Chương 90: Quỷ tu
Chương 90: Quỷ tu
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Tây Lương thành.
Cuối cùng đám người Hải Thanh Mạc vẫn ngủ lại trong quán rượu. Vốn dĩ Hải Thanh Mạc ngàn vạn lần không đồng ý, nhưng nữ chủ quán lại nói trong Tây Lương thành này không có nhiều chỗ nghỉ chân, mà không nơi nào là không có quỷ. Hải Thanh Mạc nghe vậy, lúc đầu còn cảm thấy màn trời chiếu đất có gì không tốt, vác hành trang lên định rời thành. Nhưng Hồng Niệm giơ tay ấn gã xuống: “Trong Tây Lương thành này chỉ có một chút ma khí thôi, không cần lo lắng.”
Hải Thanh Mạc lắc đầu quầy quậy: “Không... không phải ma khí mà là quỷ!” Nửa câu sau là Hải Thanh Mạc cố tình hạ thấp giọng, sau đó còn quay đầu lại nhìn nữ chủ quán một cái.
Chủ quán cố ý xoay đầu một vòng, sau đó trợn trắng mắt, lè lưỡi ra.
Hải Thanh Mạc vội vội vàng vàng quay đầu trở lại: “Các ngươi không sợ quỷ à?’
Lý Đào Hoa lắc đầu nói: “Nếu dám trêu ta, ta xuất kiếm chém là được, sao phải sợ?”
Hồng Niệm khẽ thở dài: “Quỷ giới có thành chủ trấn thủ, tất cả những người chết đi đều tới Hoàng Tuyền, sang thế giới bên kia. Quỷ vương còn không thể trốn thoát nổi, huống chi nữ quỷ nho nhỏ như vậy, cô ấy trêu ngươi thôi!”
“Nghĩa là sao?” Hải Thanh Mạc sửng sốt, quệt lên cổ một cái: “Cô ta tháo cả đầu ra cơ mà!”
Hồng Niệm nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái, nữ chủ quán lùi lại một bước rồi cúi đầu cười nói: “Được rồi, không đùa với chư vị nữa. Các vị cứ nghỉ ngơi cho khỏe, thiếp thân lui xuống trước.”
Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Không phải quỷ thật à?’
“Không phải quỷ nhưng cũng tu quỷ đạo.” Hồng Niệm trầm giọng nói: “Đừng trêu chọc cô ta.”
Hải Thanh Mạc nhún vai: “Ta cũng chẳng dám.”
Nhóm người lên tầng hai, vừa hay nơi này còn ba căn phòng trống.
Hải Thanh Mạc liếc mắt nhìn Hồng Niệm một cái, Hồng Niệm cũng nhìn gã một cái.
Lý Đào Hoa ở bên cạnh thấy vậy tò mò: “Lúc ở nhà ta hai người ở cùng một phòng nhỉ? Thế hôm nay ở một phòng hay tách ra ở?”
Đúng là câu hỏi hay.
Hồng Niệm ho khan một tiếng: “Mấy hôm đó thiếu chủ thì ngủ, ta thì đả tọa minh tưởng. Đào Hoa, người trong giới tu hành chúng ta mà tới cảnh giới nhất định thì ngủ cũng không còn cần thiết. tĩnh tâm minh tưởng có thể giúp tu vi tăng cường.”
Lý Đào Hoa mỉm cười: “Biết rồi. Ta còn nhỏ, không hiểu gì đâu.”
Hải Thanh Mạc cười nịnh nọt với Hồng Niệm: “Khà khà?”
Hồng Niệm quay đầu đi vào gian phòng gần nhất: “Hôm nay có đủ phòng thì mỗi người ở một gian, tuy ngủ không cần thiết nhưng ít nhất ở một mình cũng thoải mái. Thiếu chủ, tối nay xin cứ tự nhiên.”
“Ta... ơ kìa...” Hải Thanh Mạc nhìn Hồng Niệm đi vào phòng, lại nhìn sang Lý Đào Hoa.
“Thiếu chủ xin cứ tự nhiên.” Lý Đào Hoa chắp tay đi vào căn phòng thứ hai.
“Thiên linh linh địa linh linh, bùa vàng của Thanh Tiêu huynh xin cứu mạng ta!” Hải Thanh Mạc miệng lẩm bẩm không ngừng, sau đó mới đi vào căn phòng thứ ba. Trong phòng thắp một cây đèn dầu u ám, góc tường treo một cái đầu hươu đáng sợ, trông cứ như buổi tối sẽ có âm hồn tới đoạt mạng. Gã lấy từ trong túi ra tấm bùa vàng mà Sở Thanh Tiêu tặng cho mình ra, sau đó nhắm mắt nằm xuống giường, một cơn gió đêm thổi qua, dập tắt ngọn đèn dầu.
Gã cứ nơm nớp lo sợ nằm trên giường cả một canh giờ, sau đó đột nhiên mở mắt cười nói: “Chắc hai cô gái đã ngủ cả rồi.” Sau đó xoay người nhảy khỏi giường. Giờ phút này gương mặt Hải Thanh Mạc là nụ cười đầy đắc ý, đâu còn vẻ nơm nớp lo sợ lúc vừa rồi. Gã đẩy cửa sổ, nhìn qua một cái rồi tung người nhảy xuống, men theo con đường dài chạy thẳng về phía trước. Trên đường không một bóng người, chạy được khoảng nửa nén hương thì Hải Thanh Mạc dừng chân, sau đó ngẩng đầu lên, thấy ba chữ.
