Chương 82: Cứu nguy
Chương 82: Cứu nguy
Chương 82: Cứu nguy
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
“Thế nào?” Hải Thanh Mạc hỏi Hồng Niệm ở bên cạnh.
Hồng Niệm khẽ nhíu mày: “Tu vi của tên hổ yêu này cao hơn Đào Hoa.”
Hổ yêu lùi lại phía sau một bước, trường đao trong tay va chạm với trường kiếm, tiếp đó hai người lướt qua nhau, móng trái của hổ yêu đột nhiên vươn ra, đánh thẳng vào sau lưng Lý Đào Hoa. Lý Đào Hoa không tránh kịp, chịu chưởng này lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã. Hổ yêu thấy vậy cười đắc ý, đột nhiên xoay người ném thanh đại đao trong tay ra.
Hải Thanh Mạc nhìn Hồng Niệm, dùng ánh mắt hỏi cô có định ra tay hỗ trợ không.
Hồng Niệm chỉ đặt nhẹ tay lên chuôi kiếm nhưng cuối cùng vẫn không ra tay.
“Rơi!” Lý Đào Hoa chắn ngang trường kiếm trước mặt, quái khẽ một tiếng, tiếp đó một hình bát quái triển khai trước mặt cô, thanh đại đao này rơi vào hình bát quái, lập tức bị nghiền nát.
Hải Thanh Mạc vỗ tay nói: “Lợi hại lắm! Tiểu Đào Hoa!’
Nhưng tiếp đó Lý Đào Hoa chống kiếm xuống, quỳ một gối dưới đất, sắc mặt khá khó coi.
Hổ yêu kia thấy thanh trường đao của mình bị hủy nhưng không vội vàng gì, chỉ ngửa đầu lên trời gầm một tiếng, tiếp đó hai tay đặt xuống đất, thân hình không ngừng mở rộng, chẳng bao lâu sau đã biến thành một con hổ cao tới ba trượng. Hắn gầm một tiếng, toàn bộ núi non đều chấn động.
“Thú vị, ngày trước gặp Sở huynh đệ thì thấy một con sư tử, hôm nay gặp Đào Hoa muội thì thấy một con hổ lớn.” Hải Thanh Mạc cười nói.
Hồng Niệm trừng mắt với hắn: “Nói năng cẩn thận. Có phải ngươi cảm thấy mình nói chuyện như vậy rất đáng yêu không?”
Hải Thanh Mạc lắc đầu nói: “Ta không đáng yêu. Hay là ngươi mở phong ấn giúp ta, ta thể hiện một chút, sau này Đào Hoa muội muội thấy ta cũng tôn kính hơn một chút?”
“Được.” Hồng Niệm chậm rãi vươn ngón tay trỏ điểm lên mi tâm của Hải Thanh Mạc.
Bầy lang thú bên kia thấy hổ yêu hiển hiện chân thân, bắt đầu thì thầm.
“Hay là chạy đi."
“Hổ yêu đã hiện chân thân rồi, tiểu nha đầu này vừa rồi còn không phải đối thủ, bây giờ hoàn toàn không có cơ hội gì. Ta cũng cảm thấy chúng ta nên chạy đi!”
“Không được chạy! Là chúng ta nhờ nha đầu này hỗ trợ, nếu chúng ta bỏ cô ấy lại, sau này mà đồn ra ngoài, làm sao chúng ta có chỗ đứng trong vùng đất này được nữa?”
“Còn đứng cái rắm, chạy trốn quan trọng hơn.”
“Nghe thủ lĩnh!”
Lang thú đầu bạc do dự một hồi, đột nhiên tung hảy tới phía trước Lý Đào Hoa, tru một tiếng lên trời, tiếp đó cũng hiện ra chân thân của mình - một con sói trắng nanh vuốt sắc nhọn, tuy nhỏ hơn con hổ yêu kia nhiều nhưng bảo vệ bên cạnh Lý Đào Hoa cũng có chút khí thế.
“Đi theo thủ lĩnh!’ Đám lang thú khác thấy vậy cũng lập tức biến hóa chân thân, bao vây quanh hổ yêu.
Hổ yêu gầm khẽ một tiếng, hắn không để đám lang thú vào mắt. Đối với hắn mà nói, muốn xử lý đám lang thủ chỉ là chuyện một cú đớp, người duy nhất hắn e ngại là cô gái áo vải tay cầm trường kiếm kia.
Lý Đào Hoa hít sâu một hơi, nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, khẽ thở dài một tiếng: “Chỉ có thể liều mạng thôi.”
“Không cần đâu.” Một giọng nói ngạo nghễ vang lên.
Lý Đào Hoa và lũ yêu thú ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hải Thanh Mạc đạp trên một thanh trường kiếm đỏ thắm, hai tay khoanh trước ngực, lơ lửng trên không trung nhìn xuống bọn họ.
Hổ yêu căm tức nhìn gã, yêu khí trên người đột nhiên tăng vọt.
“Không tệ không tệ, yêu khí nồng nặc thật. Ta cũng phải tăng khí thế mới đuọc.”Hải Thanh Mạc ngửa đầu lên, đột nhiên vận niệm lực trên người. Niệm lực dâng lên mãnh liệt như sóng triều cuồn cuộn, chớp mắt đã áp đảo yêu khí của hổ yêu.
