Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 83 - Chương 83: Rời Thôn

Chương 83: Rời thôn Chương 83: Rời thôn

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Ngày hôm đó, do Hải Thanh Mạc mặt dày mày dạn nên cuối cùng bọn họ không về thôn ngủ mà vào trong doanh trại của lang thú nghỉ ngơi. So với cái phòng cho khách vừa lạnh lại vừa thủng ở nhà Lý Đào Hoa, đống lửa trong doanh trại của lang thú còn thoải mái hơn nhiều. Hải Thanh Mạc ngồi đó nướng mấy con gà rừng vừa bắt được, tự biên tự diễn giữa ánh mắt ngưỡng mộ của đá lang thú: “Các ngươi nghe ta nói này, kiếm thuật của ta chỉ vừa mới luyện thôi, lúc linh lúc không; nhưng gà nướng của ta là được rèn luyện cả trăm lần ngàn lần rồi, chắc chắn là loại ngon nhất mà các ngươi từng ăn.”

Đám lang thú nước dãi đã sắp chảy xuống đất, gật đầu lia lịa: “Vâng! Vâng! Vâng!”

Bên kia, Lý Đào Hoa về thôn báo tin bình an trước rồi quay lại gặp bọn họ. Có ban ngày đồng sinh cộng tử, tình nghĩa giữa bầy lang thú và Lý Đào Hoa cũng thân thiết hơn nhiều. Lang thú đầu bạc lấy ra một bình rượu, chủ động mời Lý Đào Hoa sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Hải Thanh Mạc đề nghị: “Lần này coi như mọi người hóa thù thành bạn, ta đề nghị các ngươi kết bái huynh muội.”

“Chúng ta chỉ là yêu thú, sao xưng kết bái với kiếm tu?” Tuy chỉ là câu nói đùa nhưng lang thú đầu bạc vẫn lắc đầu cự tuyệt.

Lý Đào Hoa uống một ngụm rượu: “Ta không phải kiếm tu gì, chẳng qua biết chút kiếm thuật, bảo vệ bình an cho thôn dân thôi.”

Hải Thanh Mạc chợt lóe lên ý tưởng, buông gà nướng trong tay xuống: “Đào Hoa muội muội, muội có hứng thú gia nhập Quân Kiến sơn chúng ta không?”

Lý Đào Hoa liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc một cái: “Gia nhập Quân Kiến sơn có phải mặc bộ đồ giống ngươi không?”

Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, để người trong thiên hạ biết muội tới từ Quân Kiến sơn!”

Lý Đào Hoa lắc đầu nói: “Thế thì thôi.”

Sắc mặt Hải Thanh Mạc lập tức biến đổi: “Thế muội muốn mặc y phục ra sao?”

Lý Đào Hoa nhìn thoáng qua Hồng Niệm, khẽ mỉm cười với cô: “Ta muốn mặc giống Hồng Niệm tỷ tỷ.”

Hải Thanh Mạc nghiền ngẫm: “Ồ? Áo đỏ à.”

“Có lúc ta lại nằm mơ, trong mơ ta cầm trường kiếm, mặc một bộ áo đỏ.” Lý Đào Hoa ngẩng đầu nhìn không trung. “Giấc mơ luôn mơ hồ nhưng bộ áo đỏ đó rất rực rỡ.”

“Nữ nhân mà, thể nào chẳng mặc một lần.” Hải Thanh Mạc xua tay: “Không cần sốt ruột.”

Lý Đào Hoa quay đầu lại hỏi: “Vì sao?”

“Vì áo cưới là màu đỏ.” Hải Thanh Mạc mỉm cười trả lời.

“À.” Lý Đào Hoa lạnh nhạt đáp.

Lúc này Hồng Niệm đột nhiên nói: “Chuyến này ta và thiếu chủ sẽ tới vùng cực tây, chính là địa điểm Vạn Kiếm đại trận.”

Thần sắc Lý Đào Hoa hơi đổi.

