Chương 81: Hổ yêu
Chương 81: Hổ yêu
Chương 81: Hổ yêu
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Đêm khuya.
Hải Thanh Mạc nằm trên ván giường cứng nhắc, sờ đống chăn bông cũng cứng chẳng kém. Gã khẽ thở dài: “Hồng Niệm cô nương, vị Đào Hoa muội muội này cũng thật đáng thương, kiếm thuật trông cũng lợi hại đấy nhưng sinh sống có vẻ hơi ngốc.”
“Còn phải nói, cuộc sống của cô ấy là nhờ các vị hương thân trong thôn chiếu cố, bản thân chỉ cần luyện kiếm là được.” Hồng Niệm ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm mắt dưỡng thần. Tới cảnh giới của cô, không cần phải nằm trên giường ngủ.
Hải Thanh Mạc ngáp một cái: “Nhưng cô ấy có người chăm sóc, có thể ngủ trên chăn bông mềm mại thoải mái mà lại đưa chăn bông cứng chết đi được cho ta, thế là có ý gì?”
“Có thể là để ta đập chết ngươi.” Hồng Niệm âm u nói.
“Thôi.” Hải Thanh Mạc nhắm hai mắt lại, đã buồn ngủ nhưng một lúc lâu vẫn không ngủ được, lại không nhịn được mở miệng nói: “Hồng Niệm cô nương, cô nói xem chúng ta có nên nói với Đào Hoa muội muội, chuyến này chúng ta đi về phía tây chính là tới Vạn Kiếm đại trận.”
Hồng Niệm im lặng một hồi rồi nói: “Ta đoán cô ấy sẽ yêu cầu đi cùng chúng ta.”
Hải Thanh Mạc gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy, hình như cô ấy rất cảm kích vị tiền bối Thái Ất phái đã để lại quyền kiểm phổ, nếu cô ấy biết chúng ta cũng tới Vạn Kiếm đại trận chắc sẽ yêu cầu đi cùng chúng ta, tìm kiếm tung tích vị tiền bối kia. Ài, có điều cô ấy cũng nói mình không thể rời khỏi thôn mà. Có phải chúng ta nghĩ nhiều quá không?”
Hồng Niệm lại suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Quyển kiếm phổ của cô ấy chỉ là loại điển tịch nhập môn bình thường nhất; người khác tu luyện cùng lắm chỉ lợi hại hơn người thường một chút mà thôi, nhưng cô ấy lại dựa vào tu luyện và lý giải của bản thân mà một mình giao chiến với mười mấy con lang thú, lại còn chiếm thượng phong. Thiên phú của cô ấy rất cao.”
“Cao tới mức nào?” Hải Thanh Mạc truy hỏi.
“Cao như ta.” Hồng Niệm đáp rất thản nhiên.
Hải Thanh Mạc không nhịn được cười phá lên: “Chẳng trách cô quan tâm tới cô ấy như vậy, lúc trước chúng ta gặp những người khác cô luôn không lạnh không nhạt, sợ người khác làm hại chúng ta, chỉ riêng với vị Đào Hoa muội muội này lại khách khí tới mức hiếm thấy, còn chủ động hỏi kiếm phổ của cô ấy, hướng dẫn vài câu.”
Hồng Niệm thở dài một tiếng: “Người như cô ấy thể nào cũng có ngày phải rời khỏi thôn xóm này, bất luận tự nguyện hay bị người khác cưỡng ép, tóm lại vẫn phải rời khỏi.”
“Cho nên, so với sau này lẻ loi một mình hay bị người khác bức ép, chẳng thà hai người chúng ta đưa cô ấy đi?” Hải Thanh Mạc dò hỏi.
Hồng Niệm lắc đầu nói: “Chúng ta cũng không thể đảm bảo sau khi cô ấy đi thôn xóm này còn bình an vô sự không.”
“Cô bố trí một trận pháp, khiến đám lang thú không thể tới quấy rầy thôn trang này là được.” Hải Thanh Mạc đề nghị.
Hồng Niệm liếc mắt nhìn y một cái: “Ta không biết trận pháp.”
“Ngươi có thể truyền tin cho Chu Hi.” Hải Thanh Mạc liếc mắt nhìn sang.
“Thiếu chủ, nói năng cẩn thận.” Hồng Niệm trầm giọng nói.
“Ngủ ngủ.” Hải Thanh Mạc xoay người, không nói gì nhiều nữa mà nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau gã bị tiếng người ồn ào bên ngoài đánh thức. Hải Thanh Mạc ngồi dậy khỏi giường, dụi mắt nói: “Làm sao đấy?”
Hồng Niệm nhắm mắt lắng nghe trong chốc lát rồi trả lời: “Hình như có người tới thôn gây sự.”
“Ra ngoài xem.” Hải Thanh Mạc vừa nghe có chuyện là lập tức xoay người xuống giường, lao ra ngoài. Gã nhanh chóng chạy tới cửa thôn, chỉ thấy tất cả lang thú đang đứng đó, cầm đầu vẫn là lang thú đầu bạc kia chẳng qua cánh tay đã bị thương, máu chảy đầm đìa.
Lý Đào Hoa đứng đối diện hắn, cầm thiết kiếm trong tay, dáng vẻ giằng co.
