Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 89 - Chương 89: Huyền Dương, Lại Gặp Huyền Dương

Chương 89: Huyền Dương, lại gặp Huyền Dương Chương 89: Huyền Dương, lại gặp Huyền Dương

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Mùa thu vạn vật héo tàn, nhưng hoa đào nở rộ đầy trời.

Dưới kỳ cảnh đó có một nam nhân mặc đạo bào màu xanh tựa người vào cây hoa đào, ngáp một cái, đôi mắt híp lại.

Cuộc đời hắn mỗi lần nằm mơ đều thấy cùng một cảnh tượng, đó là một nam nhân vóc dáng xấp xỉ mình đang ngồi dưới cây hoa đào, gương mặt mang nụ cười nhẹ nhàng nhưng giơ tay nhấc chân lại như tích tụ cả trăm ngàn năm.

Không biết hôm nay ta nằm mơ trong rừng hoa đào, có thể mơ thấy cảnh tượng khác biệt không?

Người này đương nhiên là Sở Thanh Tiêu, từ khi cáo biệt đám hai người Hải Thanh Mạc ở Tiên Huyền hồ hắn vẫn đi thẳng về phía nam, lại thật sự tìm được khu rừng hoa đào này. Lẽ ra kỳ cảnh như vậy phải có rất nhiều người quan sát mới đúng, nhưng sau đó hắn mới phát hiện, hóa ra rừng hoa đào này nằm trong phạm vi của một kiếm vực, cho nên không phải người tu hành tới cảnh giới nhất định thì không thể bước vào trong rừng hoa đào này. Sau khi đến nơi, hắn cầm theo một bình rượu, ngồi dưới cây hoa đào, ngắm hoa đào một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Trong mộng, quả nhiên vẫn là nam nhân ngồi dưới tán cây, nhưng lúc này hắn đột nhiên đứng dậy đi về phía Sở Thanh Tiêu. Sở Thanh Tiêu vẫn không thể thấy rõ gương mặt hắn, chỉ cảm thấy càng lúc càng giống mình, chẳng qua đối phương mặc bộ đạo bào màu tím còn mình là màu xanh. Khi tới cách bản thân năm bước, đạo nhân áo tím đột nhiên dừng lại, sau đó vung tay lên, cười một tiếng nói: “Gió xuân tới.”

Đột nhiên một cơn gió xuân thổi tới, hoa đào trong sân bay tán loạn, một thanh kiếm gỗ đào từ trên không hạ xuống, rơi vào trước mặt Sở Thanh Tiêu, dừng trước mi tâm hắn một tấc. Mái tóc Sở Thanh Tiêu bay phất phới, nhìn thanh kiếm gỗ đào kia, đột nhiên có cảm giác quen thuộc: “Ơ, đây là kiếm của ta mà?”

Đạo nhân áo tím lại vung ống tay áo, trở lại dưới cây hoa đào, hắn nhấc tay, thanh kiếm gỗ đào lùi lại trước mặt hắn. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm, chậm rãi nói: “Kiếm của ngươi.”

Trong rừng hoa đào, Sở Thanh Tiêu đột nhiên mở mắt, thở hắt ra một hơi, thanh kiếm gỗ đào sau lưng tỏa ra hơi ấm mơ hồ, dường như cũng bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng trong mơ. Hắn hạ giọng lẩm bẩm: “Rốt cuộc người này là ai? Chẳng lẽ là kiếp trước của ta?’

Trong lúc hắn suy tư, đột nhiên nghe thấy phía xa có một giọng nói vọng tới.

“Là chỗ này à? Sư huynh.” Một người lên tiếng hỏi.

“Không sai, chắc là nơi này.” Một giọng nói khác trả lời.

Sở Thanh Tiêu lấy từ trong lòng ra một tấm bùa vàng, vung tay nhen lửa rồi nhét vào miệng, sau đó thân hình của y biến mất trong cây hoa đào. Ngay tiếp theo đã có hai người hạ xuống đất, trên người mặc bộ trường bào không rõ là tiên môn nào, trông cũng khá đẹp đẽ quý phái, nhưng trông hai người hoàn toàn không lương thiện, đặc biệt là người nhỏ hơn vài tuổi, gương mặt mỏ chuột tai khỉ, trông là biết bụng đầy ý xấu.

“Đúng là thần kỳ, sắp vào thu rồi mà vẫn có rừng hoa đào nở rộ không tàn.” Đệ tử tiên môn nhỏ tuổi hơn giơ tay hái một đóa hoa đào, đặt lên mũi ngửi một cái. Động tác này mà là một nam nhân tuấn tú nho nhã thì tràn ngập khí chất phong lưu, nhưng người này làm vậy chỉ có vẻ suy nhược.

