Chương 87: Tây Lương
Chương 87: Tây Lương
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bắc Thần, Tây Lương thành.
Một hàng ba người chậm rãi đi tới, cuối cùng cũng tới thành trì xa nhất nơi cực bắc lãnh thổ Bắc Thần quốc. Ra ngoài Tây Lương thành là tới chốn không người, đi tiếp qua một hoang nguyên là chứng kiến Thập Vạn Đại Sơn trong truyền thuyết. Những ngọn núi đó vốn có tên riêng, nhưng sau khi sơn chủ dẫn cả vạn thanh trường kiếm hạ xuống trên đỉnh bầu trời, nơi này đã được các tiên môn gọi là Vạn Kiếm sơn.
Còn Tây Lương thành là thành trì phía cực tây của Bắc Thần, cũng từng ồn ào náo nhiệt cả trăm năm. Khi đó kiếm tu trong thiên hạ đều coi Vạn Kiếm sơn là thánh địa trong lòng, kiếm tu trong các tiên môn hễ đạt tới Tiêu Dao cảnh là kết bạn tới Vạn Kiếm sơn một lần, quan sát cảnh tượng vạn kiếm bay trên không trung. Thậm chí có người từng trì trệ trong cảnh giới Tiêu Dao đỉnh phong nhiều năm, vừa tới Vạn Kiếm sơn chứng kiến cảnh tượng mà mình ngưỡng mộ, đột nhiên ngộ đạo bước chân lên Huyền Tâm cảnh. Mà muốn thấy Vạn Kiếm sơn thì Tây Lương thành là nơi các kiếm tu nhất định phải đi ngang qua. Cho nên năm xưa tuy Tây Lương thành chỉ là tòa thành nhỏ nơi biên cảnh, nhưng đâu đâu cũng là quán rượu và kiếm trang huy hoàng tráng lệ.
Nghe nói những thanh kiếm được bán trong sơn trang đều là phục chế của từng thanh kiếm trên bầu trời. Tuy không có thần lực như vậy nhưng ít ra cũng rất đặc biệt. Cho nên không ít kiếm tu trở về từ Vạn Kiếm sơn đều mang theo một thanh kiếm.
Nhưng vật đổi sao dời, Tây Lương thành hiện tại đã gần như một tòa thành hoang.
Nguyên nhân là vì ba mươi năm trước ma tộc xâm lấn. Lần đó ma tộc xuất chinh, người chịu tai họa đầu tiên chính là đám kiếm tu đang ở Tây Lương thành. Khi đó bọn họ đang uống rượu tâm tình thì đột nhiên cảm giác thấy ma khí khổng lồ phủ xuống. Có không ít người còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người của Ma tộc cắt đứt yết hầu. Cũng có người nhanh chóng rút kiếm chống địch, nhưng khi đó trong Tây Lương thành đa số là kiếm tu trẻ tuổi, tu vi có hạn, chẳng bao lâu sau đã bại trận, cuối cùng toàn bộ tòa thành gặp phải tai ương ngập đầu, không ai sống sót qua được hạo kiếm đó.
Cuối cùng phải nhờ vào cửu kiếm của Quân Kiến sơn ra tay, người trong Ma tộc mới bị đánh về địa phận của mình. Nhưng nghe nói ra tay Tây Lương thành vẫn có ma khí xâm chiếm, không hề tiêu tan. Kiếm tu bình thường tới đây sẽ bị ma khí ăn mòn, lâm vào tà đạo. Cho nên chuyện thấy Vạn Kiếm sơn mới là kiếm đạo, dần dà lại ít người làm. Còn trong Tây Lương thành này, tuy Bắc Thần vẫn bố trí dịch trạm của quan gia, đồng thời cũng có vài người to gan tới đây mở quán; nhưng so với lúc trước, có thể nói hoàn toàn không còn cảnh hưng thịnh khi xưa.
Hải Thanh Mạc nhìn cảnh tượng rách nát trước mặt, lắc đầu nói: “Tây Lương Tây Lương, đúng là vừa ở phía tây lại vừa thê lương. Sao nơi này lại hóa thành như vậy? Bắc Thần bỏ mặc à?”
“Trong ba mươi năm Bắc Thần phái tổng cộng hai mươi ba dịch trưởng tới đây, nhưng trong đó có mười người tự sát, tám người mất tích, ba người lén lút chạy mất, một người mắc bệnh nặng, người cuối cùng còn lại nghe nói là kiếm tu, hắn trấn thủ ở đây đã bảy năm. Ngươi nói xem một nơi như vậy thì Bắc Thần nên quản nơi này như thế nào?” Hồng Niệm lắc đầu nói.
Trường kiếm bên hông Lý Đào Hoa đột nhiên ngâm vang, cô giơ tay ấn mạnh một cái mới chế ngự được. “Thế này là sao?”
