Chương 84: Ngự kiếm
Chương 84: Ngự kiếm
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Đoàn người cứ thế rời khỏi Lý gia trang, tiếp tục đi về phía cực tây. Nhưng hiện tại còn cách mùng chín tháng chín một thời gian nên bọn họ chỉ chậm rãi đi đường. Lý Đào Hoa chưa biết ngự kiếm nhưng thật ra tu vi đã đủ, Hồng Niệm vừa đi vừa dạy một số khẩu quyết vận khí cho cô. Quả nhiên thiên phú của Lý Đào Hoa cực cao, sáng sớm mới rời thôn, không ngờ đến trưa đã có thể đạp chên thân kiếm lảo đảo bay cách mặt đất một trượng.
Hồng Niệm vừa nhìn vừa lắc đầu: “Ta chỉ có thể vừa kinh ngạc cảm thán trước thiên phú của Đào Hoa muội muội, vừa ca thán thiếu chủ nhà mình kém cỏi.”
“Này, nếu không có cái phong ấn này ta cũng là thiên tài đấy chứ.” Hải Thanh Mạc bất mãn nói.
Lý Đào Hoa đạp trên thân kiếm, run run rẩy rẩy hỏi: “Bây giờ có coi là ta theo Hồng Niệm tỷ tỷ học kiếm thuật không? Thế thì ta thuộc môn phái của Hồng Niệm tỷ tỷ.”
Hải Thanh Mạc sửng sốt, tiếp đó cười phá lên: “Không được, không được. Chẳng lẽ sau này ta phải gọi cô là Đào Hoa công công? Ha ha ha, cười chết mất thôi.”
Hồng Niệm giơ chân đá gã ngã lộn nhào mấy cái: “Ngươi câm miệng cho ta.”
Lý Đào Hoa nhảy từ trên thân kiếm xuống, thu trường kiếm, ngưa nói: “Thanh Mạc huynh nói vậy là sao?’
“Môn phái chúng ta chỉ nhận đệ tử nam.” Hồng Niệm trả lời.
Hải Thanh Mạc đứng dậy, nhưng vẫn không nhịn cười nổi: “Đệ tử nam tương đối đặc biệt.”
“Ta chỉ là ngoại lệ. Nhưng môn phái chúng ta không giống đám tiên môn bọn họ, không có môn quy gì nghiêm ngặt, có dạy muội một ít kiếm thuật bình thường thì sư phụ cũng không có ý kiến gì.” Hồng Niệm đè đầu Hải Thanh Mạc xuống, ý bảo hắn lập tức câm miệng: “Muội cứ việc học thôi. Sau này gia nhập Thái Ất phái hay Quân Kiến sơn thì muội tự quyết định.”
“Được.” Lý Đào Hoa gật đầu, tiếp tục vung trường kiếm trong tay về phía trước, sau đó đột nhiên chạy vài bước về phía trước rồi nhảy thẳng lên, đạp trên thân kiếm bay thẳng tới. Động tác liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không giống vừa học ngự kiếm.
Hải Thanh Mạc tò mò hỏi Hồng Niệm bên cạnh: “Hồng Niệm cô nương, thật ra ta luôn cảm thấy chỗ nào của cô cũng tốt, chẳng qua hơi lạnh lùng. Nhưng cô có vẻ đặc biệt nhiệt tình với Đào Hoa cô nương.”
“Muội ấy cũng giống ta, từ nhỏ không cha không mẹ, lớn lên trong thôn, trông thì là tất cả mọi người chăm sóc muội ấy nhưng vẫn cảm thấy bản thân hết sức cô độc.” Hồng Niệm nhìn Lý Đào Hoa đang ngự kiếm: “Khiến ta nhớ tới bản thân khi xưa.”
Hải Thanh Mạc nghe được vẻ ưu thương mơ hồ trong lời nói của Hồng Niệm, không nhiều lời, chỉ im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Không sao. Sau này sẽ không cô độc.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Nam Dạ quốc, Thần Đô.
