Chương 85: Trước điện
Chương 85: Trước điện
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Thần Đô thành.
Hoàng cung.
Chu Hi đứng bên ngoài Ngự Thư phòng nhìn đôi câu đối ngoài cửa.
Vế trên: Chu nhan thiên đóa hồng
Vế dưới: Quang hi vạn thương khung
Câu đối như vậy mà trên tay một tú tài nông thôn, không khéo sẽ bị quan trên cho một câu không bằng rắm chó, thậm chí có thể mắc kỵ húy mạo phạm dòng họ hoàng thất mà bị chém đầu. Nhưng đôi câu đối này treo ngoài cửa Ngự Thư phòng, còn yêu cầu ảo thuật sư Huyền Tâm cảnh bố trí thêm một luồng kim quang, cho nên trông càng thêm bắt mắt.
Đơn giản là đôi câu đối này do Tọa Vong tiên sinh Sở Sơn Cô viết.
Năm đó, ngày sinh nhật thứ tám mươi của quốc quân Nam Dạ quốc, văn võ bá quan cùng các tiên môn tiên phái tới đưa quà tặng hảo hạng, trong Long Đằng điện lấp lánh kim quang, tiên khí bừng bừng. Sau đó Chu Hi lại là người cuối cùng trình diện, chậm rãi đi tới, không mang theo tùy tùng, một mình cầm một hộp gỗ vừa nhỏ vừa dài bước vào. Lúc đó Mộc Vương thấy lễ vật trong tay hắn quá mộc mạc nên trêu chọc: “Hoàng trưởng tôn thong dong tới muộn, nếu lễ mừng thọ không xứng làm món quà cuối cùng thì phải trừng phạt mới được.”
“Lễ vật của ta không phải vàng cũng chẳng phải bạc, chỉ là hai tờ giấy thường, đương nhiên cũng không phải tiên bảo, không có chút pháp lực nào, chỉ là mười chữ viết, một tấm lòng thành.” Chu Hi nhẹ nhàng vung tay, cái hộp bay lên không trung rồi tự mở ra, tiếp đó hào quang chiếu khắp bốn phía, mười chữ lớn hiện lên trước mặt mọi người: “Chu nhan vạn đóa hồng, quang hi vạn thương khung. Sư phụ ta, Tọa Vong tiên sinh Sở Sơn Cô biếu tặng, mừng ngày sinh nhật tám mươi tuổi của hoàng gia gia.”
Mọi người kinh hãi, Lục Thánh đích thân viết chữ, đó là vinh quang cỡ nào! Huống chi đã nhiều năm rồi, Thần Đô thành thay không biết bao nhiêu vị quốc quân, nhưng chưa một ai có thể gặp mặt Lục thánh, nói chi tới chuyện Lục Thánh tặng quà. Vì vậy quốc quân Nam Dạ - Khải Tường Đế mặt mày vui mừng, ngay ngày thứ hai sau khi nhận được món quà này đã treo nó bên ngoài Ngự Thư phòng, hơn nữa còn tuyên bố bức câu đối này sẽ bảo vệ hoàng tộc họ Chu muôn đời như một, vẻ vang trước thiên hạ!
Chu Hi quan sát kỹ càng bức câu đối này, cuối cùng nghĩ thầm trong lòng: Mấy chữ ta viết năm xưa đúng là không tệ.
“Hoàng trưởng tôn điện hạ.” Một nam nhân lông mày trắng toát người mặc áo tím, ngáp một cái rồi bước ra, hắn chậm rãi nói: “Có thể vào được rồi.”
Chu Hi nhìn hắn một cái: “Ngọa Hổ.”
Đoạn Tình thu cái ngáp thứ hai lại rồi cười nói: “Sao vừa gặp mặt mà điện hạ đã gọi biệt hiệu của người ta?”
“Mấy hôm trước ta ra ngoài gặp được Hồng Niệm.” Chu Hi không gọi là cô nương, cũng không gọi là công công mà chỉ gọi thẳng tên.
