Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 77 - Chương 77: Ly Biệt

Chương 77: Ly biệt Chương 77: Ly biệt

Chương 77: Ly biệt

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Lan Lăng thành.

Hải Thanh Thiên chạy từ ngoài phủ vào trong nhanh như một tia chớp, vừa đi vừa không nhịn được hô to: “Đại ca, cha già, có tin tức tới, có tin tức tới!”

Hải Ly đang ở trong vườn hoa chơi thử con dế Đại Nguyên Soái của mình, Hải Thanh Ngôn ở bên cạnh đọc sách. Giờ phút này cả hai đều bất mãn ngẩng đầu lên, Hải Ly nổi giận nói: “La hét cái nỗi gì, có đại sự gì quan trọng hơn việc chơi dế của ta... à quan trọng hơn việc đọc sách của đại ca ngươi!”

Hải Thanh Ngôn buông quyển sách cổ trong tay xuống, khẽ thở dài một tiếng: “Tam đệ, có chuyện gì?”

Hải Thanh Thiên bước vào vườn hoa, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Lương Ngọc đại hội có kết quả rồi, Thiên Âm các báo tin riêng cho chúng ta, nói là thập đệ tử của Quân Kiến sơn đoạt hạng nhất! Đó chẳng phải nhị ca à!”

Hải Ly thần sắc cứng đờ, liếc mắt nhìn Hải Thanh Ngôn một cái. Hải Thanh Ngôn suy nghĩ trong chốc lát: “Lần đại hội này thì coi là Lương Ngọc gì, toàn mấy người vớ vẩn thôi.”

“Không phải vớ vẩn đâu! Hai người còn nhớ Tử Ngọc phu nhân không?” Hải Thanh Mạc hỏi.

Hải Thanh Ngôn liếc mắt nhìn Hải Ly một cái, Hải Ly sắc mặt ngại ngùng, cười nói: “Đương nhiên là nhớ rồi, thành chủ Bạch Chỉ thành mà, xưa nay họ vẫn luôn giao hảo với Lan Lăng thành chúng ta.”

“Dưới trướng Tử Ngọc phu nhân có một đệ tử là Bách Lý Lan Tâm, là ảo thuật sư thiên phú cực cao, khi Tử Ngọc phu nhân tới bái kiến Lan Lăng thành, ta đã từng gặp cô ấy, cô ấy cũng tham gia Lương Ngọc đại hội lần này. Nếu cô ấy cũng tham gia chứng tỏ lần này cao thủ nhiều như mây! Nhị ca đã đánh bại không ít anh tài hàng thật giá thật!” Xưa nay Hải Thanh Thiên luôn quý mến nhị ca của mình, lập tức tìm bằng chứng cho chuyện này.

Hải Ly hạ giọng nói: “Chẳng lẽ phong ấn được mở rồi?”

“Không thể nào, muốn mở phong ấn của thanh kiếm đó, chỉ có một khả năng.” Hải Thanh Ngôn lắc đầu nói.

Hải Thanh Thiên nghi hoặc nói: “Khả năng gì?”

“Đó là đệ có nhị tẩu rồi.” Hải Thanh Ngôn cười nói: “Cái thằng ngốc ấy, ta thấy còn lâu mới có mối tình đầu. Hơn nữa nó có tình đầu với ai được cơ chứ, xưa nay bên cạnh nó làm gì có cô gái nào.”

“Có mà! Người mang nhị ca đi là một vị cô nương, còn theo làm hộ vệ, đương nhiên hai người phải bầu bạn sớm chiều rồi!” Hải Thanh Thiên nói: “Cô nương ấy còn rất xinh đẹp là khác!”

Hải Ly sửng sốt: “Ý con là Hồng Niệm công công?”

“Công công gì chứ, đó là một cô nương mà. Bất luận người khác gọi ra sao, nữ vẫn là nữ, cái này làm sao thay đổi được.” Hải Thanh Thiên cười ha hả: “Nhị ca, không tệ nha!”

Hải Ly cả kinh: “Không tệ cái khỉ mốc gì, có mà không còn mạng thì có! Ta phải làm thông gia với Đoạn Ngôn? Ta nhổ vào!”

“Không thể nào.” Hải Thanh Ngôn lắc đầu nói: “Nếu phong ấn được phá giải thì ta cũng có thể cảm nhận được. Nhị đệ đoạt được hạng nhất chắc do nguyên nhân khác, có thể là nhờ Hồng Niệm công công hỗ trợ, hoặc là...”

Ba người cùng ngây ra tại chỗ, sau đó lập tức rời khỏi khoảng sân này, đi tới chỗ ở cũ của Hải Thanh Mạc, gian nhà đã phủ đầy bụi kia.

Trong gian nhà, vẫn là bùa chú quái dị chi chít khắp nơi, nhưng lúc này chúng lại cực kỳ yên tĩnh.

“Đại ca, huynh không thể tin tưởng nhị ca một lần được à?” Hải Thanh Thiên nói: “Có lẽ huynh ấy học được cái gì đó ghê gớm lắm bên Quân Kiến sơn thì sao?”

Hải Thanh Ngôn thở dài một tiếng: “Ta chỉ thấy bất an thôi. Trường kiếm dễ đứt, cứng nhắc dễ gãy. Có lẽ để Hồng Niệm công công đưa nó đi là một sai lầm.”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong Chính Khí minh.

Nam Môn Thư An đi tới cáo biệt với Hải Thanh Mạc, trong bữa tiệc vừa rồi cô vừa thấy thịt Mai Hoa là thèm tới mức nhỏ dãi nhưng bị phó chưởng môn ngăn cản không cho động đũa. Lúc sau Chu Hi sắp đi rồi, cô còn tưởng đã được ăn thịt, lại thấy một thi thể nằm ngang trước mặt, lập tức hết hứng ăn uống. Bây giờ tới gặp Hải Thanh Mạc, câu đầu tiên lại là: “Thịt Mai Hoa ăn thế nào?”