Tây Lương dịch.
Ba chữ đen sì to lù lù khắc lên một tấm biển đỏ thắm.
Trông chẳng khác gì chữ viết trên linh đường.
Hải Thanh Mạc day day mi tâm sau đó đẩy cửa bước vào. Trong dịch quán đen kịt, không chút ánh lửa. Gã nhìn trái nhìn phải một hồi lâu, cuối cùng do dự cất bước đi tới.
“Ngươi đến nơi này làm cái gì?” Một giọng nói âm trầm lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng gã.
Hải Thanh Mạc lập tức xoay người lại, chỉ thấy vị dịch quan quỷ tu mặc áo đen đang đứng sau lưng mình. Hải Thanh Mạc chỉ xung quanh căn nhà nói: “Chẳng phải ngươi nói trong dịch trạm đã đầy người rồi à? Nhưng ta thấy nơi này đen kịt, không khéo còn chẳng có tới một vị khách. Vì sao không cho chúng ta ở?”
“Ngươi nói không có người, thế thì ta cho ngươi gặp.” Dịch quan đột nhiên đi tới, giơ tay một cái là tóm được bả vai Hải Thanh Mạc, tiếp đó thân hình lóe lên, đã dẫn gã tới trong một căn phòng. Hải Thanh Mạc nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng cả kinh.
Chỉ thấy trong phòng là một đống người đang nằm, nhìn trang phục thì đều là đệ tử tiên môn. Hơn nữa bọn họ đều mang thiết kiếm, chắc là kiếm tu, lại nhìn kỹ hơn thì thấy có cả mấy người vừa gặp trong quán rượu. Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Những người này chết rồi à?”
Quỷ tu lắc đầu: “Còn chưa, bọn họ ở trong dịch quan, được tinh lọc ma khí, một khi khôi phục lại bình thường, ta sẽ đưa bọn họ ra ngoài.”
“À.” Hải Thanh Mạc gật đầu, giơ tay chạm vào một thân thể dưới đất, cảm giác lạnh lẽo thấu xương khiến gã không khỏi giật mình một cái.
“Trong dịch quán thật sự không còn chỗ cho chư vị. Mời công tử mau mau rời khỏi, nếu không ma khí trên thân thể những người này phát tác sẽ làm ngộ thương công tử.” Quỷ tu lại đặt tay lên bả vai Hải Thanh Mạc, hai người trở lại trong sân.
“Quỷ Ảnh huyễn bộ.” Hải Thanh Mạc hạ giọng nói.
Quỷ tu ngẩng đầu lên, gương mặt hắn vẫn không rõ ràng nhưng giọng nói lại có thêm chút cảm xúc: “Ngươi nhận ra chiêu thức của ta?’
Hải Thanh Mạc khẽ mỉm cười: “Vốn cũng là đồng dạo, tạm đi theo đường khác.”
Quỷ tu xoay người, vung ống tay áo, cửa lớn đột nhiên mở ra: “Thế thì không còn là bạn chung đường.”
“Tuyệt tình quá tuyệt tình quá.” Hải Thanh Mạc tung tăng chạy tới khép cánh cửa lớn lại: “Ta ngủ một mình ở đó cũng chán, đêm nay không ngủ, tâm sự với huynh đệ cũng hay.”
Nếu quỷ tu kia không phải không có mặt, chắc chắn giờ phút này hắn đang cau mày. Sau khi im lặng một hồi lâu hắn mới nói: “Ta và ngươi có gì để tâm sự?”
“Huynh đài tới từ Khán Dần thành?” Hải Thanh Mạc hỏi thẳng vào vấn đề.
Quỷ tu lạnh lùng trả lời: “Chuyện này có liên quan gì tới ngươi?’
Hải Thanh Mạc lại hỏi: “Ta nghe Hồng Niệm cô nương nói chỉ có người của Khán Dần thành mới có thể tu luyện quỷ đạo. Nếu những người khác trong phàm thế tu luyện quỷ đạo thì đều bị xử tội như bàng môn tà đạo, không thể được phong quan trong triều đình.”
“Phải. Ta từng ở Khán Dần thành.” Quỷ tu nói.
“Vì sao lại tới nơi này? Khán Dần thành ở nơi cực nam thiên hạ cơ mà?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
Quỷ tu vung ống tay áo, đi qua bên cạnh Hải Thanh Mạc: “Sao ta phải nói với ngươi? Nếu ngươi muốn ở lại nơi này thì cứ ở lại đi. Ta sẽ không nói với ngươi về chuyện không liên quan.”
“Không liên quan ư?” Hải Thanh Mạc quay đầu lại, khẽ mỉm cười: “Mẫu thân của ta tên Tích Quy. Thánh nữ Bắc Thần - Tích Quy!”
Quỷ tu đột nhiên dừng bước, hơi nghiêng người, gương mặt giấu trong tấm áo đen bỗng trở nên rõ ràng, là một khuôn mặt gầy gò trắng bệch nhưng ngũ quan rõ ràng, chẳng qua có vẻ hơi bệnh tật.
“Xem ra hai người có quen biết.” Hải Thanh Mạc chậm rãi nói.