Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 86 - Chương 86: Suy Đoán

Chương 86: Suy đoán Chương 86: Suy đoán

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Lan Lăng thành.

Phủ thành chủ.

Đại công tử Hải Thanh Ngôn lẳng lặng ngồi một mình trong thư phòng, khác với lúc thường, hắn đặt quyển sách cổ trên bàn, một tay cầm chén trà, tay còn lại gõ nhẹ lên mặt bàn như đang suy tư gì đó.

“Đại ca, huynh nghĩ gì vậy?” Hải Thanh Thiên đi tới, thấy bộ dạng của đại ca không nhịn được mở miệng hỏi.

“Ta đang nghĩ rốt cuộc Quân Cửu muốn làm cái gì.” Hải Thanh Mạc khẽ thở dài: “Nhưng ta nghĩ mãi vẫn không ra, rõ ràng còn chưa tới lúc đó mới đúng.”

Hải Thanh Thiên lấy làm khó hiểu: “Cái gì đến lúc đó?”

“Trang chủ Đào Hoa trang, thành chủ Khán Dần thành, đảo chủ Bồng Lai đảo cùng với sơn chủ Vạn Kiếm sơn. Tứ Thánh này trấn thử tứ phương, nhờ đó tiên nhân trên bầu trời, u hồn dưới Hoàng Tuyền và đám Tu La phạm tội đều không thể gây nhiều phiền toái cho thế gian. Nhưng chúng ta thường nghe có người trong Ma tộc len lỏi làm loạn trong thế gian, thậm chí ba mươi năm trước trưởng lão ma tộc còn thoát khỏi Vạn Kiếm trận qua một lỗ hổng, dẫn dắt đại quân Ma tộc xâm phạm nhân giới trên quy mô lớn. Đệ có biết là vì sao không?” Hải Thanh Ngôn hỏi Hải Thanh Thiên.

Hải Thanh Thiên tâm tư trong trẻo, một lòng tập võ, rất ít khi chú ý tới chuyện bên ngoài, giờ phút này chỉ co suy đoán: “Chẳng lẽ là vì người trong Ma giới luôn đau đáu nhung nhớ về nhân gian, nhiều năm rồi vẫn ủ mưu lao ra ngoài kết giới?”

Hải Thanh Ngôn cười khổ một tiếng: “Nếu nói đau đáu nhung nhớ, thế thì tất cả các chủng tộc ở tứ phương đều đau đáu nhung nhớ. Nhưng nguyên nhân của chuyện này không có đáp án chính xác. Suy đoán lớn nhất chính là thật ra ngay khoảnh khắc tạo thành Vạn Kiếm đại trận, sơn chủ đã chết.”

Hải Thanh Thiên cả kinh: “Đã chết?”

“Đúng vậy. Tam Thánh còn lại trấn thủ tứ phương, hoặc có trợ thủ, hoặc chỉ dựa vào một người một kiếm, còn sơn chủ lại bố trí cả Vạn Kiếm đại trận. Có người suy đoán muốn tạo thành kiếm trận cường đại như vậy cần trả giá bằng cả tính mạng.” Hải Thanh Mạc trầm giọng nói: “Năm xưa Ma tộc phá tan Vạn Kiếm đại trận, đại quân xâm lấn nhân giới, cửu kiếm môn hạ Quân Kiến sơn đều xuất hiện, dùng thân tế kiếm, đổi lại là Ma tộc tạm thời rút lui. Nhưng trong tình huống nguy hiểm như vậy sơn chủ vẫn không hiện thân. Cho nên tới giờ càng ngày càng nhiều người tin chuyện sơn chủ đã vũ hóa. Chẳng qua cái chết của Lục Thánh không thể nói bừa, cho nên các tiên môn đều hạ lệnh nghiêm cấm môn hạ đệ tử bàn luận việc này.”

Hải Thanh Thiên gật đầu: “Hóa ra là thế. Nhưng chuyện này có liên quan gì tới Quân Kiến sơn?”

Hải Thanh Ngôn im lặng một hồi rồi tiếp tục ông lão: “Theo ta thấy trên thế gian này Quân Cửu là người có thể trở thành vị thánh nhân tiếp theo nhất. Hắn đứng hạng chín trên Tinh Vân bảng, tuyên bố với bên ngoài là cảnh giới chỉ có Huyền Tâm, nhưng đây là chuyện không thể, vì năm xưa lần cuối cùng ta gặp hắn, hắn đã bước nửa bàn chân vào Thiên Bệ cảnh.”

“Huynh từng gặp Quân Cửu rồi?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.

