Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 91 - Chương 91: Hoàng Tuyền

Chương 91: Hoàng Tuyền Chương 91: Hoàng Tuyền

Chương 91: Hoàng Tuyền

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

“Ngươi nói mẫu thân ngươi là Tích Quy. Lấy gì chứng minh?” Quỷ tu trầm giọng nói.

Hải Thanh Mạc day day mi tâm: “Nơi này cất giấu một thanh kiếm, nếu ngươi biết mẹ ta, chắc cũng biết ý nghĩa của thanh kiếm này đối với bà ấy.”

Quỷ tu đặt tay lên mi tâm Hải Thanh Mạc, tiếp đó phát động niệm lực trên người. Chỉ thấy giữa mi tâm Hải Thanh Mạc lóe lên ánh sáng đỏ, quỷ tu nhíu mày, lại thấy sau lưng Hải Thanh Mạc đột nhiên xuất hiện một nam nhân trẻ tuổi mặc đồ nhà nho. Nam nhân kia tay cầm quyển sách cổ, vung tay còn lại về phía quỷ tu, quát lên: “Nhãi ranh, ngươi dám!”

Sau đó một luồng niệm lực cường đại đánh thẳng về phía quỷ tu. Quỷ tu cả kinh, lập tức thu hồi niệm lực trong tay.

Hải Thanh Mạc lại như hoàn toàn không nhìn thấy gì, chớp mắt vô tội hỏi hắn: “Sao vậy, thấy cái gì à?”

Quỷ tu im lặng một hồi rồi hỏi: “Là Tình kiếm Hồng Nhan, trước đây từng có ai lấy thanh kiếm này ra chưa?”

Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Đương nhiên rồi. thanh kiếm này phong ấn niệm lực trong cơ thể ta, một khi có người rút kiếm ra ta có thể vận dụng tu vi của mình. Nhưng chỉ có người tu hành từ cảnh giới Huyền Tâm cảnh trở lên mới có thể rút ra được. Vị cô nương bên cạnh ta hôm nay có thể làm được, xem ra tu vi của vị huynh đài này còn chưa tới?”

Quỷ tu thầm suy tư, xem ra không phải lúc nào vị pháp tướng thư sinh kia cũng xuất hiện, chắc pháp tướng đó nhận ra tu vi quỷ đạo trong cơ thể mình nên mới như vậy. Nhưng hắn không mở miệng vạch trần mà chỉ chậm rãi nói: “Vị cô nương kia còn trẻ tuổi như vậy mà đã có tu vi Huyền Tâm cảnh.”

“Tu vi của huynh đài cũng không thấp, vừa rồi chưa lấy kiếm ra chắc là vì nhận ra thanh kiếm này là phong ấn, không muốn làm chuyện thừa thãi.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên trên không trung, Hải Thanh Mạc kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện một ánh đỏ bồng bềnh trên nóc nhà, là Hồng Niệm cô nương đã ngồi tại đó.

Hải Thanh Mạc vội vàng gãi đầu: “Ơ... cái này....”

Hồng Niệm khẽ mỉm cười: “Định giở trò dưới mí mắt ta, đúng là nực cười, thậm chí đáng yêu. Ta vẫn nằm chờ đợi, không ngờ đêm hôm khuya khoắt ngươi không chịu ngủ, không phải tới tìm nữ chủ quán vóc dáng thướt tha mà lại tới tìm quỷ binh đi ra từ Hoàng Tuyền. Đúng là thú vị.”

Quỷ tu ngẩng đầu lên nhìn Hồng Niệm ngồi trên nóc nhà, quỷ khí trên người bỗng trở nên nồng nặc hơn đôi chút.

Đã biết đối phương là Huyền Tâm cảnh, cho nên giờ phút này hắn cũng phải đề phòng hơn một chút.

“Yên tâm đi, các ngươi vào trong tán gẫu chuyện của mình, ta ở đây chờ thiếu chủ, có việc gì thì cứ hô to một tiếng.” Hồng Niệm tung người nhảy xuống bên cạnh Hải Thanh Mạc: “Cứu mạng với.”