Đoạn Tình vuốt hàng mi của mình: “Nó có khỏe không?”
“Vẫn khỏe, giúp tên đệ đệ không nên thân của ta, còn đoạt ngôi đầu trong Lương Ngọc đại hội. Nhưng ta không hiểu, vì sao lại lựa chọn như vậy?” Chu Hi chậm rãi nói: “Ta, không tốt sao?”
Đoạn Tình lắc đầu nói: “Ta cũng không biết. Không dám dối gạt điện hạ, ngày nào ta cũng khuyên nó.”
“Khuyên cái gì?” Chu Hi hỏi.
“Khuyên nó chọn ai cũng được, miễn là đừng chọn ngươi.” Đoạn Tình nhếch miệng cười: “Chúng ta tán gẫu hơi lâu rồi, nên vào đi thôi, bằng không bệ hạ sẽ trách tội đấy.”
“Đúng là nô tài đáng chết.” Chu Hi cười mắng một câu, tiếp đó bước vào Ngự Thư phòng, cất cao giọng nói: “Hoàng gia gia, con về rồi đây.”
Nhưng đã bốn năm trôi qua, Khải Tường Đế đã không còn vẻ hồng hào như ngày sinh nhật thứ tám mươi, trên người toát lên vẻ già nua, thấy Chu Hi đi vào cũng chỉ hơi ngẩng đầu lên, giọng điệu còn mang vẻ cưng chiều: “Có ai bảo ngươi đi đâu, ngươi tự lẻn ra ngoài, còn nói về cái gì?”
“Ha ha ha, Thần Đô thành quá bí bách.” Chu Hi mỉm cười đi tới: “Thân thể hoàng gia gia còn khỏe không? Chuyến này ra ngoài con kiếm được ít đan dược, lát nữa con sẽ bảo Chu Linh đem tới cho ngài.”
Khải Tường Đế ho khan vài tiếng rồi lắc đầu nói: “Năm xưa tư chất tu hành của ta rất bình thường, theo sư phụ tu luyện nhiều năm mà mới là Tiêu Dao cảnh. Hoàng gia gia của ta, Thiên Nguyên Đế tu luyện tới Địa Lục cảnh, thành Nhân tiên, làm hoàng đế suốt sáu trăm năm. Khi còn trẻ ta cũng muốn giống như người, nhưng đăng cơ năm hai mươi tư tuổi, tới giờ mới sáu mươi năm mà đã dần dần già cả rồi.”
Chu Hi lắc đầu nói: “Phàm nhân như chúng ta đâu thể cưỡng cầu trong việc tu hành được? Hoàng gia gia không cần ngày nào cũng nghĩ tới chuyện đó, tâm tình thả lỏng một chút, thật sự không được thì để con tới gặp sư phụ nghĩ cách.”
“Không cần làm phiền Tọa Vong tiên sinh, thiên địa tuần hoàn, năm tháng đổi thay, xưa thanh thánh nhân tu đạo luôn chú ý tới thuận theo thiên mệnh, sao phải khiến người ta không vui? Bắc Thần có lưu chủ Thiên Tế lưu Càn Khôn Cửu Trần, Nam Dạ chúng ta có Tọa Vong tiên sinh Sở Sơn Cô, nhưng trước ngươi thì Tọa Vong tiên sinh không mấy khi liên hệ với hoàng tộc chúng ta. Ngươi có được cơ duyên này, phải thật quý trọng. Hơn nữa ngươi cũng khác với ta, bây giờ ngươi đang ở cảnh giới gì?” Khải Tường Đế uống một ngụm thuốc rồi nhìn về phía Chu Hi.
Xưa nay Chu Hi luôn che giấu cảnh giới của mình rất sâu, chưa từng nhắc tới với bất cứ ai. Nhưng quốc quân đã đích thân đặt câu hỏi, hắn chỉ mỉm cười, cuối cùng vẫn đáp: “Chỉ thiếu một bước là trở thành Nhân tiên trong lời hoàng gia gia.”