“Có muốn theo chúng ta tới đó xem thử không?” Hồng Niệm lại hỏi.

“Đi đi, đi đi.” Hải Thanh Mạc cổ vũ: “Cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện, sau đó gia nhập Quân Kiến sơn chúng ta. Yên tâm, ta không chiếm vai vế trên muội đâu, bây giờ phái chúng ta nhập môn đều là thay sư phụ nhận đồ đệ, muội là đệ tử thứ mười một trong thế hệ chúng ta. Dõi mắt ra các tiên môn, vai vế như vậy cũng rất cao. Nếu muội không muốn tới Quân Kiến sơn chúng ta mà muốn đến Thái Ất phái cũng không thành vấn đề, ta có bằng hữu ở đó.”

Khóe miệng Hồng Niệm hơi nhếch lên: “Không sai. Có một hồng nhan tri kỷ giao tình sinh tử.”

“Thôi thôi.” Hải Thanh Mạc xua tay: “Giao tình sinh tử thì đúng, tri kỷ thì còn xa, chẳng qua đều thích ăn ngon thôi.”

Lý Đào Hoa vẫn cúi đầu do dự.

Lúc này lang thú tóc trắng lại đột nhiên mở miệng: “Đào Hoa cô nương, cô cứ theo hai vị tiên nhân tu hành đi. Chúng ta sẽ phụ trách bảo vệ Lý gia trang.”

Lý Đào Hoa sửng sốt: “Các ngươi?”

Lang thú đầu bạc nói: “Vị tiên nhân Quân Kiến sơn nói đúng, bây giờ coi như chúng ta đã đổi thù thành bạn, chúng ta chiếm ba ngọn núi, cứ cách một thời gian các vị hương thân lại cho chúng ta ít đồ ăn, chúng ta sẽ ở đây bảo vệ Lý gia trang đời đời bình an.”

Lý Đào Hoa liếc mắt nhìn Hồng Niệm một cái, Hồng Niệm gật đầu với cô.

Lang thú đầu bạc nói thêm: “Nếu Đào Hoa cô nương không tin, ta có thể hạ huyết thệ!” Lang thú tóc bạc giơ tay phải lên, ấn lên trước ngực, máu trong ngực chảy ra ngón tay hắn.

“Lão đại!” Lang thú xung quanh dồn dập kinh hãi.

“Không cần.” Lý Đào Hoa xua tay ngăn cản: “Ta tin tưởng ngươi.”

“Đa tạ Đào Hoa cô nương.” Lang thú đầu bạc buông tay xuống, cầm bát rượu bên cạnh lên, tưới rượu trong bát lên trước ngực mình.

“Xoạt.” Hải Thanh Mạc ở bên cạnh nhìn thôi cũng cảm nhận được loại đau đớn này, người nằm ngửa trên mặt đất, đổi đề tài: “Nhưng Đào Hoa cô nương, về sau muội sẽ qua lại trong tiên môn, phải chọn cái tên nào hay hơn một chút mới được.”

Lý Đào Hoa khẽ nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”

“Ngươi nghĩ xem, đến lúc đó đại hội tiên môn, các môn phái quyết đấu. Bên này cho mời, Lý Đào Hoa của Quân Kiến sơn, bên kia cho mời Trần Quế Hoa của Thái Ất phái. Thế thì còn đấu làm sao được nữa, người dưới bục khéo cười phát điên mất.” Hải Thanh Mạc quan sát thần sắc Lý Đào Hoa, thấy cô có vẻ không tức giận mới nói tiếp: “Nhưng thật ra Lý Đào Hoa cũng rất hay, chẳng qua người không có kiến thức sẽ cảm thấy cái tên này thiếu tiên khí.”

Hồng Niệm giơ tay ném một hạt đào sang, đập trúng đầu Hải Thanh Mạc: “Thế ngươi chọn cái tên nào có tiên khí đi.”

