Chuyện 78: Thu hoạch
Chuyện 78: Thu hoạch
Chuyện 78: Thu hoạch
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Chu Hi nằm trên chiếc ghế dài trong xe ngựa, đang ngáp ngắn ngáp dài, lơ mơ sắp ngủ, đột nhiên thấy một thanh tiểu kiếm màu đỏ bay thẳng tới. Hắn giơ hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lại, bắt lấy thanh phi kiếm này. Tiếp đó thanh kiếm nhẹ nhàng xoay tròn, phi kiếm biến thành ánh đỏ quay quanh đỉnh đầu hắn. Chu Hi nhắm hai mắt lại, mọi chuyện diễn ra trong Mai Hoa trang sau khi hắn đi khỏi đều hiện lên trước mặt.
“Công tử, đã xảy ra chuyện gì à?” Chu Linh hỏi.
Chu Hi mở mắt: “Mùng chín tháng chín, Vạn Kiếm đại trận.”
Chu Linh lấy làm khó hiểu: “Có ý gì?”
“Ta cũng muốn biết rốt cuộc hành động này của Quân Cửu là có ý gì.” Chu Hi đặt ngón trỏ tay phải lên bàn tay trái, gõ một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu: “Thôi, đã nói sẽ gặp lại ở Thần Đô rồi. Hơn nữa kiếm của ta cũng chưa tới lúc rời vỏ.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Quân Kiến sơn, bên Cửu Long nhai.
Quân Cửu đứng dậy, bộ trường bào màu lục đậm bay phất phới, hắn bước lên trước một bước, đã tới sau núi, phía trước Kiếm các.
Cánh cửa Kiếm các mở rộng, một thanh trường kiếm màu đen bay ra từ trong các, dừng lại trước mặt Quân Cửu, chính là Quỷ Kiếm U Đô. Tiếp đó U Đô biến thành một bóng đen, lại chậm rãi ngưng tụ thành nam nhân áo đen cường tráng kia.
“Muốn rời khỏi nơi này không?” Quân Cửu hỏi.
Nam nhân áo đen im lặng một hồi rồi đáp: “Nơi này hay ở nơi khác, chỗ ta đứng đều là trong lồng giam.”
“Đúng vậy, thiên hạ rộng lớn, chỗ người tu hành chúng ta đứng chỉ là một tấc vuông, có ai không phải tù nhân của trời đất này?” Quân Cửu nhẹ nhàng vung tay, lớp kiếm quang quay quanh nam nhân áo đen đột nhiên ảm đạm đi.
Nam nhân áo đen trầm giọng nói: “Ngươi định làm gì?’
“Quân Kiến sơn nay có người trấn thủ rồi, không ai dám tới, ngươi có canh gác trong Kiếm các cũng là vô nghĩa. Đường này khó đi, ngươi giúp hắn một tay.” Quân Cửu lại vung tay, bóng người áo đen lại biến thành Quân Kiến U Đô. Quân Cửu đi tới, nhẹ nhàng cầm chuôi kiếm, do dự trong chốc lát rồi rút kiếm ra khỏi mặt đất, vung mạnh về phía sau. Trường kiếm bay vút đi, tạo thành một vệt đen lao nhanh về phía xa.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc đạp chân trên Hà Ảnh kiếm, nhìn Tiên Huyền hồ xa dần, chậm rãi nói: “Hồng Niệm cô nương, ta cảm thấy tới Tiên Huyền hồ không uổng.”
Hồng Niệm vẫn mặc bộ áo đỏ phất phới theo làn gió, nghe vậy nở nụ cười điềm nhiên: “Đương nhiên là không uổng rồi, đi một chuyến mà gom được hai trong nhân gian tứ kiếm. Đây là chuyện xưa nay chưa từng có.”
“Bi tình, bi tình. Ý nghĩa không tốt, ta không thích.” Hải Thanh Mạc lắc đầu nói: “Thành quả lần này của ta là gặp được Sở huynh dọcđường, gặp được Nam Môn cô nương trong động thiên tách biệt, cùng với gặp tiểu ca của ta, kết bạn với bọn họ, đó mới là không uổng.”
Hồng Niệm nhìn theo ánh mắt Hải Thanh Mạc, lại nhìn mặt hồ lăn tăn sóng gợn: “Lúc đầu ngươi chỉ định lợi dụng thân phận của Kim Phượng Hàm, cố ý nhận làm thân thích, để hắn bảo vệ ngươi đúng không?”
Hải Thanh Mạc nhún vai: “Đúng là lúc đầu nghĩ vậy, ta giả vờ nhận thân thích, kết bài huynh đệ là có thể mượn thanh danh của hắn tung hoành ngang ngược trong Chính Khí minh. Nhưng ta không ngờ hắn thật sự vì vị huynh đệ chưa bao giờ gặp mặt mà ra tay tử chiến. Nếu đã vậy, hắn chính là huynh trưởng của ta! Sau này nếu hắn cần ta liều mình giúp đỡ, ta cũng cam lòng, tuyệt đối không hối hận.”
Hồng Niệm nhướn mày: “Thật chứ.”