Hồng Niệm nhìn lướt qua thanh trường kiếm bên hông cô, trả lời: “Xem ra thanh kiếm mà lang thú đầu bạc đưa muội không phải vật phàm, không ngờ còn cảm giác được ma khí trong Tây Lương thành này. Không sao cả, dùng niệm lực của muội trấn an nó một chút. Từ ba mươi năm trước tới giờ, ma khí trong Tây Lương thành chưa bao giờ tan. Nhưng dù sao cũng chỉ là ma khí, không phải ma vật thật sự, cho nên chúng ta cẩn thận một chút là được.”
“Được.” Lý Đào Hoa nghe vậy ấn nhẹ lên chuôi kiếm, tiếp đó thanh trường kiếm này không còn rung động.
“Chắc nơi này cũng có gì đó không độc chứ?” Hải Thanh Mạc sờ bụng, sải bước đi vào.
Trong thành được bao phủ bởi một tầng sương mù, tầm nhìn xa không quá mười trượng, còn trên đường phố không một bóng người. Cửa hàng hai bên nếu không phải rách nát đã nhiều năm thì là đóng chặt cửa lớn. Bọn họ phải đi một lúc lâu mới tìm được một quán rượu có đốt đèn lồng. Nhìn bên ngoài thì quán rượu kia có vẻ hơi cũ kỹ, nhưng mùi rượu thịt vẫn thoang thoảng từ trong phòng ra. Hải Thanh Mạc liếm môi cười nói: “Nơi này đi.” Nói xong bước chân đi vào.
Trong quán rượu lác đác hai ba bàn có khách, ai cũng đeo kiếm, hình như là các kiếm tu trẻ tuổi vẫn hâm mộ truyền thuyết xa xưa. Bọn họ đang uống rượu phần mình, thấy Hải Thanh Mạc đi vào, có vài người gật nhẹ đầu với gã, Hải Thanh Mạc cũng lập tức cúi đầu đáp lễ.
“Ô, đúng là một thiếu niên tuấn tú.” Chỉ thấy một vị thiếu phụ mặc bộ trường bào đỏ tím, vóc dáng thướt tha đang giơ bình rượu trong tay uốn éo đi về phía Hải Thanh Mạc. Lúc tới gần cô nàng đặt bình rượu trong tay đặt lên cái bàn bên cạnh rồi đánh mắt về phía Hải Thanh Mạc: “Từ đâu tới vậy?”
Hải Thanh Mạc bị ánh mắt của thiếu phụ kia làm cho đầu váng mắt hoa, đột nhiên quay đầu lại hỏi Hồng Niệm vừa bước vào cửa: “Đây là nhền nhện thành tinh hay hồ ly tinh?’
Hồng Niệm liếc mắt nhìn một cái, tìm một chỗ trống ngồi xuống: “Đều không phải, chỉ hơi lẳng lơ thôi.”
“À à à.” Hải Thanh Mạc gật đầu, tới chỗ Hồng Niệm ngồi xuống rồi nói với vị thiếu phụ quyến rũ kia: “Cho một bình rượu, bốn phần đồ ăn. Đồ ăn thì cô chủ cứ xem mà làm, chọn thứ ngon nhất trong quán!”
Vị thiếu phụ quyến rũ kia giơ tay khoác nhẹ lên vai Hải Thanh Mạc, nói một câu mà vuốt qua vuốt lại vài lần mới xong: “Ai da, vị thiếu niên tuấn tú như vậy đương nhiên phải chọn loại rượu tốt nhất, đồ ăn ngon nhất, cùng với mỹ nhân xinh đẹp nhất rồi.”
Lý Đào Hoa cầm cái đũa trên bàn lên, vung nhẹ tới, đánh vào muốn bàn tay của thiếu phụ kia: “Tỷ tỷ của ta đã là mỹ nhân xinh đẹp nhất rồi, ngươi đừng nói vớ vẩn nữa, mau nấu nướng đi!”
Thiếu phụ bị đau thu tay lại, liếc mắt nhìn Lý Đào Hoa một cái, không tức giận mà chỉ che miệng cười: “Là một mỹ nhân toàn thân đầy gai.”
“Chúng ta đi đường đã lâu, hơi đói rồi.” Hồng Niệm không ngẩng đầu lên nhìn cô nàng, chỉ lạnh nhạt nói một câu, tiếp đó giả bộ lơ đãng thả đôi chút niệm lực của mình ra.
Khách khứa những bàn bên cạnh đều không nhịn được quay đầu lại nhìn, nữ chủ quán cũng thầm kinh hãi, nhưng mau chóng nở nụ cười yêu kiều, gật đầu một cái, không nói gì thêm mà xoay người rời khỏi.
Lý Đào Hoa trừng mắt với Hải Thanh Mạc một cái: “Loại nhan sắc đó mà cũng khiến Thanh Mạc huynh tâm thần rối loạn à? Xem ra Quân Kiến sơn này cũng chẳng ra gì, ta nên gia nhập Thái Ất phái thôi.”
Hải Thanh Mạc vội vàng lắc đầu: “Vớ vẩn, vớ va vớ vẩn! Ta vốn đang định mở miệng quát cô ta, nhưng muội nói trước rồi, ta mới không nói nữa.”