Hổ yêu lập tức ngây dại, rốt cuộc cái tên này là cảnh giới gì, sao lại có niệm lực cường đại như vậy?
Bầy lang thú còn bị niệm lực này ép sát xuống đất, lại biến về hình người, quỳ rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.
Chỉ có con lang thú màu trắng là gắng gượng chèo chống: “Rốt cuộc vị khách ngoại lai này là người phương nào? Sao lại có niệm lực cường đại như vậy?’
Lý Đào Hoa ngẩng đầu, nhìn bộ trường bào bay phấp phới theo làn gió của Hải Thanh Mạc, hai chữ “Quân Kiến” sau lưng lại càng bắt mắt.
Lợi hại chưa. Lợi hại chưa. Bây giờ trông ta đã lợi hại chưa!
Hải Thanh Mạc gào thét trong lòng.
Nhưng ngoài mặt gã vẫn rất bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, nói một câu không nhanh không chậm với hổ yêu kia: “Còn không mau chạy?’
Hổ yêu kia nghe vậy không hề do dự xoay người chạy như điên xuống núi. Vừa rồi hắn đã kết luận, chắc chắn người tu hành trước mắt đã lên tới cảnh giới Tiêu Dao, là người trên núi, mình chỉ là một con hổ yêu nho nhỏ, làm sao là đối thủ của hắn. Nghe đối phương bảo mình chạy, làm sao hắn dám do dự.
Hải Thanh Mạc khẽ cau mày, tiếp đó cầm kiếm hạ xuống đất; “Không đánh mà đẩy lui địch, ta còn là thằng ngốc không?”
Lang thú đầu bạc trầm giọng nói: “Các vị tiên nhân mà đi, hổ yêu này sẽ quay lại, chúng ta chỉ có thể để mặc cho hắn cắn xé.”
Hải Thanh Mạc thở dài một tiếng, vuốt ve Hồng Nhan kiếm trong tay: “Chẳng lẽ ta phải xuất kiếm thật sao? Lý Đào Hoa, cô thấy sao?”
“Đả thương hắn, cho hắn một bài học nhớ đời, sau này đừng tới đây nữa.” Lý Đào Hoa trả lời.
“Được, vậy ta sẽ xuất kiếm.” Hải Thanh Mạc dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nhưng trước khi xuất kiếm, hứa với ta một điều. Sau khi thấy ta xuất kiếm, đừng yêu ta.”
Lý Đào Hoa sửng sốt, sau đó cô và Hồng Niệm đồng thanh mắng: “Xì!”
Hải Thanh Mạc theo tiếng xuất kiếm, hoa dại khắp núi bay lên, quay quanh mũi kiếm của hắn, đánh về phía hổ yêu kia. Đây chính là chiêu kiếm mà Quân Cửu truyền thụ, chiêu kiếm đẹp nhất Quân Kiến sơn: Hoa Hồi Cửu Thế. Hổ yêu kia cảm giác được kiếm khí sau lưng, gầm lên một tiếng điên cuồng rồi lao thẳng lên trời. Nhưng ngay khoảnh khắc sắp chạm tới sau lưng hắn kiếm phong lại đột nhiên hóa thành hư ảo, những cánh hoa quay quanh kiếm phong cũng nhanh chóng khô héo, cuối cùng chiêu kiếm này... lại thất bại.
Mọi người đờ ra tại chỗ.
Hải Thanh Mạc chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui vào, tất cả mọi tình tiết đều diễn ra hệt như tưởng tượng của gã, phản ứng của mọi người, lời nói của gã đều được đẩy lên đỉnh điểm; chỉ chờ chiêu kiếm Hoa Hồi Cửu Thế của gã đưa tới một kết thúc. Nhưng vì sao lại như vậy? Vì sao! Đều do chiêu kiếm của cửu sư huynh thật quá khó dùng!
Hồng Niệm thở dài, chậm rãi đi tới, vung trường kiếm lên, một luồng hào quang bay ra.
Hổ yêu kia kêu lên một tiếng nhưng vẫn khập khiễng đi tiếp.
“Nếu còn tới nơi đây, thế thì không phải chỉ một kiếm như vậy thôi đâu.” Hồng Niệm cất cao giọng nói.
“Cẩn tuân pháp chỉ tiên nhân!” Hổ yêu vừa chạy trốn vừa đáp.
Hồng Niệm thu kiếm đi tới trước mặt mọi người hỏi: “Không sao chứ.”
Lý Đào Hoa lắc đầu: “Không việc gì.”
Hải Thanh Mạc khóc không ra nước mắt. “Có sao. Có thể gọi con hổ yêu kia lại cho ta thêm một cơ hội không, kiếm thuật của ta đâu phải như vậy. Ta thi triển Huyền Cửu kiếm quyết cho Đào Hoa muội muội thấy!”
“Cho ngươi cơ hội, ngươi cũng không dùng được.” Hồng Niệm đoạt Hồng Nhan kiếm trong tay Hải Thanh Mạc, đột nhiên vung lên, cắm nó vào trong mi tâm gã.