Khải Tường Đế gõ lên bàn, Ngọa Hổ đứng hầu ngoài cửa ngửa đầu lên trời, giả bộ không nghe thấy gì. Cuối cùng, Khải Tường Đế nở nụ cười hiền hòa: “Không tệ. Xem ra vị Nam Dạ Thiên Nguyên Đế tiếp theo sắp xuất hiện.”
Chu Hi vội vàng quỳ sụp xuống đất: “Tôn nhi lo sợ!”
“Ngươi sẽ vui, sẽ giận, thậm chí có lúc sẽ buồn, nhưng chỉ có sợ là không, vì lá gan ngươi còn to hơn trời! Ngươi còn dám giả mạo bức viết tay của sư phụ mình, còn đem ra làm quà cho ta cơ mà!” Khải Tường Đế cười lạnh nói.
Ngọa Hổ ngoài cửa giơ hai tay che kín lỗ tai mình, nghĩ thầm trong lòng: Sao hôm nay toàn nghe thấy mấy chuyện không nên nghe?
Chu Hi ngẩng đầu lên: “Làm sao hoàng gia gia biết?”
“Ta có thể lên làm hoàng đế, không phải nhờ phụ hoàng của ta trao cho mình ngôi vị này mà là ta tự tay đoạt tới. Vì sao ta biết? Cái đó không quan trọng. Quan trọng là khiến mọi người trong thiên hạ đều tin Tọa Vong tiên sinh tặng ta một cặp câu đối làm quà mừng sinh nhật!” Giờ phút này Khải Tường Đế ánh mắt sáng quắc, khí thế cũng không còn suy yếu như lúc vừa rồi. “Cho nên tuy ngươi lừa ta, nhưng ngươi làm vậy vẫn là rất tốt. Chẳng qua ngươi muốn lên làm hoàng đế thì còn thiếu một bước, phải để phụ vương của ngươi lên làm hoàng đế cái đã!”
Chu Hi gật đầu liên tục: “Đương nhiên rồi.”
“Nhưng hắn không giống ngươi, hắn cũng rất tốt nhưng dù sao vẫn không phải tốt nhất.” Khải Tường Đế lại dựa vào ghế rồng đằng sau, cặp mắt hơi rũ xuống: “Hơn nữa còn phạm phải một số sai lầm ngu xuẩn.”
Chu Hi thở dài một tiếng: “Phụ thân là truyền nhân của Tình kiếm, xét theo góc độ tu hành, đó là con đường nhất định phải đi qua.”
Khải Tường Đế xua tay, có vẻ không muốn tiếp tục đề tài này: “Chuyến này ngươi tới Lương Ngọc đại hội ở Chính Khí minh?”
“Xem trò vui.” Chu Hi trả lời.
Khải Tường Đế lại hừ lạnh một tiếng: “Nhưng lại thấy chuyện vui rất lớn. Ma tộc xâm lấn, Thần Đạo giáo xuất hiện trên thế gian, sao chỗ nào ngươi tới cũng có phiền toái lớn vậy? Hôm qua ta nhận được thư hỏi tội của Chính Khí minh, nói Mộc Vương phủ của Nam Dạ quốc chúng ta cấu kết với Thần Đạo giáo, dụ dỗ Ma tộc xâm lấn, khiến cho tiên môn Bắc Thần đại loạn. Đây là kết quả mà ngươi thẩm vấn được?”
Chu Hi thở dài bất đắc dĩ: “Tiên môn Bắc Thần toàn một lũ rác rưởi, không biết cố ý hay có gì khác mà chẳng bắt nổi tên giáo đồ Thần Đạo giáo kia. Hài nhi thấy thế thật sự không đành lòng nên mới ra tay tương trợ. Người đã là con bắt được, đương nhiên chuyện thẩm vấn cũng do con phụ trách. Cuối cùng nhận được kết quả như vậy đúng là ngoài dự kiến của con.”