Người lớn tuổi hơn lấy từ trong lòng ra một thanh tiểu kiếm, mân mê trên tay một hồi: “Nơi này tạo thành rừng hoa đào là vì có một luồng hơi ấm thuần dương bao phủ. Mấy ngày trước ta lật hết sách cổ, cuối cùng cũng tìm được lai lịch của luồng khí thuần dương này. Rất có thể nó là Huyền Dương kiếm xếp hạng sáu thiên hạ trên Danh Kiếm phổ năm xưa. Khi đó Nam Kiếm Thần giao chiến với Bắc Đao Vương, Nam Kiếm Thần bại trận, Huyền Dương kiếm gãy thành ba khúc rơi các nơi trong thiên hạ. Rất có thể có một khúc rơi xuống nơi này cho nên mới tạo thành kỳ cảnh như vậy. “

“Sư huynh, thanh tiểu kiếm của huynh là?” Đệ tử trẻ tuổi hỏi.

“Thanh kiếm của ta được đúc từ hàn băng ngàn năm, có hàn ý cực mạnh. Ta dùng kiếm này làm vật dẫn, ép mảnh vỡ của Huyền Dương kiếm ra.” Người lớn tuổi cười dữ tợn, tiếp đó cắm thanh tiểu kiếm lên mặt đất.

Sở Thanh Tiêu hở dài một tiếng, thế mới nói tướng từ tâm sinh cũng có đạo lý riêng. Hai người kia ăn mặc sang trọng quý phái, nhưng vừa nhìn là biết không phải loại tốt lành gì, chuyện họ làm cũng chẳng chẳng phải đứng đắn. Hắn vội vàng bước ra khỏi cây đào mà mình đang ẩn thân, tiếp đó tung ra một tấm bùa vàng, đánh bay thanh tiểu kiếm này đi. Người lớn tuổi lập tức bắt lấy tiểu kiếm, kéo sư đệ lùi lại ba bước.

“Ngươi là người phương nào?” Hắn trầm giọng nói.

Sở Thanh Tiêu mỉm cười: “Trước khi hỏi thân phận người khác, ngươi nên tự báo gia môn chứ?”

“Tinh Tú phái, Tạ Quân Trạch, đây là sư đệ của ta, Tạ Trường Hoành.” Người nọ quan sát Sở Thanh Tiêu: “Ngươi đi được tới đây chứng tỏ cũng là người trong giới tu hành, chẳng hay là người của môn phái nào?”

Sở Thanh Tiêu nhún vài: “Không muốn nói, vì nói ra các ngươi cũng không biết, cứ coi như ta là một tán tu bình thường đi.”

Tạ Quân Trạch khẽ nhíu mày: “Vậy xin hỏi vị bằng hữu này, vì sao vừa rồi lại ngăn ta hạ kiếm?”

“Rừng hoa quanh năm không tàn như vậy thật hiếm có, huynh đệ mà lấy kiếm, nhân gian chẳng mất đi một kỳ cảnh?” Sở Thanh Tiêu hỏi ngược lại.

Tạ Quân Trạch cười lạnh nói: “Thế thì liên quan gì tới ngươi? Nếu ngươi muốn ngắm hoa đào, ngày xuân mỗi năm cứ tìm núi rừng nào đó mà ngắm thôi.”

“Đúng là chẳng biết thưởng thức gì, tu hành như vậy làm sao đạt tới đại đạo?” Sở Thanh Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu: “Đại đạo nên có lãng mạn, tự do, để người ta cảm nhận được vẻ đẹp của thế gian này.”

“Hóa ra là thằng ngốc.” Tạ Quân Trạch hừ lạnh một tiếng, bước thẳng tới vung quyền đánh về phía Sở Thanh Tiêu.

Sở Thanh Tiêu điểm mũi chân lùi lại phía sau, tiếp đó rút một tấm bùa vàng từ trong lòng ra, đốt cháy rồi nuốt vào miệng.

Tạ Quân Trạch cười khinh thường: “Hóa ra là tên đạo sĩ dùng đạo phù, chẳng trách không dám báo môn phái của mình?”

“Lực!” Sở Thanh Tiêu quát khẽ một tiếng, tiếp đó vung tay phải, hất bay Tạ Trường Hoành đột nhiên ra tay đánh lén.

Tạ Trường Hoành lùi liền mấy bước, rút trường kiếm trong tay ra nói: “Sư huynh, đạo sĩ này có chút bản lĩnh đấy!”

Sở Thanh Tiêu lại nuốt một tấm bùa vàng, nhẹ nhàng nói: “Tốc!”

Vừa dứt lời, Tạ Quân Trạch đã cầm kiếm giết tới trước mặt hắn. Ánh sáng tím lóe lên, trường kiếm chém xuống nhắm thẳng vào đầu Sở Thanh Tiêu. Nhưng Sở Thanh Tiêu nhanh chóng lao ra sau lưng hắn, Tạ Quân Trạch trong lòng cả kinh, thầm hô một tiếng: Tốc độ nhanh quá.

“Sư huynh đừng lo!” Tạ Trường Hoành quát lớn một tiếng rồi lao tới giải vây.

“Tu vi của các ngươi chỉ có thế, cho dù lấy mảnh vỡ Huyền Dương kiếm ở đây cũng chẳng có năng lực gì nhiều. Chẳng thà kiên nhẫn tu hành, để cho khu rừng hoa đào này được yên ổn.” Sở Thanh Tiêu cũng không muốn làm bị thương đối phương, dù sao hai người bọn họ còn không làm việc thương thiên hại lý gì, cho nên ra tay vẫn còn liên thủ, miễn cưỡng giao chiến với Tạ Trường Hoành vài chiêu.

