Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 88 - Chương 88: Gặp Quỷ

Chương 88: Gặp quỷ Chương 88: Gặp quỷ

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

“Cẩn thận!” Hồng Niệm quát lớn một tiếng, sau đó chém thanh Hà Ảnh kiếm trong tay ra.

Một luồng hào quang lan tỏa, lập tức áp đảo ma khí trên người đám khách khứa. Nhưng ngay lúc này kiếm tu đang giao chiến với Lý Đào Hoa đột nhiên lùi lại, rút phăng thanh kiếm đang cắm lên vai mình ra, máu đen tuôn ra ồ ạt, chẳng bao lâu sau đã chảy đầy dưới đất. Hắn vẫn giữ nụ cười thảm khốc kia, lau lên vai một cái rồi quệt máu lên miệng.

Từ khi Lý Đào Hoa tu hành tới giờ, kẻ địch cùng lắm là đám lang thú, chưa bao giờ gặp đối thủ đáng sợ tới vậy, trong lúc nhất thời cũng luống cuống chân tay. Hải Thanh Mạc lao tới bên cạnh cô: “Đừng sợ, xem ra chúng ta gặp phải đối thủ kỳ quái rồi. Nhưng phe ta có Hồng Niệm cô nương, cứ yên tâm đi.”

“Không phải ta sợ.” Lý Đào Hoa nắm chặt trường kiếm: “Ta chỉ cảm thấy bọn họ rất kỳ quái, dường như đã mất ý thức.”

“Là bị ma khí ăn mòn thân thể, cứ tiếp tục như vậy bọn họ sẽ nhập ma, sau khi nhập ma rồi thì chết chắc.” Hồng Niệm cầm Hà Ảnh kiếm đi tới bên cạnh bọn họ.

Hải Thanh Mạc nhìn về phía chủ quán rượu yêu kiều quyến rũ đang đứng phía sau, phát hiện sắc mặt cô nàng hết sức bình tĩnh, không mấy kinh ngạc. Gã nghi hoặc nói: “Quán rượu này có vấn đề?”

“Trong rượu của họ có cho thêm Thanh Tâm Lộ, rượu này có thể áp chế ma khí, có lẽ trước khi vào quán rượu đám người này đã bị ma khí ăn mòn rồi. Chủ quán cho thêm Thanh Tâm Lộ để giúp họ.” Hồng Niệm nắm chặt lấy Hà Ảnh kiếm, niệm lực cường đại truyền lên thân kiếm, cưỡng ép ngăn cản đám kiếm tu trước mặt. Vì vậy tuy sắc mặt đám khách khứa còn lại cực kỳ dữ tợn, tay cầm kiếm run rẩy kịch liệt nhưng lại không thể di chuyển chút nào.

Bà chủ liếc mắt nhìn Hồng Niệm, lộ vẻ kinh ngạc: “Không thể tưởng tượng được cảnh giới của vị mỹ nhân này lại cao như vậy, nhưng chỉ dùng cách cưỡng ép áp chế như vậy thì các ngươi cũng không thể cứu người, kết quả cuối cùng vẫn là bọn họ không thoát khỏi cái chết.”

Hồng Niệm nhíu mày nói: “Vì sao bọn họ bị ma khí ăn mòn?”

“Không có nguyên nhân gì cả, bất cứ ai bước vào Tây Lương thành, từ thời khắc vào thành đã bị ma khí ăn mòn gì. Còn ba người các ngươi không có bất cứ phản ứng gì; ngươi là vì cảnh giới quá cao; một vị mỹ nhân khác, theo ta thấy là vì chưa nhập phàm trần, có trái tim trong trẻo nên không sợ ma khí. Còn vị công tử này không phải người tu hành, có lẽ ma khí chướng mắt thôi...” Bà chủ âm u nói.

Khóe miệng Hải Thanh Mạc giật giật, sau đó day day mi tâm nói: “Hồng Niệm cô nương, tới đây, giúp ta lấy thanh kiếm này ra để ta cho vị tỷ tỷ này quan sát cẩn thận thế nào là tuổi trẻ đầy hứa hẹn!”

