Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 79 - Chương 79: Lần Đầu Gặp Mặt

Chương 79: Lần đầu gặp mặt Chương 79: Lần đầu gặp mặt

Chương 79: Lần đầu gặp mặt

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

“Nhà của ta là Thập Nhị giám trong hoàng cung Thần Đô thành, ai không sợ chết có thể tới thử.” Hồng Niệm thấy Hải Thanh Mạc sắp ngã xuống đất bèn vung tay phải lên, Hà Ảnh kiếm hạ xuống, đón lấy gã trong thời khắc cuối cùng.

Hải Thanh Mạc đổ mồ hôi đầy đầu, nhảy xuống khỏi thân kiếm, hô to với Hồng Niệm: “Hồng Niệm cô nương, lần nào cũng chơi cái trò nguy hiểm này, có ngày nào đó ta ngã chết thì sao.’

“Nhìn trước mặt ngươi kìa, nói nhỏ thôi.” Hồng Niệm hạ xuống sau lưng Hải Thanh Mạc, âm u nói.

Bấy giờ Hải Thanh Mạc mới quay đầu lại, thấy được cảnh tượng trước mặt mình, biểu cảm trên mặt lập tức đờ đẫn: “Đây là yêu ma quỷ quái gì vậy?”

Chỉ thấy trước mặt gã là mười mấy con lang thú, tay con nào con nấy đều cầm một thanh đại khảm đao, đang nhìn y như hổ rình mồi. Con nhỏ nhất đang cầm đao đi tới, con lang thú đứng cuối cùng đầu có cụm lông màu trắng quát khẽ một tiếng: “Dừng tay.”

Lang thú lao lên trước nhất lập tức thối lui sang một bên, con lang thú đầu bạc chậm rãi đi tới hỏi: “Xin hỏi hai vị tiên nhân từ đâu tới, đến đây có việc gì ư?”

Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Chúng ta chỉ đi ngang qua thôi.”

“Đã là đi ngang qua, vậy tiên nhân có thể đi vòng một chút không. Chúng ta hẹn quyết đấu với kẻ thù ở phía trước, chỉ e sẽ ngộ thương tiên nhân.” Con lang thú tóc bạc này trông thì hung dữ nhưng nói năng rất lễ phép.

Hải Thanh Mạc nhìn sang Hồng Niệm, Hồng Niệm gật đầu: “Được.”

“Đa tạ.” Lang thú tóc trắng chắp tay với hai người, tiếp đó dẫn bầy lang thủ lao lên phía trước, dáng vẻ đằng đằng sát khí.

Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Người tu hành gặp loại hung thú như vậy còn có thể thương lượng được sao?”

Hồng Niệm trả lời: “Dã thú tu thành nhân tính cần trải qua trắc trở khó lòng tưởng tượng, miễn đối phương không làm chuyện thương thiên hại lý, chúng ta cũng không tùy tiện chém giết. Nhưng đại đa số yêu thú trước khi tu được nhân tính thường bị phàm nhân ức hiếp đủ đường, một khi có lực lượng là khó mà kiềm chế. Chúng ta lặng lẽ bám theo, sao kẻ thù của bọn chúng là ai?”

“Được.” Hải Thanh Mạc gật đầu nói.

Hồng Niệm tu vi cao siêu, Hải Thanh Mạc có Phượng Ẩn mà Kim Phượng Hàm cho gã, hai người bám theo phía sau bầy lang thú với tốc độ không nhanh không chậm, hoàn toàn không bị phát hiện ra. Chỉ thấy bầy lang thú đi qua vài sườn núi, tới một dốc núi cao cao. Một cô gái trẻ tuổi người mặc áo vải, thân hình yểu điệu đang cầm kiếm đợi ở đó.

“Tử địch gì chứ, hóa ra là tới ức hiếp nữ nhân.” Hải Thanh Mạc thấy tuổi tác cô gái kia còn nhỏ hơn mình một chút, bèn nói với vẻ khinh thường.

