Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 80 - Chương 80: Thôn Xóm

Chương 80: Thôn xóm Chương 80: Thôn xóm

Chương 80: Thôn xóm

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Hải Thanh Mạc kinh ngạc, sau khi do dự một hồi cuối cùng cũng hỏi: “Cái tên của ngươi không tệ, thông thường mà vẫn phong nhã! Vì sao lại đặt tên này?”

“Vì ngày mà ta ra đời tất cả hoa đào trong thôn lập tức nở hoa, cho nên mẹ đặt cho ta cái tên Lý Đào Hoa. Ngươi không cần nói thông thường mà vẫn phong nhã, chẳng qua là thông tục mà thôi, ta biết.” Giọng điệu của Lý Đào Hoa rất bình tĩnh. ”Nhưng ta rất thích cái tên này.

Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Vì sao?”

“Vì đây là tên mà mẹ đặt cho ta.” Lý Đào Hoa tiếp tục dẫn bọn họ đi vào trong thôn. Đúng như lời cô nói, trong thôn đều là những hộ làm nông, không ít người còn cầm cuốc, dường như mới lao động ngoài ruộng về. Bọn họ thấy Lý Đào Hoa trở về dồn dập gật đầu mỉm cười, có vẻ rất tôn kính cô.

“Hình như bọn họ rất thích cô.” Hải Thanh Mạc nói.

“Người trong thôn đều họ Lý, tính kỹ ra thì đều là thân thích với nhau, không có thích hay không thích. Chẳng qua bây giờ ta biết chút ít kiếm thuật có thể bảo vệ chu toàn cho thôn cho nên mọi người kính trọng ta hơn một chút thôi. Đến rồi.” Lý Đào Hoa dừng lại trước một khoảng sân không hề bắt mắt, tiếp đó đẩy cửa đi vào.

Trong sân trống rỗng, không có ai khác, thậm chí không có gia cầm như những hộ nông dân bình thường, trông cực kỳ hiu quạnh. Lý Đào Hoa đi vào trong phòng, giờ phút này sắc trời dần tối, trong phòng cũng đen kịt như mực, cô đốt hai ngọn đèn dầu rót hai chén nước cho Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm rồi ngồi xuống cạnh cái bàn vuông ở phòng trong.

Vừa rồi có nghe Lý Đào Hoa nhắc tới mẫu thân của mình nhưng rõ ràng trong gian nhà này chỉ có một mình cô. Ánh mắt Hải Thanh Mạc đảo qua trong phòng một hồi, chú ý thấy trên bệ có bày hai bài vị, lại nhìn sắc mặt luôn lạnh nhạt thản nhiên của Lý Đào Hoa, không khỏi động lòng trắc ẩn: “Cô nương, cô có thiên phú như vậy, kiếm thuật còn cao siêu đến thế, sao không ra ngoài xông xáo?”

“Nếu ta đi khỏi, giặc cướp hay yêu thú tới làm loạn trong thôn, ai bảo vệ được bọn họ?” Lý Đào Hoa chậm rãi nói.

Hải Thanh Mạc suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nhưng trước khi cô học được kiếm thuật, thôn này vẫn luôn yên lành mà?”

“Ba năm trước có đại chiến ở biên cảnh, thanh niên trai tráng trong thôn bị kéo đi tòng quân, trong thôn chỉ toàn người già trẻ con và nữ nhân, ngoài ra hai phần mười nam thanh niên được để lại, vì bọn họ là người tàn tật.” Lý Đào Hoa thở dài một tiếng.

Lúc ở Lan Lăng thành Hải Thanh Mạc cũng nghe không ít chuyện về các thôn làng bị ảnh hưởng bởi chiến loạn, nam nhân trong làng chết sạch. Giờ phút này gã chỉ cảm thấy trong lòng bi thương, không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, chỉ nhìn nhìn xung quanh hỏi: “Đói quá đói quá, chẳng phải cô nương mời chúng ta tới ăn cơm à? Ta thấy nhà cô chỉ có bốn bức tường, bụi trên bếp khéo được ba lớp rồi, mời chúng ta ăn cái gì đây? Không phải mời chúng ta cạp đất đấy chứ? Hay là đốt lửa đi, ta nướng khoai lang ngon lắm đấy.”

“Chờ một lát là được.” Lý Đào Hoa vẫn bình tĩnh ngồi đó, chậm rãi uống nước.”

“Đào Hoa, Đào Hoa, hôm nay tam tẩu hầm thịt này.” Một tiếng hô nhiệt tình vang lên ngoài cửa, tiếp đó Hải Thanh Mạc ngửi thấy mùi thịt. Cạch một tiếng, gã đứng bật dậy khỏi ghế, tiếp đó thấy một nữ nhân trung niên vóc dáng mập mạp cầm một cái nồi gốm đi vào. Cô bước vào trong cửa, thấy hai người khác trong phòng, không khỏi kinh ngạc.

Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm khẽ cúi đầu, Hải Thanh Mạc nhận luôn lấy cái nồi gốm kia: “Đa tạ đại nương.”

Nữ nhân trung niên kia sắc mặt kinh ngạc nhìn Hải Thanh Mạc lại nhìn Hồng Niệm nói: “Mẹ ơi, có phải thần tiên từ trên trời xuống không, sao trông ai cũng đẹp vậy!”

Hải Thanh Mạc vội vàng xua tay nói: “Đại nương, kín tiếng, kín tiếng!”