“Phải. Năm xưa hắn từng tới Lan Lăng thành một lần, đánh một ván cờ với ta. Tuy là đánh cờ nhưng lại là so tài kiếm đạo. Trong ván cờ đó ta được thấy thực lực chân chính của Quân Cửu. Nhưng sau đó ta mới phát hiện, thật ra hắn không tới hỏi kỳ đạo, càng không tới hỏi kiếm đạo, hắn lừa ta vào ván cờ, mượn một luồng kiếm khí của ta rồi rời khỏi.” Hải Thanh Ngôn nhấp một ngụm trà, lắc đầu nói: “Xưa nay ta luôn bố trí bước đi của người khác, nhưng lần này lại rơi vào con đường mà hắn thiết lập.”

“Hắn muốn kiếm khí của huynh làm gì?” Hải Thanh Thiên khó hiểu.

“Lúc đó đã là mười lăm năm sau khi Quân Kiến sơn cửu kiếm tế thiên. Quân Cửu đi du lịch khắp nơi, bái kiếm các tiên môn, hoặc kiếm đạo, hoặc luận cờ, nhưng thật ra đều là đánh cắp kiếm khí. Tiếp đó hắn trở về Quân Kiến sơn, làm một chuyện cực kỳ quan trọng.” Hải Thanh Mạc ngẩng đầu lên: “Tu bổ Vạn Kiếm đại trận.”

Hải Thanh Thiên càng nghe càng thấy khó hiểu: “Chẳng phải năm xưa sư phụ và tám vị sư huynh của Quân Cửu đã tu bổ Vạn Kiếm đại trận rồi à, còn ép lui đám người Ma tộc nữa chứ? Hơn nữa chuyện tu bổ Vạn Kiếm đại trận là chuyện tốt lớn bằng trời cơ mà, sao hắn phải đi khắp nơi lừa kiếm khí của người khác?’

Hải Thanh Ngôn mở quyển sách cổ trong tay ra, trên sách chỉ viết mười chữ: lưỡng thảo do nhất tâm, nhân tâm bất như thảo. (Hai cỏ còn một lòng, lòng người không bằng cỏ.)

Năm xưa học đường mở lớp, nhị ca trốn học, hắn cũng trốn theo nhị ca, đúng là không đọc nhiều sách.,

“Năm xưa Vạn Kiếm trận bị tổn hại, Quân Kiến sơn cửu kiếm tế thiên cũng chỉ có thể tạm thời bổ sung vào lỗ hổng kia. Khi đó bọn họ để Quân Cửu ở lại trấn thủ Quân Kiến sơn cũng chính là chuẩn bị để sau này tu bổ Vạn Kiếm đại trận. Nói là Quân Cửu mượn kiếm khí của người ta, thật ra là đánh cắp, biện pháp của Quân Cửu nói toạc ra là gần như tà đạo. Mỗi luồng kiếm khí bị mượn đi tương đương với kiếm hồn, cuối cùng bị dung hòa vào Vạn Kiếm đại trận, đời đời kiếp kiếp cống hiến kiếm lực của mình.” Hải Thanh Ngôn khẽ thở dài.

Tuy Hải Thanh Thiên không hiểu được mấy thứ cao thâm nhưng lại cực kỳ mẫn cảm với những vấn đề về chuyện tu vi, hắn nghe xong câu này lập tức cả giận nói: “Nực cười!”

“Yên tâm, đại ca của đệ là người phương nào, Quân Cửu mượn một luồng kiếm khí, ngược lại rất có tác dụng với ta.” Hải Thanh Ngôn xua tay nói: “Không cần lo lắng. Nhưng bây giờ đã qua mười lăm năm nữa, Quân Cửu bảo Hải Thanh Mạc tới Vạn Kiếm sơn vào lúc này, ta rất lo lắng.”

“Huynh sợ Quân Cửu lợi dụng nhị ca?” Hải Thanh Thiên lập tức hiểu ra.

“Đúng vậy, trên sách cổ có ghi Nhân Gian Tứ Kiếm, Tình Nộ Bi Hỉ, tứ kiếm hợp nhất có thể sánh vai với thiên đạo. Năm xưa ngay cả sơn chủ cũng không thể kiếm đủ Nhân Gian Tứ Kiếm, cho nên mới từ bỏ thiên đạo trấn sơn, lựa chọn kiếm đạo phong sơn, từ đó có Vạn Kiếm đại trận của hiện tại. Nhưng nếu bây giờ Vạn Kiếm đại trận phối hợp với Nhân Gian Tứ Kiếm, chắc chắn sẽ giữ an toàn được cả trăm đời.” Ánh mắt Hải Thanh Ngôn lóe lên vẻ sắc bén, mang theo chút sát khí.