Xe ngựa của Chu Hi chậm rãi vào thành, Chu Hi nằm trên chiếc ghế dựa rộng lớn, gối tay lên đầu, hít nhẹ vài cái: “Vẫn là mùi hương quen thuộc này.”
Chu Linh thúc ngựa đi tới bên cạnh xe ngựa hỏi: “Mùi hương gì?”
“Mùi hương của Chu Ngọc. Gần đây hương khói trong Thánh giáo càng ngày càng hưng thịnh.” Chu Hi nói đầy ẩn ý.
Chu Linh cũng hít mạnh một hơi: “Sao ta không ngửi thấy gì cả? Ta chỉ thấy mùi vịt nướng trong Phượng Khởi Lâu, lát nữa phải mang một con về nhà mới được, lại thêm một bình rượu, gọi thêm vài người...”
“Sao không nói tiếp?” Chu Hi ngồi dậy, khẽ mỉm cười.
“E là không đi được.” Chu Linh thở dài một tiếng nhìn về phía trước, chỉ thấy một nam nhân cường tráng mặc áo giáp sắt đang thúc ngựa dẫn một đội thiết vệ chậm rãi đi về phía bọn họ.
“Hoài Ngọc tướng quân tới rồi.” Chu Hi còn chưa vén rèm xe ngựa nhưng vẫn cảm nhận được khí tức cường đại như núi kia. Hắn ngáp một cái: “Nói gì đấy? Định dẫn chúng ta vào trong cung à?’
Nam nhân giáp sắt kia dẫn đội thiết vệ ngăn trước xe ngựa, tiếp đó chắp tay nói: “Hoàng trưởng tôn điện hạ.”
“Chào Hoài Ngọc tướng quân.” Chu Hi cười nói: “Ta chỉ rời Thần Đô thành rồi tùy tiện đi một vòng, tuy chuyến đi này cũng có chút ít thành quả nhưng đâu tới mức vừa vào thành đã được tướng quân ngài đích thân nghênh đón.”
Nam nhân giáp sắt trầm giọng nói: “Bệ hạ phái ta tới mời hoàng trưởng tôn điện hạ vào cung một chuyến.”
“Vì chuyện gì vậy.” Chu Hi nói đầy ẩn ý.
“Bệ hạ nói, nhiều ngày không gặp, trong lòng mong nhớ.” Nam nhân giáp sắt trả lời.
Chu Hi duỗi ngón tay gõ nhẹ lên bàn gỗ, cuối cùng ngẩng đầu lên: “Chu Linh, còn do dự gì nữa, ông nội đã gọi, đương nhiên phải đi rồi.”
“Rõ.” Chu Linh vội vàng đáp.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong Mộc Vương phủ.
Nam nhân trung niên người mặc mãng bào bát trảo đang đi qua đi lại trong sảnh chính, một nam nhân trẻ tuổi gương mặt giống hắn tới tám phần mười không nhịn được mở miệng nói: “Phụ vương, đừng đi nữa. Ngài có đi thế nào thì người ta cũng đang trên đường vào cung rồi.”
Đương nhiên nam nhân tâm trạng nôn nóng này chính là Mộc Vương. Hắn dừng chân, quay đầu lại hỏi con trai mình: “Tin tức trong cung nói ta cấu kết với Thần Đạo giáo phá hủy tiên môn ở Bắc Thần thật à?”
“Đúng vậy. Minh chủ Chính Khí minh Cố Mục Lễ đích thân gửi thư cho hoàng gia gia, nói phải hỏi tội Nam Dạ.” Nam nhân trẻ tuổi kia bất đắc dĩ nói.
“Rõ ràng là nói bậy! Vì sao ta phải cấu kết với Thần Đạo giáo? Vì sao ta lại bỏ mặc mọi chuyện trong Nam Dạ quốc, đi dính vào đại hội tiên môn ở Bắc Thần! Về lý đã không thông, về tình càng không hợp! Cái thứ này mà phụ hoàng cũng tin à?” Mộc Vương cả giận nói.