Lý Đào Hoa giải thích: “Tam tẩu, bọn họ là lữ khách từ phía tây tới, hôm nay ta gặp bọn họ trên núi, thấy sắc trời đã tối nên mời bọn họ về nhà nghỉ tạm một đêm.”

“Được rồi được rồi. Ông ba hàng xóm nấu cá, ta đi lấy cho muội. Còn ít rau xanh và dưa vừa muối xong, ta cũng bê sang cho muội luôn.” Trước khi xoay người ra ngoài, tam tẩu còn không quên nhìn qua Hải Thanh Mạc một cái, cảm khái một câu: “Tuấn tú thật.”

“Sau khi mẹ ta qua đời, ta sống nhờ cơm của mọi người trong thôn.” Lý Đào Hoa nói với hai người.

Hải Thanh Mạc không nhịn nổi nữa mở nắp nồi, hít một hơi nói: “Thơm quá đi.”

“Hôm nay các ngươi tới thật đúng lúc, tay nghề của tam tẩu là tốt nhất đấy.” Lý Đào Hoa cũng cầm đũa lên: “Nhưng lát nữa tẩu ấy cầm dưa muối tới thì tốt nhất đừng động đũa.”

Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Vì sao?”

Lý Đào Hoa lắc đầu cười khổ: “Vì quá khó ăn.”

Nửa canh giờ sau, Hải Thanh Mạc buông ấm trà xuống, kêu rên: “Còn nước không? Ta muốn uống nước. Cho ta xin ít nước!”

Xưa nay Hải Thanh Mạc không phải người chịu nghe lời khuyên, hay có thể nói trên người gã luôn có máu phản nghịch. Lý Đào Hoa nói câu “đừng động đũa” cho nên gã lập tức gắp một miếng bỏ vào miệng, sau đó uống hết cả một ấm trà.

Lý Đào Hoa hỏi Hồng Niệm: “Tỷ tỷ, vị công tử này và tỷ có quan hệ gì?”

“Hắn là công tử trong nhà, ta là hộ vệ của hắn.” Hồng Niệm trả lời.

Lý Đào Hoa thở phào một tiếng: “May quá.”

Hồng Niệm hỏi: “May gì cơ?”

Lý Đào Hoa điềm đạm cười nói: “Lúc gặp hai vị trong rừng núi, khi hai vị không nói năng gì trông rất giống một cặp uyên ương, ta còn tưởng hai người lén lút chạy từ trong nhà ra. Nhưng tỷ tỷ nói mình chỉ là hộ vệ của hắn, ta cũng thở phào thay cho tỷ tỷ.”

Hải Thanh Mạc buông ấm trà xuống: “Cô nói vậy là có ý gì?”

Lý Đào Hoa lại hoàn toàn không sợ gã, chậm rãi trả lời: “Chăm sóc một tên ngốc cả đời, sẽ rất mệt.”

“Ngươi thì biết gì, lúc cần thông minh, ta tuyệt đối không hồ đồ.” Hải Thanh Mạc hừ lạnh một tiếng.

Hồng Niệm cũng uống một ngụm trà, lúc này đồ ăn trên bàn ngoài đĩa dưa muối mặn chết người còn chưa ăn hết, những thứ khác đều được dọn sạch. Hồng Niệm buông chén trà xuống, hỏi Lý Đào Hoa: “Đào Hoa muội muội, ta có thể xem thử kiếm phổ mà người tu hành kia để lại cho muội không?”

Lý Đào Hoa do dự một chút rồi đứng dậy đi vào phòng trong, lúc ra trong tay đã có thêm một quyển sách đã bị lật tới mức cũ mèm, đưa cho Hồng Niệm: “Nói lại cũng lạ, rõ ràng ta đã nhớ hết nội dung trên đó, nhưng khi muốn chép lại vào quyển khách thì có làm sao cũng không thể đặt bút nổi.”

“Điển tịch tiên môn đều có cấm chế, không tới cảnh giới Tiêu Dao, không phải người trên núi thì không thể tự sao chép lại.” Hồng Niệm nhận sách, lật vài tờ rồi gật đầu nói: “Là công pháp Thái Ất phái.”

“Thái Ất phái?” Hải Thanh Mạc hiếu kỳ nói: “Môn phái của Nam Môn cô nương? Thế chẳng phải Nam Môn cô nương sẽ biết người đưa kiếm phổ cho Đào Hoa cô nương à?”

“Chắc vậy, nhưng Thái Ất phái cách đây không xa, với tư chất của Đào Hoa cô nương đáng lẽ người đó sẽ không bỏ lỡ. Nếu người này không về, chắc lúc tới phía tây trảm yêu đã gặp bất trắc rồi.” Hồng Niệm thở dài một tiếng: “Quyển kiếm phổ này chắc là kiếm pháp nhập môn của Thái Ất phái, cô luyện tới cảnh giới như vậy đúng là không dễ dàng gì.”

“Ý tỷ tỷ là vị tiền bối kia đã chết?” Giọng nói của Lý Đào Hoa thoáng vẻ buồn rầu.

Hồng Niệm thở dài một tiếng: “Có lẽ vậy. Lúc ấy người đó có nói sẽ đến đâu không?”

Lý Đào Hoa gật đầu nói: “Ta nhớ ra rồi. Ông ấy nói mình muốn tới một nơi, nơi đó bầu trời do kiếm tạo thành, ngẩng đầu lên là thấy vạn kiếm trên không, ầm ầm trút xuống!”

Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm nhìn nhau: ”Vạn Kiếm trận?”
Bình Luận (0)
Comment