Hải Thanh Mạc đầu ăn một đòn nhưng vẫn cười hì hì: “Đặt tên là việc có kỹ thuật, ta cũng không dám chọn tùy tiện, nghe nói phải chú ý đạo về âm dương ngũ hành, có đôi khi thay một chữ trong tên thôi cũng đổi cả vận mệnh. Thanh Tiêu huynh đệ của chúng ta là đạo sĩ mà? Lúc nào gặp thì nhờ huynh ấy hỗ trợ chọn tên!”

“Chuyến này từ biệt có gặp lại được không còn chưa biết, lại mong hắn chọn tên giúp ngươi?” Hồng Niệm mỉm cười lắc đầu.

“Sẽ gặp thôi. Đây là số mệnh mà.” Hải Thanh Mạc bĩu môi, sau đó vỗ túi: “Hơn nữa, huynh ấy cho ta ba tấm thần phù cơ mà, một tấm trong đó tên là Vạn Dặm Lai Tương Kiến. Ài, không biết bây giờ Sở huynh đệ đã được ngắm hoa đào chưa?”

Lý Đào Hoa lấy làm khó hiểu, nghi hoặc nói: “Ngươi có ý gì?”

“Không phải Đào Hoa muội muội mà là rừng hoa đào.” Hải Thanh Mạc sửng sốt, đột nhiên liếc mắt nhìn Lý Đào Hoa một cái, sau đó bật cười: “Ha ha ha ha ha ha.”

Hồng Niệm cũng không hiểu nổi: “Ngươi cười cái gì?”

“Ta chỉ buồn cười thôi.” Hải Thanh Mạc lắc đầu, ngửa đầu uống một chén rượu.

Đêm khuya tĩnh lặng.

Bầy lang thú đã nằm bên đống lửa tựa vào nhau ngủ say.

Bên cạnh lều, Hồng Niệm ngồi xếp bằng đả tọa, còn Hải Thanh Mạc bọc mình trong chăn lông ấm áp dễ chịu, chép miệng, sung sướng chìm vào mộng đẹp.

Bên cạnh khu trại, trên gốc cây cao nhất, một bóng người thon thả đứng đó nhìn thôn xóm quen thuộc bên dưới.

“Lần đầu tiên gặp ngươi ta rất kinh ngạc, không ngờ trong thôn xóm chẳng hề bắt mắt này còn có một kiếm tu.” Lang thú đầu bạc đứng bên cạnh gốc cây, chậm rãi nói: “Nhưng từ ngày đó trở đi, ta đã biết chắc chắn ngươi sẽ rời khỏi nơi này.”

Lý Đào Hoa thở dài một tiếng: “Nhưng thật sự tới ngày phải đi lại thấy luyến tiếc.”

“Nghe nói chuyện đầu tiên sau khi bước vào tiên môn là phải đoạn tuyệt tục niệm phàm trần.” Lang thú đầu bạc cười nói: “Có lẽ sau một thời gian, Đào Hoa cô nương sẽ quên nơi này.”

“Sẽ không đâu, mỗi năm ta sẽ về tế lễ mẹ ta, cho nên ngươi phải bảo vệ thôn cho tốt.” Lý Đào Hoa liếc mắt nhìn lang thú đầu bạc, lại nở một nụ cười hiếm thấy với hắn: “Bằng không, ta sẽ cho các ngươi một bài học đấy.”

“Cô nương yên tâm.” Lang thú đầu bạc chắp tay nói: “Chuyện Bạch Lang ta đã hứa hẹn, trừ phi ta chết bằng không nhất định sẽ làm được.”

Sáng sớm hôm sau, Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm đeo bọc hành lý chờ ở cửa thôn, bên cạnh là lão thôn trưởng nơm nớp lo sợ cùng lang thú đầu bạc gương mặt đầy cơ bắp. Hải Thanh Mạc nhắc nhở: “Lang huynh ơi là Lang huynh, sau này các ngươi coi như người một nhà rồi, phải thể hiện hiền lành một chút chứ.”

“Hiền lành như thế nào?” Lang thú đầu bạc hỏi.

