tối quan quán rượu còn âm trầm đáng sợ, giờ phút này lại cực kỳ ồn ào.
Hải Thanh Mạc chậm rãi đi tới bên cạnh Lý Đào Hoa, nghi hoặc nói: “Thế này là sao?”
“Không biết, lúc ta vừa xuống lầu, trong quán rượu chỉ có một hai người, sau đó càng lúc càng nhiều người đi vào, đến giờ thì như ngươi thấy đấy.” Lý Đào Hoa quay đầu lại quan sát những người xung quanh: “Nhưng có vẻ như bọn họ không gặp vấn đề gì lớn.”
Hồng Niệm cầm chén rượu trên bàn lên, đưa lên mũi ngửi, vẫn mang mùi vị Thanh Tâm Lộ như tối qua. Cô nói: “Ban ngày thì ma khí không quá mạnh, hơn nữa trong rượu có Thanh Tâm Lộ, sẽ không có vấn đề gì.”
“Thế bây giờ nên làm gì đây? Khuyên bọn họ à?” Hải Thanh Mạc quay đầu lại nhìn một lượt, phát hiện giờ phút này đám kiếm tu đang ăn uống vui vẻ, gã cũng không dám mở miệng: “Nhưng trông đám người này có vẻ khó thuyết phục. Hồng Niệm cô nương, cô có thể nhận ra bọn họ thuộc môn phái nào không?”
Hồng Niệm đảo mắt một lượt, hạ giọng nói: “Phái nào cũng có, còn có không ít tán tu không môn không phái.”
“Mùng chín tháng chín, mùa thu thần kiếm hiện, chư vị tới đây đoạt bảo, chắc đều đến Vạn Kiếm sơn đoạt bảo?” Đột nhiên có một kiếm tu vóc dáng cường tráng đứng dậy lớn tiếng hỏi.
Hải Thanh Mạc sửng sốt, tiếp đó cười khổ: “Vì sao ta đi tới đâu là nơi đó có chuyện?”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bắc Thần, Thịnh Kinh.
Cô gái mặc áo trắng, đội nón che màu trắng, đeo một khối bạch ngọc lung linh, tay cầm kiếm trắng nạm vàng, đứng trước Thanh Vân điện xa hoa quý phái nhất Thánh giáo, cúi đầu nói với ba vị thần quan trước mặt: “Bạch Khê xin được lên đường.”
“Đây là lần đầu tiên ngươi rời khỏi Thánh giáo, không định tìm một vị sư huynh đi cùng à?” Vị thần quan đứng ở chính giữa mở miệng hỏi.
Cô gái lại lắc đầu: “Không tiện. Thân thể ta dễ khiến người khác có lời ong tiếng ve.”
“Được rồi, thế thì đi đi. Nhưng không thể tin chuyện thần kiếm được. Cứ coi như ngươi ra ngoài du lịch một hồi thôi.” Thần quan khẽ thở dài.
“Đi thôi.” Cô gái xoay người chậm rãi bước ra ngoài đại điện, cảm giác thấy sau lưng không còn ai quán át mình mới bước chậm lại. Dáng vẻ trang nghiêm nho nhã vừa rồi không còn lại chút gì, tấm lụa trắng dưới nón che bị gió thổi bay, để lộ một nụ cười cực kỳ xán lạn. Cô cứ thế đi ra ngoài đại điện, sau đó tới thẳng cửa lớn của Thánh giáo, sau đó nghe tiếng ngựa hí. Cô quay đầu lại, thấy một nam nhân cường tráng cưỡi một con ngựa trắng dừng trước mặt mình. Nam nhân kia cúi đầu nói: “Vui vẻ vậy à?”
“Mau xuống đi, mau xuống đi. Đưa ngựa cho ta.” Cô gái vội vàng chạy tới nhận dây cương.
“Đúng là chẳng có cách nào với muội.” Nam nhân kia tung người nhảy từ trên ngựa xuống: “Muội mặc đồ trắng như vậy đâu có giống đi du lịch, cứ như vội vàng chạy về chịu tang.”
“Chỉ cần rời khỏi Thịnh Kinh thành có về chịu tang cũng đã sao? Sư huynh, xin cáo từ!” Cô gái không chờ nổi nữa vung dây cương, thúc ngựa phóng như bay.