“Đa tạ Hồng Niệm cô nương.” Hải Thanh Mạc hơi đỏ mặt: “Đúng là ta có vài câu cần hỏi vị huynh đài này. Đúng rồi, trước đây ngươi tên là gì. Vừa rồi ta đã giới thiệu bản thân, ta là nhị công tử Hải gia ở Lan Lăng thành, Hải Thanh Mạc. Vị này là bằng hữu của ta, Hồng Niệm cô nương.”

“Ngươi đã cho ta biết thân phận của mẫu thân ngươi, hơn nữa ngươi còn là truyền nhân của Tình kiếm, vậy chứng minh một điều, đó là ngươi không phải họ Hải, ngươi họ Chu. Còn vị bằng hữu này là nghĩa tử của Cửu Thiên Tuế, Hồng Niệm công công.”

“Ta không phải họ Chu, Chu Thanh Mạc, nghe ngứa cả tai. Cô ấy cũng không phải công công, xinh đẹp như hoa như ngọc, tuyệt sắc chốn nhân gian, đương nhiên phải là một cô nương.” Hải Thanh Mạc xoay người đi vào trong sảnh chính: “Chúng ta vào trong chậm rãi tán gẫu, Hồng Niệm cô nương cứ ở đây chờ ta.’

Hồng Niệm giơ tay đặt lên chuôi kiếm, hơi nghiêng đầu sang phía quỷ tu kia.

Quỷ tu theo Hải Thanh Mạc đi vào sảnh chính, vung cánh tay lên, cửa lớn khép lại. Hắn trầm giọng nói: “Ngươi đã là con gái của Tích Quy, chắc cũng biết tên ta.”

Hải Thanh Mạc khẽ mỉm cười: “Ồ? Xem ra ngươi là người rất quan trọng đối với mẫu thân của ta?”

Quỷ tu chậm rãi nói: “Ta tên Tích Thành.”

Hải Thanh Mạc cả kinh: “Cùng họ với mẹ ta, ngươi là cậu của ta?”

Quỷ tu sửng sốt, hiển nhiên đang kinh ngạc trước câu nói của Hải Thanh Mạc. Hắn im lặng một hồi rồi thở dài: “Xem ra cô ấy chưa từng kể cho ngươi về ta. Ta không phải cậu của ngươi cũng không có quan hệ huyết thống gì với mẫu thân ngươi. Chúng ta cùng họ là vì tên của chúng ta đều là sư phụ ban cho.”

“Sư phụ của hai người là thành chủ Khán Dần thành?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc.

Tích Thành bất đắc dĩ nói: “Xem ra không phải mẫu thân của ngươi chưa bao giờ kể cho ngươi về ta mà là chưa bao giờ nhắc tới quá khứ của mình trước khi trở thành Thánh nữ. Địa vị thành chủ Khán Dần thành cao quý như vậy, làm sao chúng ta có thể trở thành đệ tử của ngài ấy. Dưới trướng thành chủ có Hoàng Tuyền Cửu Đạo, sư phụ của chúng ta là một trong số đó. Nhưng mẫu thân ngươi có tài hoa xuất chúng, đúng là từng được thành chủ đích thân chỉ điểm.”

Hải Thanh Mạc gật đầu: “Đích thân chỉ điểm.”

Tích Thành nhìn Hải Thanh Mạc: “Nhưng sau khi biết ta tu quỷ đạo, đến từ Khán Dần thành, ngươi đã lén lút chạy tới tìm ta, chứng tỏ ngươi cho rằng ta và mẫu thân của ngươi có quan hệ. Rốt cuộc những chuyện này là sao?”

Hải Thanh Mạc thấy trên bàn có một ấm trà bèn cầm lên định rót cho mình một chén, kết quả đổ ra nước đỏ như máu. Gã cả kinh, tay cầm ấm trà cũng run rẩy: “Tích Thành thúc, khẩu vị của thúc nặng vậy à?”

“Đây không phải máu mà là trà Quỷ Thi.” Tích Thành giải thích.