“Ví dụ như, cười một cái.”

Lang thú đầu bạc sửng sốt, tiếp đó nhếch miệng cười, để lộ cả hàm răng hung tợn.

Lão thôn trưởng sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ sụp xuống. Ông lão nức nở nói: “Hai vị tiên nhân, có thể không đưa Đào Hoa đi được không?”

“Không được, nếu chúng ta không mang muội ấy đi...” Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ thở dài: “... e là các trưởng lão trong môn phái sẽ tức giận. Bọn họ mà nổi giận, tay chỉ vung nhẹ như vậy thôi là thôn của các ngươi không còn.”

Sắc mặt lão thôn trưởng lập tức trở nên trắng bệch, thở dài: “Thế thì sau này các ngươi phải đối xử thật tốt với Đào Hoa. Từ nhỏ tính cách nó đã hơi cứng đầu, nếu đắc tội với trưởng bối trong môn phái, liệu có bị...”

“Sẽ không đâu, có ta mà.” Hải Thanh Mạc tự tin nói.

Trong lúc trò chuyện Lý Đào Hoa đã cầm bọc hành lý bước ra. Bên hông cô đắt một thanh trường kiếm, thân kiếm không vỏ, trông có phần mộc mạc. Cô đi tới trước mặt đám người nói: “Đi thôi.”

Lang thú tóc bạc lấy từ phía sau ra một thanh trường kiếm trông khá tinh xảo, đưa tới cho Lý Đào Hoa: “Đây là thứ chúng ta cướp được của một tán tu. Người này cũng không phải loại tốt lành gì, muốn lấy nội đan của chúng ta nhưng bị chúng ta đánh đuổi. Ta thấy Đào Hoa cô nương luôn dùng kiếm của thợ rèn trong thôn, nhưng tiếp theo đường xá nguy hiểm, nên dùng đồ tốt một chút.”

Lý Đào Hoa nhận lấy trường kiếm, gật đầu nói: “Vậy ta không chối từ.”

“Quân Kiến sơn chúng ta có một tòa Kiếm các, trong Kiếm các cất muôn vàn thanh kiếm, đến lúc đó sư huynh sẽ đưa ngươi một thanh tốt nhất.” Hải Thanh Mạc mỉm cười vỗ vai lang thú đầu bạc. “Cũng xin cảm tạ Lang huynh, lần sau gặp lại hi vọng ngươi tu vi của ngươi cao hơn một bước.”

“Đương nhiên rồi!” Lang thú đầu bạc nghe vậy ánh mắt sáng lên, có vẻ khá kích động.

Mọi người lại cáo thừ lão thôn trưởng rồi quay người lên đường. Hải Thanh Mạc hỏi Hồng Niệm: “Tu vi của lang thú tóc bạc này tiến thêm một bước thì sẽ ra sao? Sao ta chỉ thuận miệng nói vậy mà hắn có vẻ rất kích động?’

Hồng Niệm trả lời: “Hắn đã tu thành hình người, tiến thêm một bước thì không chỉ là hình người mà gương mặt cũng không khác gì người thường. Yêu thú như vậy có thể hòa vào cuộc sống của phàm nhân, không phải tiên nhân cảnh giới cao thì không cách nào nhìn ra chân thân của hắn.”

“Xem ra cũng là lang thú có câu chuyện riêng.” Hải Thanh Mạc nói đầy ẩn ý.

Lý Đào Hoa khẽ mỉm cười: “Hắn thích một vị cô nương trong thôn của chúng ta, là một biểu tỷ của ta. Hắn nói khi hắn còn là sói con, ngã gãy chân dưới núi, là biểu tỷ đã chữa thương cho hắn. Hắn muốn tu luyện thành người hoàn chỉnh rồi tới thôn cầu hôn.”

“Thú vị.” Hải Thanh Mạc cười nói: “Thế thì hi vọng hắn được như ước nguyện.”
Bình Luận (0)
Comment