Cô gái kia có làn da trắng trẻo, đôi mắt trong sáng thấu triệt, khóe miệng hơi cong lên, mang chút vẻ ngạo nghễ nói: “Chỉ có mấy người các ngươi thôi à?”

Hồng Niệm đứng bên cạnh Hải Thanh Mạc, liếc mắt nhìn cô gái trẻ tuổi kia một cái rồi nói: “Cô nương này không đơn giản.’

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Cũng là đệ tử tiên môn?”

Hồng Niệm không tỏ ý kiến: “Quan sát cái đã.’

Lang thú đầu bạc giơ thanh khảm đao của mình lên: “Nha đầu thối, ta khuyên ngươi nên thức thời một chút, ngươi đã cướp hai ngọn núi của chúng ta, còn cướp nữa khác nào ép chúng ta phải chạy nạn.’

“Thắng làm vua, thua làm giặc. Các ngươi không đánh được ta, thế thì còn cách nào? Trước khi ta luyện kiếm chẳng phải mỗi ngày các ngươi đều tới thôn của chúng ta tác oai tác quái à?” Nữ nhân trẻ tuổi giơ thanh trường kiếm trong tay lên: “Đừng nhiều lời, đánh hoặc chạy, các ngươi tự chọn đi.”

Hải Thanh Mạc thấy thú vị, bèn cười nói: “Hóa ra ta nhìn ngược rồi, là lũ lang thú này bị ức hiếp.”

“Các huynh đệ, kết Phong Lang Cuồng Đao trận!” Lang thú tóc bạc hét lớn một tiếng, chỉ thấy mười mấy lang thú vây quanh nữ nhân trẻ tuổi kia, không ngừng lao qua lao lại, đao phong phần phật, một cỗ yêu khí cường đại phóng lên ngất trời.

Nữ nhân trẻ tuổi nhìn đàn lang thú hùng hùng hổ hổ xung quanh, không sợ mà còn cười: “Chẳng trách hôm nay có dũng khí tới quyết đấu với ta, hóa ra là học đâu ra cái trận pháp vớ vẩn này. Được, ta cũng muốn xem xem có gì khiến ta bất ngờ không.”

Vừa dứt lời đã thấy trong đao phong có một ánh đao chém ngang về phía mình. Nữ nhân trẻ tuổi nghiêng đầu né tránh, nhưng tiếp theo đó là đao thứ hai, đao thứ ba, sau đó là vô số đao phong, như muốn băm nữ nhân ở chính giữa thành từng mảnh nhỏ. Cuối cùng cô gái cũng nâng kiếm, nhẹ nhàng xoay tròn tại chỗ, thu tất cả đao phong vào trong kiếm thế của mình, tiếp đó lại đột nhiên vung mạnh lên, đánh tan Phong Lang Cuồng Đao trận. Nhưng ngay lúc này lang thú tóc bạc không tham gia vào đao trận đã lao tới sau lưng nữ nhân trẻ tuổi.

Hải Thanh Mạc không nhịn được mở miệng nhắc: “Cẩn thận!’

Cô gái trẻ tuổi xoay người, trường kiếm chặn đại đao trong tay lang thú tóc bạc. Chỉ nghe lang thú tóc bạc gầm lên một tiếng, trên trường đao lóe lên ánh đỏ, lại có một tiếng “rầm” vang lên, trường kiếm trên tay nữ nhân khí nứt mất một đoạn, sau đó thân kiếm gãy rời. Cô gái vội vàng thu kiếm, ngón tay điểm nhẹ lên ngực lang thú tóc bạc, đánh bay nó ra ngoài. Lũ lang thú vừa bị đánh ngã thấy trường kiếm của cô kia đã gãy, dồn dập cầm đao lao tới. Trong tay cô gái chỉ còn khúc kiếm gãy nhưng vẫn vung mạnh về phía trước, một luồng kiếm khí đánh lui bọn chúng.

Lang thú tóc bạc bò từ dưới đất dậy, nôn ra vài ngụm máu tươi, phẫn nộ quay đầu lại nhìn về phía Hải Thanh Mạc: “Hai vị tiên nhân, đã nói mượn đường đi qua, sao còn tới phá hỏng chuyện tốt của ta?”