Tạ Quân Trạch thấy vậy thầm hiểu hai người không phải đối thủ của hắn, suy nghĩ thay đổi, không hề do dự cắm thẳng thanh tiểu kiếm xuống đất, định tốc chiến tốc thắng.

“Ngươi thật to gan!” Sở Thanh Tiêu phẫn nộ quát.

“Ai bảo ngươi xen vào việc của người khác!” Tạ Quân Trạch hừ lạnh một tiếng, đồng thời lấy từ trong lòng ra một cái lục lạc nhỏ, lục lạc kia là một pháp khí không gian, khi pháp khí rơi xuống dỉnhd dầu Sở Thanh Tiêu lại đột nhiên biến thành một quả chuông đồng lớn, từ trên trời úp xuống, nhốt Sở Thanh Tiêu vào trong.

Tạ Trường Hoành thoát khốn, lập tức lao tới bên cạnh Tạ Quân Trạch: “Sư huynh!”

“Thiên La chung này không thể nhốt hắn lâu.” Tạ Quân Trạch giơ tay phát động thanh tiểu kiếm hàn băng đang cắm dưới đất, khiến nó đảo qua rừng hoa đào một vòng. Tiếp đó chỉ nghe “rầm” một tiếng, một khúc kiếm gãy từ dưới đất bắn lên. Khúc kiếm gãy này vốn là một đoạn của thân kiếm, không có chuôi kiếm cũng không có mũi kiếm, trông như một mảnh sắt chỉnh tề, xung quanh mảnh sắt tỏa ra ánh đỏ mờ ảo. Ngay lúc này cánh hoa đào trong rừng nhanh chóng rụng xuống, khoảnh khắc này cánh hoa bay tán loạn trong rừng, trông cực kỳ diễm lệ.

Còn lúc này dưới chuông đồng cũng vang lên tiếng hô trầm tràm: “Bùa chú, Pháp Tướng!” Tiếp đó chỉ thấy chuông đồng rầm một tiếng vỡ nát, mảnh vỡ rơi đầy đất, sau đó một pháp tướng hư ảo đột nhiên mọc lên từ dưới đất, chính là Sở Thanh Tiêu người mặc áo xanh. Con ngươi của pháp tướng tỏa ra kim quang, giơ hai tay lên như đang tụ lực.

“Sư huynh, đây là cái gì?” Tạ Trường Hoành giọng nói run rẩy.

“Pháp Tướng, không thể nào! Sao một đạo sĩ trẻ tuổi trong phàm trần mà lại có thể thi triển loại pháp thuật cỡ này!” Tạ Quân Trạch do dự một chút rồi xoay người nói: “Chạy!’

Nhưng không đợi hắn di chuyển, tay phải của pháp tướng đã đánh xuống, hất bay hai người Tạ Quân Trạch và Tạ Trường Hoành. Tiếp đó pháp tướng kia lại vung tay trái, đánh văng cả hai ra ngoài. Đòn này tuy có lực lượng mãnh liệt nhưng không quá tàn nhẫn, hai người bay xa mười dặm rồi rơi vào một hồ nước lớn.

Thấy hai người kia đã bị đánh lui, Sở Thanh Tiêu thu hồi pháp tướng, dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi, người đầy mồ hôi. Hắn ngẩng đầu nhìn hoa đào bay tán loạn trong rừng, khẽ thở dài: “E là thịnh cảnh này sẽ không còn nữa.” Hắn chậm rãi đi tới phía trước khúc kiếm gãy, khúc kiếm gãy như cảm giác được trên người hắn không có địch ý, chỉ chậm rãi tỏa ra hào quang ấm áp, coi như đáp lời.

Sở Thanh Tiêu lẩm bẩm: “Nếu đặt ngươi lại dưới đất, rừng hoa đào có trở lại không?”

Khúc kiếm gãy như nghe được lời hắn nói, đột nhiên hóa thành ánh sáng đỏ bay thẳng về phía Sở Thanh Tiêu. Sở Thanh Tiêu cả kinh, vội vàng nghiêng đầu né tránh. Ánh sáng đỏ lướt qua bên cạnh hắn, nhưng mau chóng xoay vòng trở lại, chui tọt vào trong thanh kiếm gỗ đào của Sở Thanh Tiêu. Kiếm gỗ đào lập tức tỏa ra ánh đỏ nóng rực, Sở Thanh Tiêu bị đau kêu khẽ một tiếng, vội vàng hất thanh kiếm gỗ đào xuống đất. Thanh kiếm gỗ đào cắm lên mặt đất, ánh đỏ nhấp nháy kịch liệt một hồi rồi trở lại bình tĩnh.

Sở Thanh Tiêu đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy chuôi kiếm, hạ giọng nói: “Ngươi muốn tương lai theo ta du lịch à?”
Bình Luận (0)
Comment