“Nghe tên này chẳng thà nó là máu...” Hải Thanh Mạc buông chén trà xuống, khẽ ho khan một tiếng rồi đi vào ý chính: “Xin hỏi một câu, mẹ của ta có còn sống không?”

Tích Thành rót cho mình một chén trà Quỷ Thi có màu máu loáng, chậm rãi uống một ngụm: “Bắc Thần thánh giáo tuyên bố với bên ngoài là Thánh nữ chết vì bị bệnh. Nhưng người hơi có địa vị trong Thánh giáo đều biết sau khi Thánh nữ Bắc Thần nảy sinh tư tình với hoàng tử Nam Dạ đã thoát ly Thánh giáo, cuối cùng bị Thánh giáo âm thầm xử quyết.”

“Sai rồi, mẹ ta không bị xử quyết!” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói: “Cái tên tự xưng là người của Thánh giáo bị mẹ của ta kéo chung vào Quỷ Môn quan!”

Tích Thành buông chén trà xuống: “Quỷ Môn quan!”

“Đó là một đêm mưa, hình như kẻ đó có cảnh giới rất cao nhưng không phải đối thủ của mẹ ta, vì mẹ ta triệu hồi một Quỷ Môn quan, hút cả người nọ vào!” Hải Thanh Mạc nghiêm túc nhìn Tích Thành: “Có phải Quỷ Môn quan kia dẫn tới Khán Dần thành không?”

Tích Thành im lặng một hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Không ngờ mẹ ngươi lại tu luyện quỷ đạo tới trình độ như vậy, có thể gọi cả Quỷ Môn quan ra.”

“Thế rốt cuộc đó là cái gì?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.

“Đó là hiến tế tính mạng bản thân đổi lấy một Quỷ Môn quan dẫn tới Hoàng Tuyền, bất luận gặp phải đối thủ cảnh giới ra sao cũng có thể kéo đối phương vào trong Quỷ Môn quan này. Nhưng bọn họ không đi tới Khán Dần thành, nếu là Khán Dần thành thì mẫu thân của ngươi cũng không có gì phải lo. Nhưng Quỷ Môn quan đó là dẫn thẳng xuống Hoàng Tuyền, rơi vào Hoàng Tuyền thì âm hồn bất tán, vĩnh viễn không được siêu sinh!” Tích Thành nắm chặt chén trà trong tay.

Hải Thanh Mạc xụi lơ trên ghế: “Không ai có thể đi vào Hoàng Tuyền hay sao? Bản thân thành chủ thì sao?”

Tích Thành lắc đầu nói: “Thành chủ chỉ tới Quỷ giới, dưới Hoàng Tuyền không thể tới nhân gian, tương tự thành chủ cũng không bước vào Hoàng Tuyền.”

“Thế rốt cuộc là đã chết hay không?” Hải Thanh Mạc nhấn mạnh.

Có vẻ như Tích Thành cũng không thể đưa ra đáp án chính xác, chỉ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nếu nói theo cách của nhân gian thì là chưa chết, hồn phách của cô ấy chưa tan, thân thể thì giới tu hành có vô số phương pháp gây dựng lại. Nhưng không ai có thể ra khỏi Hoàng Tuyền, cũng không ai dám bước chân vào Hoàng Tuyền, cho nên không khác gì đã chết.”

Hải Thanh Mạc đột nhiên bật cười, hơn nữa cười rất vui vẻ, thậm chí còn cầm chén trà trên bàn lên định uống một hơi cạn sạch. Nhưng gã nhìn nước trà như máu loãng, cuối cùng đành đặt chén trà xuống.

Tích Thành hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

“Tức là còn chưa chết!” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói: “Mà không người nào dám bước chân vào Hoàng Tuyền, bây giờ có người rồi, ta dám. Chuyện tiếp theo ta phải làm chỉ là có được năng lực đó mà thôi. Thiên Bệ cảnh có đủ không? Hay là phải thái thượng đăng tiên!”
Bình Luận (0)
Comment