Hải Thanh Mạc gãi đầu: “Các ngươi đông người ức hiếp một cô bé như người ta...”

Hải Thanh Mạc còn chưa nói dứt lời, phía kia cô gái đã cầm thanh kiếm gãy, tung người vài lần, đánh ngã đám lang thú dưới đất. Lang thúc tóc bạc cả giận nói: “Ngươi nhìn cho kỹ đi, rốt cuộc là ai ức hiếp ai!”

Cô gái thu hồi khúc kiếm gãy, nhìn đám lang thú nằm dưới đất kêu rên, lạnh lùng nói: “Ta nhận cả ngọn núi này nữa, các ngươi cút đi.”

Lang thú tóc bạc phẫn nộ trừng mắt nhìn cô một cái, tiếp đó vung trường đao trong tay lên: “Ngươi cứ chờ đó, chúng ta đi.”

Đám lang thú dưới đất lóp ngóp bò dậy, chật vật bước theo nó, nhanh chóng đi khỏi.

Thấy bọn chúng đi rồi, cô gái cũng vứt khúc kiếm gãy trong tay đi, bước tới nói với Hải Thanh Mạc: “Đa tạ.”

Hải Thanh Mạc cười ngây ngô: “Không cần khách khí.”

Nhưng cô gái lại nói tiếp: “Có điều, thật ra ta biết thừa hắn sẽ đánh lén sau lưng mình, cho dù ngươi không nhắc nhở ta cũng có thể đỡ được đao đó.’

Hải Thanh Mạc ngại ngùng: “Thật à?”

“Đúng vậy.” Hồng Niệm gật đầu nói: “Cô ấy cố ý để lộ sơ hở cho lang thú tóc bạc kia, nếu ngươi không nhắc nhở, chiêu kiếm của cô ấy sẽ trực tiếp đả thương lang thú tóc bạc. Nhưng vì ngươi nhắc nhở, cho nên cô ấy phải đổi công làm thủ, chắc là sợ lang thú tóc bạc nói cô ấy thắng mà không có võ. Cô rất kiêu ngạo.’

Cô gái nghe Hồng Niệm nói xong câu này, sắc mặt cũng hơi đổi. Cô chú ý tới Hà Ảnh kiếm bên hông Hồng Niệm, nói: “Hóa ra ngươi cũng là kiếm thuật sư. Kiếm của ngươi trông không tệ.’

Hồng Niệm nhẹ nhàng vuốt ve chuôi kiếm, Hà Ảnh kiếm tỏa ra ánh đỏ: “Bản thân nó cũng thấy thế.’

“Các ngươi định đi đâu vậy?” Cô gái hỏi.

Hải Thanh Mạc cướp lời: “Chúng ta đi về phía tây, vừa vặn đi ngang qua nơi này, thấy đám lang thú, tưởng chúng định vào nhà cướp của nên bám theo xem thử.’

Cô gái quay đầu lại nhìn sắc trời, nói: “Thôn của chúng ta ở phía trước, cách đây không xa. Hay là tới chỗ chúng ta ăn bữa tối, nghỉ tạm một đêm rồi hẵng lên đường.’

Hải Thanh Mạc nhìn qua Hồng Niệm, theo những gì gã biết về Hồng Niệm, xưa nay cô luôn cân thận, chắc chắn sẽ chọn cự tuyệt. Nhưng lần này Hồng Niệm lại gật đầu: “Được.’

Vì vậy cô gái đi trước dẫn đường, đưa bọn họ tới dưới chân núi. Hải Thanh Mạc tò mò bám theo hỏi: “Cô nương, cô không biết ngự kiếm à?’

Cô gái lắc đầu: “Không biết, trong sách không dạy.’

Hải Thanh Mạc vung tay: “Hồng Niệm cô nương, giúp chút nào.”

Hồng Niệm cả giận nói: “Cút.’