“À? Thật không?” Lý Đào Hoa khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.
Hải Thanh Mạc hơi xấu hổ, liếc mắt nhìn Hồng Niệm một cái nhưng lại phát hiện cô có vẻ không muốn đáp lời, đành huýt sáo quan sát xung quanh.
Mấy bàn khác vẫn tự ăn tự uống, nhưng không ai nói chuyện, bầu không khí có phần quái dị. Tuy thanh thế của Tây Lương thành không được như xưa, nhưng những người này bất chấp tình cảnh nơi đây tới chiêm ngưỡng Vạn Kiếm sơn chứng tỏ họ cũng có chút nhiệt tình đối với kiếm đạo; kể cả không bàn luận bàn tán sôi nổi thì ít nhất cũng phải trò chuyện vài câu. Có điều ngoài lúc mới vào cúi đầu hành lễ, bọn họ không có bất cứ phản ứng nào khác.
Rượu và thức ăn nhanh chóng được đưa lên, Hải Thanh Mạc nếm thử một ngụm rượu, lập tức gật đầu nói: “Không tệ.”
“Đã nói là rượu ngon nhất mà.” Nữ chủ quán lắc mông đi khỏi.
Hồng Niệm nếm thử một ngụm, sắc mặt hơi sửng sốt, buông chén rượu xuống.
Hải Thanh Mạc đã nhận ra điểm khác lạ của cô, vội vàng buông chén rượu thứ hai xuống hỏi: “Không bị hạ độc chứ?’
“Cho thêm Thanh Tâm Lộ.” Hồng Niệm âm u nói: “Không có độc, cứ yên tâm uống đi.”
“Thế thì tốt rồi.” Hải Thanh Mạc lại uống một chén.
Lý Đào Hoa cũng uống một chén theo, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái bàn ở góc chéo đối diện, tiếp đó tay trái nhẹ nhàng đặt lên chuôi kiếm.
Hải Thanh Mạc hỏi: “Sao vậy?’
“Từ lúc chúng ta ngồi xuống tới giờ người kia vẫn giữ nguyên động tác cầm chén rượu, mãi tới giờ vẫn không cử động.” Lý Đào Hoa trầm giọng nói.
“Thật không?” Hải Thanh Mạc quay đầu lại định xem thử.
Nhưng ngay lúc đó kiếm tu đang quay lưng về phía bọn họ đột nhiên rút thanh trường kiếm bên cạnh ra chém thẳng về phía Hải Thanh Mạc. Lý Đào Hoa đã chuẩn bị sẵn, lập tức rút trường kiếm của mình ra nghênh đón. Hai thanh kiếm va chạm, Lý Đào Hoa lùi lại một bước, Hải Thanh Mạc cũng lập tức nhào sang bên cạnh Hồng Niệm. Hồng Niệm giơ tay cầm Hà Ảnh kiếm, nhìn về phía kiếm tu kia.
Chỉ thấy sắc mặt kiếm tu kia cực kỳ dữ tợn, trên thanh trường kiếm còn có một làn sương đen bao phủ. Hắn nhìn về phía Lý Đào Hoa, đột nhiên nhếch miệng cười, sau đó vung kiếm chém tới.
“Quả nhiên quán rượu này không đúng.” Lý Đào Hoa cầm kiếm đỡ đòn, chỉ trong chớp mắt hai người đã giao thủ ba chiêu, tu vi của kiếm tu kia có vẻ cao hơn Lý Đào Hoa, nhưng thi triển kiếm triêu lại cực kỳ cứng nhắc, từng chiêu từng thức hoàn toàn không liền mạch, chỉ có kiếm thế mà không có kiếm ý. Lý Đào Hoa được Hồng Niệm dạy bảo nhiều ngày, kiếm thuật đã tiến bộ vượt bậc. Hai người lại giao thủ vài chiêu, Lý Đào Hoa đã dần dần chiếm thượng phong.
Nhưng bọn họ giao chiến như vậy mà những người khác lại như hoàn toàn không nhìn thấy, cứ tiếp tục uống rượu trước mặt.
Còn lúc này nữ chủ quán nghe âm thanh đi từ sau bếp ra, thấy bọn họ giao chiến, vội vàng la lớn: “Mau dừng tay! Không được đổ máu ở đây!”
Còn chưa dứt lời, Lý Đào Hoa đã xuất kiếm đâm trúng bả vai kiếm tu kia, máu đen chảy ra từ miệng vết thương. Sắc mặt của kiếm tu kia lại như hoàn toàn không đau đớn gì, chỉ đờ đẫn cúi đầu nhìn vết thương của mình rồi lại ngẩng đầu cười với Lý Đào Hoa.
“Phiền toái rồi.” Nữ chủ quán thở dài một tiếng.
Chỉ thấy động tác của tất cả khách khứa trong quán rượu đều cứng đờ, sau đó từng luồng sương đen tỏa ra từ thân kiếm của họ.