“Không phải lúc nói đùa.” Giọng nói của Hồng Niệm nghiêm túc hiếm có: “Ta cứ dùng niệm lực ngăn chặn bọn họ như vậy, trong thời gian nửa nén hương bọn họ sẽ nổ tan xác mà chết. Nhưng một khi ta thu hồi áp chế, bọn họ sẽ lập tức nhào về phía chúng ta, ta chỉ có thể giơ kiếm giết chết bọn họ.”

Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Không còn cách nào khác?”

“Có. Chàng sắp tới rồi.” Bà chủ chậm rãi nói.

Vừa dứt lời, Hải Thanh Mạc đã cảm thấy sau lưng có cảm giác lạnh lẽo thấu tận xương cốt, gã không nhịn được rùng mình một cái, sau đó quay đầu lại, chứng kiến có một nam nhân mặc áo choàng đen đang đứng đó. Nam nhân này giấu gương mặt trong bóng tối, không thể nhìn rõ được, toàn thân tỏa ra quỷ khí dày đặc, lưu lại băng giá trong phạm vi ba thước. Hải Thanh Mạc nhếch miệng: “Lại thêm một ma đầu.”

“Không, trên người hắn không có ma khí.” Hồng Niệm nhíu mày nói.

“Hồng Niệm cô nương, cô nhìn nhầm rồi à? Đây không phải ma khí thì là cái gì?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.

“Là quỷ khí.” Hồng Niệm chậm rãi nói.

Nam nhân kia hơi nghiêng đầu như đang liếc mắt “nhìn” Hồng Niệm một cái, tiếp đó nâng thanh trường kiếm trong tay lên.

Một thanh trường kiếm màu trắng.

Trên chuôi kiếm là cái đầu lâu âm trầm đáng sợ.

“Buông.” Nam nhân kia giọng nói khàn khàn trầm trầm.

Hồng Niệm ngầm hiểu, lập tức tra Hà Ảnh kiếm về vỏ, luồng kiếm khí áp chế mãnh liệt lập tức thu hồi, đám kiếm tu cuối cùng cũng được giải thoát, dồn dập giơ trường kiếm lao về phía bọn họ. Lúc này nam nhân áo đen mới nhảy ra, trên trường kiếm tỏa ra một luồng kiếm khí màu trắng, tiếp đó thân hình dừng lại bên cạnh nữ chủ quán.

Nữ chủ quán giơ tay khoác vai hắn, giọng nói có vẻ oán trách: “Chàng ấy, hôm nay tới quá muộn, làm ta sợ muốn chết.”

Một luồng kiếm khí màu trắng xuyên qua thân thể mỗi kiếm tu nhập ma trong sảnh, tiếp đó trường kiếm trong tay bọn họ gãy thành hai nửa, ngã lăn dưới đất, ma khí màu đen tan khỏi người họ, gương mặt ai nấy khôi phục bình thường nhưng đều ngất xỉu.

Hải Thanh Mạc cảm khái: “Mạnh thật.”

Nam nhân kia nhẹ nhàng giơ tay, gạt bàn tay nữ chủ quán đang khoác lên người mình ra sau đó quay đầu lại nhìn bọn Hồng Niệm.

Hồng Niệm suy nghĩ một hồi: “Ngươi là dịch quan hiện tại của Tây Lương thành, chẳng trách ngươi không bị ma khí ăn mòn, không ngờ ngươi là người tu quỷ đạo.”

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Hắn tu quỷ đạo, chẳng trách trông lại âm trầm như vậy. Nhưng tu quỷ đạo bị cấm cơ mà? Sao lại có thể lên làm quan ở Bắc Thần?’

“Đúng là tiên môn bình thường không thể tu quỷ đạo, chỉ có người tới từ một nơi, không những được phép tu quỷ đạo mà còn được thế nhân kính ngưỡng.” Hồng Niệm trầm giọng nói.

Ánh mắt Hải Thanh Mạc thay đổi: “Hắn tới từ Khán Dần thành.”

“Các ngươi nói nhiều quá.” Nam nhân kia ngắt lời bọn họ, tiếp đó vung ra một sợi tơ, buộc đám người dưới đất lại rồi tung người rời khỏi quán rượu... Hắn lôi sợi tơ trong tay lên, đám người đều bị kéo ra ngoài.

Hải Thanh Mạc nhanh chóng chạy ra, muốn xem nốt mọi chuyện. Chỉ thấy tất cả kiếm tu đều bị ném lên một chiếc xe ngựa rất lớn, tiếp đó con “ngựa” hí vang một tiếng, chở đám kiếm tu chạy về phía cửa thành. Hải Thanh Mạc dụi mắt mấy cái mới xác nhận lại.