Nam nhân trẻ tuổi thở dài một tiếng: “Có vẻ như hoàng gia gia cũng không tin, cho nên người gọi Chu Hi vào cung. Nhưng cái tên Chu Hi này xưa nay giỏi nhất là đổi trắng thay đen, qua lời của hắn thì kết quả ra sao cũng khó nói.”
“Không thể để hắn vào cung!” Mộc Vương trầm giọng nói.
Con ngươi của nam nhân trẻ tuổi co chặt lại: “Ý phụ vương là... Nhưng nếu lúc này hắn gặp bất trắc gì, chúng ta sẽ trở thành đối tượng bị nghi ngờ nhất.”
“Yên tâm, xưa nay vị tiên sinh kia giết người luôn không hình không bóng. Hơn nữa trong Thần Đô thành cũng có không ít người muốn giết Chu Hi, nghĩ cách giá họa lên người kẻ khác là được.” Gương mặt Mộc Vương lộ vẻ hung dữ: “Bảo hắn động thủ đi!”
“Vâng.” Nam nhân trẻ tuổi lập tức lui xuống.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Chiếc xe ngựa của Chu Hi vẫn chậm rãi đi trên đường, hắn ngồi trong xe ngựa, tay cầm một chén trà, rung đùi đắc ý ngâm nga khúc nhạc, có vẻ như tâm trạng không tệ.
Mãi tới khi rèm xe ngựa đột nhiên vén lên, một cơn gió thổi vào trong xe.
Chu Hi hơi ngẩng đầu lên, cười nói: “Ồ?”
Trong tình huống tất cả mọi người không nhận ra, bên cạnh hắn đã có thêm một người. Người nọ đi ủng tím, chính là phó môn chủ Vạn Pháp môn Tử Cửu Thiều. Nắm tay hắn cầm một lưỡi đao mỏng, gác lên cổ Chu Hi.
Tử Cửu Thiều lạnh lùng nói: “Hoàng trưởng tôn Chu Hi, giết ngươi còn dễ hơn trong tưởng tượng của ta.”
“Không hổ là thuấn thuật sư đệ nhất Vạn Pháp môn, ngươi vào xe ngựa của ta nhưng mọi người bên ngoài có vẻ hoàn toàn không nhìn thấy.” Chu Hi giọng điệu bình thản, cứ như hoàn toàn không sợ lưỡi đao mỏng trong tay Tử Cửu Thiều.
“Lúc ta đi bọn chúng cũng không nhìn thấy.” Tử Cửu Thiều đâm lưỡi đao trong tay xuống, mắt thấy sắp cắt đứt yết hầu của Chu Hi thfi đột nhiên lưỡi đao trong tay hắn như va phải một tấm khiên vô hình, lập tức vỡ tan thành từng mảnh.
“Ngu xuẩn.” Chu Hi cầm chén trà lên, nhấp một ngụm.
“Chỉ Tấc!” Tử Cửu Thiều trợn tròn hai mắt, sau đó lập tức quay đầu lại, nhìn ra ngoài xe ngựa, quần áo phất phới, có vẻ đang súc thế bỏ chạy.
Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong một chớp mắt.
Đối với thuấn thuật sư, chỉ cần cho bọn họ thời gian một nhịp thở, bọn họ có thể lập tức chạy khỏi chỗ nguy hiểm.
Nhưng một bàn tay chế ngự sau cổ hắn, tiếp đó ấn thẳng hắn xuống sàn xe ngựa.
Một tiếng “rầm” lớn vang lên, Chu Linh vội vàng vén rèm che: “Điện hạ, làm sao vậy?”
“Không sao, không sao.” Khóe miệng Chu Hi hơi nhướn lên, ngón tay ngoắc nhẹ, một sợi chỉ vàng bắn ra, trói chặt lấy Tử Cửu Thiều. “Đối thủ của chúng ta đúng là yếu tới mức khiến người ta cảm thấy nhạt nhẽo.”