Hải Thanh Thiên sửng sốt: “Tình kiếm Hồng Nhan và Bi kiếm Ly Ca, kiếm phách của hai thanh kiếm này đều trên người nhị ca.”

“Hỉ kiếm Xuân Sinh, Nộ kiếm Trùng Thiên, kiếm phách hai thanh kiếm này trên người Quân Cửu.” Hải Thanh Ngôn trầm giọng nói: “Năm xưa khi hắn thử kiếm với ta, ta đã cảm giác được kiếm phách của hai thanh kiếm này. Cho nên thật ra lúc này Quân Kiến sơn đã gom đủ kiếm phách của Nhân Gian Tứ Kiếm. Đến lúc đó dùng hơn vạn thanh trường kiếm trên trời cao làm thân kiếm, kiếm phách của Nhân Gian Tứ Kiếm và kiếm khí mà hắn thu thập suốt mấy năm qua làm kiếm hồn, như vậy Quân Cửu sẽ là vị sơn chủ tiếp theo!”

Hải Thanh Thiên càng nghe càng kinh hãi. Hắn còn tưởng nhị ca gia nhập Quân Kiến sơn, lần này còn đoạt ngôi đầu Lương Ngọc đại hội, con đường phía trước càng ngày càng thuận lợi, không ngờ lại gặp phải nguy cơ lớn đến vậy. Hắn lẩm bẩm: “Với tu vi của nhị ca, nếu cưỡng ép tách kiếm phách hai thanh kiếm trong cơ thể ra, huynh ấy sẽ chết. Không được, đệ phải tới Vạn Kiếm sơn một chuyến.”

“Đúng vậy. Lần này ta kể cho đệ mọi chuyện là hi vọng đệ có thể tới Vạn Kiếm sơn một chuyến.” Hải Thanh Ngôn chậm rãi nói: “Hơn nữa, không chỉ mình đệ, rất nhiều người sẽ tới Vạn Kiếm sơn. Cái gọi là Nhất Sơn Nhị Minh Tam Môn đều phái tinh nhuệ trong môn phái, tới nơi đó trước mùng chín tháng chín. Đây là một bố cục mà Quân Cửu đã bố trí.” Hải Thanh Ngôn nói xong đứng dậy, bước ra ngoài cửa.

“Một bố cục?” Hải Thanh Thiên hạ giọng lẩm bẩm.

“Năm xưa các tiên môn có ý đồ xấu, thấy Vạn Kiếm đại trận bị phá mà vẫn khoanh tay đứng nhìn, chỉ có Quân Kiến sơn cửu kiếm tế thiên mới tránh được một trận hạo kiếp. Quân Cửu cố ý nói giữa Lương Ngọc đại hội chuyện ước hẹn Vạn Kiếm sơn là muốn dụ dỗ các phái tập trung ở nơi này. Chuyện Quân Cửu muốn làm không chỉ là tu bổ Vạn Kiếm đại trận, hắn còn muốn đám tiên môn trả cái giá mà bọn họ nên trả năm xưa.” Hải Thanh Ngôn chậm rãi đi về phía trước.

“Đại ca, sao chuyện gì huynh cũng biết vậy? Huynh nói Quân Cửu không chỉ là Huyền Tâm cảnh, thế thì cảnh giới của đại ca cao tới mức nào?” Cuối cùng Hải Thanh Thiên không nhịn được, hỏi câu hỏi mà mình luôn muốn hỏi.

Hải Thanh Ngôn giơ một ngón tay chỉ lên trời rồi bước ra ngoài sân.

Hải Thanh Thiên gãi đầu: “Đại ca à, thế sao huynh không đi đi?”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Quân Kiến sơn.

Cửu Long nhai.

Quân Cửu nhắm mắt ngồi xếp bằng trên thác nước, một tiếng hót vang lên, chỉ thấy con hạc vàng bay lên từ dưới vực, hạ xuống bên cạnh hắn.

“Đừng nhìn nữa đừng nhìn nữa, thằng nhóc kia còn chưa về. Ngươi chưa được ăn cá nướng đâu.” Quân Cửu vẫn nhắm mắt cười nói.

Hạc vàng vỗ cánh vài cái, thể hiện sự bất mãn của mình.

“Bây giờ tất cả các tiên môn đều đang suy đoán xem ta muốn làm gì.” Quân Cửu mở mắt. “Tiếc là, làm sao ta lại để bọn họ được như ý nguyện.”
Bình Luận (0)
Comment