Khải Tường Đế tiện tay cầm một viên đá chặn giấy bên cạnh lên, nện thẳng vào đầu Chu Hi: “Sau đó ngươi tra được kết quả như vậy? Đầu óc cửu thúc ngươi có vấn đề hay sao? Đi hợp tác với Thần Đạo giáo và Ma tộc chỉ để đảo loạn tiên môn Bắc Thần? Vòng vo cả một quãng dài, mạo hiểm lớn như vậy chỉ để Bắc Thần đại loạn, cho Nam Dạ ta có cơ hội thừa nước đục thả câu? Cửu thúc của ngươi còn chưa lên làm hoàng đế mà đã bắt đầu vì nước vì dân rồi? Ta già rồi nhưng còn chưa ngu ngốc! Chu Hi ơi là Chu Hi, ngươi đúng là gan to bằng trời!”
Chu Hi đứng dậy cười lạnh nói: “Chẳng lẽ bọn cửu thúc không phải gan to bằng trời, chuyện năm xưa rõ ràng phụ vương của con đã thỏa hiệp, nhưng hắn vẫn nghĩ cách giở trò. Nếu hắn đã bất nhân, vậy con cũng bất nghĩa, hắn muốn cá chết rách lưới, thế thì con cũng bất chấp tất cả. Phó môn chủ Vạn Pháp môn định ám sát con, giờ phút này đã bị con bắt được, đang nhốt ở ngoài cung. Chỉ cần con muốn, con có thể lập tức đưa người tới Thiên Lý tự. Nhưng con biết hoàng gia gia không muốn chúng con như vậy, cho nên con vào cung, chỉ xin ngài đưa ý chỉ! Ngài muốn con làm thế nào, con sẽ làm như vậy!’
Khải Tường Đế im lặng một hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Hoàng tộc Nam Dạ không thể có bất cứ dính dáng gì tới Ma tộc và Thần Đạo giáo.”
“Vâng.” Chu Hi đáp cực kỳ sảng khoái.
“Nếu tin tức bên Chính Khí minh là ngươi thẩm vấn được, thế thì về Thần Đô thành cũng do ngươi thẩm vấn đi.” Khải Tường Đế trầm giọng nói: “Hi vọng lần này ngươi có thể điều tra được kết quả mà ta muốn.”
Khóe miệng Chu Hi hơi nhếch lên: “Đồng thời, cũng là kết quả mà con muốn.”
Khải Tường Đế uống sạch chén thuốc trước mặt, cuối cùng khẽ ho khan vài tiếng: “Nghe nói lần này ngươi còn thấy đứa bé kia?”
Chu Hi gật đầu: “Trông khá giống phụ vương, tính cách lại không giống, có vẻ hơi ngốc nghếch. Lúc trẻ phụ vương cũng như vậy à?”
“Ngươi tự về hỏi phụ vương ngươi của ngươi ấy.” Dường như Khải Tường Đế đã cảm thấy mệt, vung nhẹ cánh tay lên: “Về phủ đi.”
Chu Hi lại quỳ xuống làm lễ, tiếp đó quay người rời khỏi, vừa đi còn vừa ca thán: “Ài, lần này về phủ chắc chắn con sẽ bị phạt nặng.”
“Cầm lấy.” Khải Tường Đế tháo một tấm bệnh bài trên người ra ném về phía trước: “Cứ nói gần đây ngươi phải phụng chỉ phá án, không thể về phủ báo tin cho nên ở bên ngoài.”
Chu Hi nhận lấy, vui vẻ nói: “Cám ơn hoàng gia gia.”
“Thiên Nguyên Đế xuất hiện là may mắn lớn nhất của Nam Dạ quốc ta.” Khải Tường Đế nhắm mắt lại, giọng nói đã nhỏ tới mức không thể nghe thấy: “Nhưng cũng là bất hạnh lớn nhất.”
Chu Hi đã đi ra tới cửa, không đáp lời, chỉ nhìn Ngọa Hổ đang giơ hai tay lên che tai, nhắm mắt như đang ngủ. Hắn nói với vẻ âm u: “Ngươi nghe được chuyện không nên nghe, ta phải nghĩ cách giết ngươi.”