Hải Thanh Mạc lập tức đổi thành vẻ mặt tươi cười: “Nhưng làm sao lại có chuyện ấy được, người ta là thiên tài hạng nhì trên Tinh Vân bảng cơ mà, ta chỉ là gã rác rưởi không thể dùng niệm lực, có gì mà cần ta vào sinh ra tử.”
Hồng Niệm nói đầy ẩn ý: “Cái đó thì chưa biết được, tuy ta luôn mắng thiếu chủ ngươi là đồ rác rưởi, nhưng trong động thiên tách biệt lần này ngươi làm không tệ. Ngươi đoạt được hạng nhất không phải dựa vào vận may.”
Hải Thanh Mạc cười nói: “Hiếm khi được cô khen ngợi vài câu, nhưng Hồng Niệm cô nương, lần này cô tới Lương Ngọc đại hội không có thu hoạch gì à?”
Hồng Niệm lắc đầu nói: “Không có.”
“Cô nương.” Trong lúc hai người trò chuyện với nhau, chỉ thấy một bóng người lao lên từ trong Tiên Huyền hồ, tiêp đó là một tiếng gọi.
Hải Thanh Mạc thấy giọng nói kia khá quen thuộc, nhanh chóng phản ứng lại: “Ơ, đây chẳng phải vị của Bạch Câu thành à, tên là gì ấy nhỉ?”
Hồng Niệm nhíu mày nói: “Lý Viễn Mưu.”
“Đúng đúng đúng, tên này rất lợi hại, nhưng đầu óc không tốt lắm.” Hải Thanh Mạc nở nụ cười không có ý tốt với Hồng Niệm: “Có phải hắn tới tìm cô không? Còn nói không có thu hoạch gì, rõ là lừa người.”
“Cô nương.” Lý Viễn Mưu lại hét lớn một tiếng, tiếp đó đã ngự kiếm đi tới trước mặt bọn họ. Tòa thành của họ không hổ danh Bạch Câu, kiếm đã nhanh, thân pháp lại càng nhanh.
Hồng Niệm thầm bực bội: “Sao nào? Lại muốn thử kiếm với ta à? Nơi này không phải động thiên tách biệt, nếu ta lại xuất kiếm, ngươi mà chết là chết thật đấy.”
Lý Viễn Mưu ngượng ngùng nở nụ cười: “Lúc ở trong động thiên tách biệt ta đã được chứng kiến thực lực của cô nương rồi; tuy ta thích khiêu chiến nhưng cũng tự biết lấy mình. Nhưng cô nương là đệ tử Bạch Chỉ thành, sao lại luôn đi cùng Thanh Mạc huynh đệ của Quân Kiến sơn?”
Hải Thanh Mạc thầm nghĩ câu hỏi hay đấy, nhưng gã không trả lời, chỉ nhìn Lý Viễn Mưu, nở nụ cười cao thâm.
Hồng Niệm nhíu mày nói: “Ta thích đi đâu thì đi, thích theo ai thì theo, liên quan gì tới ngươi?”
Lý Viễn Mưu thở dài nói: “Ta cũng giống cô nương, cũng thích cường giả. Thanh Mạc huynh đệ đoạt ngôi đầu Lương Ngọc đại hội, lấy được kiếm phách Ly Ca kiếm, đương nhiên là cường đại hơn ta rồi. Cô nương theo hắn tu hành, ta cũng có thể hiểu được...”
Hồng Niệm càng nghe càng bực bội, bộ áo đỏ bay phấp phới, chậm rãi ngưng tụ niệm lực trên người: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy? Còn nói linh tinh nữa, ta sẽ không khách khí đâu.”
“Cô nương, gặp nhau ở Lương Ngọc đại hội, Lý Viễn Mưu của Bạch Câu thành ta đã ái mộ cô nương, tuy lần này ta không thể đoạt hạng nhất, không thắng được trái tim của cô nương. Nhưng sẽ có ngày ta sẽ dương danh vạn dặm, lúc đó xin lấy kiếm làm sính lễ, lại tới Bạch Chỉ thành cầu hôn!” Cuối cùng Lý Viễn Mưu cũng dốc được hết dũng khí nói hết được cả đoạn, sau đó trịnh trọng chắp tay với Hồng Niệm và Hải Thanh Mạc một cái, xoay người đạp kiếm rời đi.
Hải Thanh Mạc đứng trên Hà Ảnh kiếm, đã cười tới mức cong cả người, chỉ vào Hồng Niệm nói: “Ai u, ai u, còn bảo không có thu hoạch gì, ha ha ha ha. Có người ái mộ cô, còn muốn lấy kiếm làm sính lễ tới Bạch Chỉ thành cầu hôn cơ đấy, ha ha ha ha! Hồng Niệm cô nương, cô còn lợi hại hơn ta nữa, ta chỉ có thêm vài tình bạn, còn cô được hẳn tình yêu.”
“Lắm lời!” Hồng Niệm phẫn nộ vung ống tay áo, sau đó Hải Thanh Mạc rơi thẳng từ trên thân kiếm xuống.
“Cứu mạng, cứu mạng!” Hải Thanh Mạc đang rơi mà vẫn thấy buồn cười: “Ta mà chết, người ta tới cửa cầu hôn, ai làm nhà gái cho cô đây!”