Không sai.

Kéo xe không phải một con ngựa bình thường mà là một bộ xương ngựa, nhưng con ngựa kia lại như có thần trí, cảm nhận được cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Hải Thanh Mạc còn nhìn ngược lại. Nhưng trong hốc mắt trống rỗng là bóng tối sâu không thấy đáy, khiến Hải Thanh Mạc sợ tới mức trong lòng giật thót.

“Người trẻ tuổi, ngươi không có tu vi, sao lại tới Tây Lương thành?” Nam nhân kia chưa đi khỏi mà hỏi Hải Thanh Mạc.

Hải Thanh Mạc sờ chỗ nổi da gà trên người: “Muốn qua Tây Lương thành, tới Vạn Kiếm sơn xem thử.”

“Nếu muốn tới Vạn Kiếm sơn thì lên đường sớm một chút, tối nay trăng sáng, đi được.” Nam nhân kia nói.

“Còn cách mùng chín tháng chín mấy ngày. Tới vùng hoang vu đó có chỗ nào ngủ. À đúng rồi, ngươi là dịch quan cơ mà? Chúng ta có thể ở dịch trạm không? Ông già nhà ta là thành chủ Lan Lăng thành, cũng coi là đại quan ở Bắc Thần!” Hải Thanh Mạc đột nhiên ý thức được điều này vội vàng hỏi.

Nam nhân kia thu hồi trường kiếm trong tay, giọng nói vẫn không chút tình cảm gì: “Hải Ly là phụ thân của ngươi?”

“Đúng vậy.” Hải Thanh Mạc gật đầu nói.

“Dịch trạm đầy khách rồi, công tử tới chỗ khác ở đi.” Nam nhân kia quay đầu, thân hình đột nhiên hòa tan vào đêm tối, trực tiếp biến mất.

Hải Thanh Mạc rùng mình một cái, gã vỗ trán: “Chắc ta điên mất rồi, sao lại chủ động yêu cầu tới chỗ người ta ở. Không muốn sống nữa à?” Gã vừa vỗ trán vừa đi về quán rượu.

Giờ phút này Hồng Niệm và Lý Đào Hoa đã ngồi lại vị trí cũ. Lý Đào Hoa được Hồng Niệm đề nghị uống liền vài chén rượu, dù sao cũng vừa trải qua một trận quyết đấu, tuy cô tâm tư trong trẻo, nhưng lúc giao chiến có lệ khí, rất dễ bị ma khí không đâu không lọt lợi dụng. Lý Đào Hoa uống rượu xong hỏi: “Chúng ta đi chứ?”

Hồng Niệm suy nghĩ một hồi: “Từ giờ tới mùng chín tháng chín còn chín ngày, nếu rời khỏi đây luôn thì phải ở Vạn Kiếm sơn đúng chín ngày.”

“Không được không được, ta không chịu nổi. Hơn nữa nghe nói trong Vạn Kiếm sơn có vạn kiếm lơ lửng trên bầu trời cho nên lúc thường có rất ít dã thú, không thể ăn quả dại suốt chín ngày được.” Hải Thanh Mạc là người đầu tiên phủ quyết.

Nữ chủ quán đột nhiên mở miệng: “Ăn quả dại vẫn tốt hơn mất mạng rồi, ở trong Tây Lương thành chín ngày, các ngươi to gan thật đấy.”

Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Vậy tỷ ỷ đã ở đây bao lâu rồi?”

“Đã bảy năm rồi, từ khi Tiêu lang bị phái tới Tây Lương thành, ta cũng đi theo.” Nữ chủ quán vuốt ve dung nhan, sắc mặt hơi đỏ lên.

Hải Thanh Mạc rót cho mình một chén rượu: “Thế vì sao cô không sợ ma khí ở nơi này.”

Nữ chủ quán đặt tay lên đầu, sau đó tháo luôn ra: “Vì ta đã là người chết rồi.”

“Gặp quỷ!” Hải Thanh Mạc uống một hơi cạn sạch chén rượu, vỗ bàn cái rầm một cái: “Làm ta sợ bằng chết.”
Bình Luận (0)
Comment