Hải Thanh Mạc đi tới, chỉ nghe lang thú đầu bạc nói: “Chúng ta cũng cùng đường rồi, ngươi cướp ba ngọn núi của chúng ta, hổ yêu kia lại cướp ba ngọn núi khác, chúng ta sống sao đây?”
Lý Đào Hoa nhíu mày nói: “Hổ yêu ở đâu ra?”
Lang thú đầu bạc nói: “Hắn nói hắn từ phía đông tới, nghe nói nơi này non xanh nước biếc, dồi dào linh khí nên tới chiếm vài ngọn núi để tu luyện, hôm nay có thể cướp ba ngọn núi của chúng ta, ngày mai cũng có thể cướp cả ba ngọn núi của các ngươi.”
“Các ngươi dẫn ta tới xem thử.” Lý Đào Hoa trầm ngâm trong chốc lát rồi cầm thiết kiếm lên đi vào trong núi.
“Đào Hoa.” Trong đám thôn dân có người lo lắng nói: “Nghe nói con hổ yêu kia rất lợi hại.”
“Có lợi hại hay không, phải thử mới biết được.” Lý Đào Hoa ngạo nghễ nói.
Đám lang thú liếc mắt nhìn lang thúc đầu bạc một cái, lang thú đầu bcj nhíu mày suy tư một hồi, cũng cầm đao đi theo.
“Thủ lĩnh, hổ yêu kia nói nếu chúng ta còn trở về, hắn sẽ làm thịt chúng ta.” Một con lang thú sợ hãi nói.
“Đi cũng chết, không đi cũng chết, cùng lắm thì liều mạng.” Lang thú đầu bạc nói.
Hải Thanh Mạc đứng trong đám người đánh mắt với Hồng Niệm, Hồng Niệm bất đắc dĩ thở dài lắc đầu.
Hổ yêu kia chiếm được núi, giờ phút này đang nằm trên sườn núi thoải mái uống rượu ăn thịt, chợt thấy một cơn gió mạnh thổi qua, trước mặt đã xuất hiện một nữ nhân thân hình thon thả. Cô gái này tay cầm trường kiếm, thần sắc lạnh lùng, trong con ngươi trong trẻo tự mang khí thế bất phàm. Hổ yêu cạch một tiếng đứng dậy, rút thanh trường đao bên cạnh lên, hắn không giống loại người thế tục chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong, nhìn cô gái trước mặt một cái thôi đã biết đối phương rất đáng sợ. Hổ yêu hạ giọng nói: “Trong khu rừng này còn có người tu hành?”
Lý Đào Hoa cầm kiếm đứng trước mặt hắn, chậm rãi nói: “Nơi này là thôn xóm họ Lý, có một thôn trang, một trăm tám mươi mẫu ruộng tốt, sáu ngọn núi. Trong đó ba ngọn núi chia cho đám lang thú, hoàn toàn không thích khách ngoại lai hưởng dụng, mời lão ca đi cho.”
Hổ yêu sửng sốt nhìn đám lang thú bám sát theo Lý Đào Hoa, cười nói: “Cô bé, đám lang thú này cũng là thôn dân của các ngươi hay sao?’
Lý Đào Hoa lắc đầu nói: “Không phải.”
Hổ yêu càng cười dữ hơn: “Nếu bọn họ là yêu, ta cũng là yêu, thế thì ta chiếm ba ngọn núi này hay bọn chúng chiếm mà chẳng giống nhau? Dù sao chúng ta đều không phải là người, chúng ta cũng không giúp các ngươi trồng trọt.”
“Bọn họ có ước định với ta, tuy ta không thể tin tưởng hoàn toàn nhưng dù sao mấy năm gần đây vẫn khá bình an, không có chuyện gì. Nhưng ta không biết lai lịch của ngươi, không thể tin tưởng ngươi được.” Lý Đào Hoa nói thẳng.
Hổ yêu vác thanh khảm đao lên vai: “Ta hiểu rồi, tức là nơi này là do ngươi nói, ngươi muốn ai ở thì người đó ở, bảo ai đi thì người đó đi?”
Lý Đào Hoa suy nghĩ một chút; “Không sai.”
Cuối cùng nụ cười trên mặt hổ yêu cũng biến mất, tiếp theo đó là vẻ phẫn nộ: “Ta thấy ngươi ăn mặc bần cùng, thanh kiếm trong tay cũng chỉ là loại bình thường, chẳng qua là thứ dã tu thôn quê, nào phải đệ tử tiên môn gì mà đòi làm bộ làm tịch ở đây! Được, bảo ta đi, thế thì thắng lưỡi đao trong tay ta trước đã.”
“Được.” Lý Đào Hoa ngẩng đầu, một luồng kiếm quang đâm về phía hổ yêu.
Hổ yêu kia cũng bất phàm, vung trường đao trong tay lên đỡ lấy chiêu kiếm của Lý Đào Hoa, tiếp đó chém thẳng xuống, tạo thành một cái khe sâu hơn một trượng.
Hải Thanh Mạc ở trong góc thấy vậy không khỏi kinh ngạc cảm thán: “Lưỡi đao lớn thật!”
Nhưng Lý Đào Hoa nhẹ nhàng điểm mũi chân một cái, đứng trên thân đao, vung trường kiếm trong tay đâm thẳng về phía hai mắt hổ yêu.