Hải Thanh Mạc lại cợt nhả đi bên cạnh cô gái kia, hỏi han: “Cô nương, trong thôn có cao nhân nào không?’

Cô gái liếc mắt nhìn gã: “Không có cao nhân gì, người ở đây đời đời trồng trọt, ta biết ngươi định hỏi gì. Trước đây có một vị kiếm thuật sư đi ngang qua nơi này, nói ta tư chất rất tốt, tặng ta một quyển kiếm phổ rồi lại đi về phía tây, nói một năm sau sẽ tới đón ta tới tiên môn của ông ấy. Nhưng ông ấy không trở lại, ta vẫn luôn luyện theo kiếm phổ. Các ngươi thì sao? Các ngươi tới từ tiên môn?”

Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “ta tới từ Quân Kiến sơn.”

Cô gái lắc đầu: “Chưa từng nghe nói. Nơi này đời đời trồng trọt, phạm vi năm mươi dặm xung quanh có rất ít thành lớn, tiên môn gì đó cách chúng ta quá xa. Có người thờ cúng một số tiên gia, nhưng lang thú hiếp chúng ta mấy chục năm, chưa bao giờ thấy tiên gia hạ phàm giúp đỡ chúng ta. Nhưng Quân Kiến sơn, cái tên rất dễ nghe, là chữ quân nào, chữ kiến nào?”

“Thế à.” Hải Thanh Mạc xoay người chỉ hai chữ sau lưng: “Chính là hai chữ này.”

Cô gái ngây người: “Diện kiến quân tử, còn gì vui hơn.”

Hải Thanh Mạc giơ ngón tay cái: “Không ngờ trong thôn xóm trồng trọt bao đời lại có cô nương văn võ song toàn như vậy.”

“Ngươi đừng chế nhạo ta, ta nghe ra đấy.” Cô gái tiếp tục đi về phía trước.

Hồng Niệm vẫn lẳng lặng quan sát, không nói năng gì, chỉ có Hải Thanh Mạc tiếp tục đặt câu hỏi: “Đám lang thú nói cô cướp mấy ngọn núi của chúng, cô cần nhiều núi như vậy làm gì?”

“Để các hương thân trồng thêm nhiều cây ăn quả, bây giờ thu hoạch ngoài đồng năm sau không bằng năm trước. Nghe Lý Tam ở cửa thôn nói hắn học được vài cách trồng cây ăn quả ở bên ngoài, nhưng phải trồng trên núi. Đoạt thêm ngọn núi hôm nay là đủ rồi.” Cô gái trả lời: “Trong địa bàn của đám lang thú đó còn ba ngọn núi, cũng đủ cho chúng sinh sống.”

Hải Thanh Mạc giơ tay gãi cổ: “Sao không làm thịt bọn chúng luôn đi, để lại cũng là mối họa.”

“Tuy lang thú rất đáng ghét nhưng bao nhiêu năm qua chúng cùng lắm là đoạt một ít lương thực trong thôn, chưa bao giờ làm hại tính mạng thôn dân. Chúng tu thành nhân tính cũng không dễ, sao ta phải đuổi tận giết tuyệt.” Cô gái lắc đầu nói: “Hơn nữa nếu ép bọn chúng nóng lên, cho dù ta không sợ chúng, nhưng ngày nào đó ta không ở trong thôn, bọn chúng muốn diệt sạch cả thôn cũng chẳng khó khăn gì.”

Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Cô nương có dũng có mưu.”

Hồng Niệm mỉm cười: “Ngươi có thể bớt nịnh nọt như vậy không?”

Hải Thanh Mạc chỉ Hồng Niệm bên cạnh: “Vị này là Hồng Niệm cô nương tới từ Thần Đô Nam Dạ quốc. Ta tên là Hải Thanh Mạc, tới Lan Lăng thành, sư thừa là Quân Kiến sơn, xin hỏi tôn tính đại danh cô nương?’

Cô gái đi tới cửa thôn, dừng bước, quay đầu lại nói: “Ta tên là Lý Đào Hoa.”
Bình Luận (0)
Comment