Hải Thanh Mạc cười nói: “Ta nói thật, không bằng cá nướng của ta.”

“Ta cũng đoán thế. Vừa rồi ta nghe ý sư huynh của các ngươi, tiếp theo các ngươi phải tới Vạn Kiếm trận. Nói thật ta cũng muốn tới đó xem thử, nhưng sư thúc không cho ta đi, còn bảo chuyến đi này đã trải qua quá nhiều chuyện, phải về bạn bạc với chưởng môn rồi mới quyết định con đường tu hành tiếp theo của ta.” Giọng nói của Nam Môn Thư An đầy tiếc nuối: “Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ tới Quân Kiến sơn tìm ngươi.”

Hải Thanh Mạc lập tức đáp ứng: “Được thôi. Nhưng, nhưng ta cũng không biết khi nào mới về Quân Kiến sơn.”

“Nếu ngươi về Quân Kiến sơn, vậy ngươi cứ ở đó. Nếu ngươi không có lúc nào về Quân Kiến sơn, chứng tỏ ngươi vân du bên ngoài, đã dương danh vạn dặm, đến lúc đó ta sẽ tới tìm ngươi.” Nam Môn Thư An cười nói, sau đó chắp tay với Hải Thanh Mạc: “Hải Thanh Mạc, có duyên sẽ gặp lại. Hi vọng lần sau ngươi không cần giấu tài nữa.”

Hải Thanh Mạc gãi đầu: “Ha ha ha, vậy lần sau muội cũng đừng dùng Côn Luân Thất Hỏa nữa.”

“Cáo từ.” Nam Môn Thư An xoay người rời khỏi.

Sở Thanh Tiêu nói đầy ẩn ý với Hồng Niệm bên cạnh: “Hồng Niệm cô nương, ta cảm thấy hình như nha đầu này hơi có ý với thiếu chủ nhà cô.”

Hồng Niệm hơi nhướn mày: “Hơi là được bao nhiêu phần?”

Sở Thanh Tiêu suy nghĩ một chút: “Chắc là khoảng ba bốn phần mười.”

Hồng Niệm lại hỏi: “Có ý là có ý gì?”

Sở Thanh Tiêu ngại ngùng mỉm cười: “Không phải cái ý kia sao?”

Hồng Niệm cũng cười, giọng điệu lại mang vẻ chế nhạo: “Ngươi hiểu chuyện này quá nhỉ?”

Sở Thanh Tiêu sửng sốt: “Ta.... ta không hiểu.”

Hồng Niệm nhún vai: “Ồ, ta nhìn bộ dạng ngươi còn tưởng ngươi hiểu lắm cơ. Ngươi trông cũng tuấn tú, tu vi cũng cao, nói chuyện dí dỏm, chẳng lẽ không gặp mệnh đào hoa à?”

Sở Thanh Tiêu gãi đầu: “Hóa ra trong lòng Hồng Niệm cô nương, ta ưu tú như vậy à! Chẳng qua rất đáng tiếc, ta chưa gặp mệnh đào hoa bao giờ. Nhưng sư phụ có dặn riêng, bảo ta xuống núi phải nhớ đi xem hoa đào, có lẽ ngắm hoa đào mới có vận đào hoa được.”

“Thời tiết này, ngươi đi đâu ngắm hoa đào?” Hồng Niệm nghi hoặc nói.

Sở Thanh Tiêu ngẩng đầu nhìn về xa xăm: “Nghe nói phía tây nam có ngọn núi tên Diễn Thước, trong núi có một khu rừng hoa đào, trong rừng hoa đào nở quanh năm không tàn. Ta bỏ lỡ thời tiết tốt nhất để ngắm hoa đào, chỉ có thể tới đó thử thời vận thôi.”

Lúc này Hải Thanh Mạc mới về chỗ hai người, vừa vặn nghe được lời Sở Thanh Tiêu, cả kinh nói: “Sở huynh, ngươi không theo chúng ta tới Vạn Kiếm trận à?”

Hồng Niệm lắc đầu nói: “Ba ngàn đại đạo, mỗi người một đường, người tu hành không phải đồng môn có thể đi với nhau một thời gian đã là hiếm có lắm rồi. Sao nào, ngươi còn muốn Sở huynh đi cùng chúng ta mãi à? Vạn Kiếm trận tiếp giáp với Ma giới, cực kỳ nguy hiểm, nghe nói ở đó có rất nhiều cấm chế, rất ít người tu hành chịu tới nơi đó, không cần cưỡng ép.”

“Được rồi.” Hải Thanh Mạc vỗ vai Sở Thanh Tiêu: “Vậy Sở huynh, sau này nếu ta nhớ ngươi, phải làm sao đây?”

“Ta cho ngươi ba tấm bùa vàng cơ mà, nhớ ta thì cứ đốt một tấm, ta có thể cảm nhận được.” Sở Thanh Tiêu cười nói.

Hải Thanh Mạc nhún vai: “Nhưng ta tiếc lắm.”

“Yên tâm đi, ba ngàn đại đạo, mỗi người một đường, sau tám chữ này còn có bốn chữ, khác đường chung đích. Thể nào rồi chúng ta cũng gặp lại. Cáo từ, ta đi ngắm thắng cảnh nhân gian, hoa đào không bao giờ tàn.” Sở Thanh Tiêu nhẹ nhàng vung tay, mộc kiếm trên lưng bay ra, hắn tung người nhảy lên, giẫm trên mộc kiếm rồi bay ra khỏi phố Thiên Tỉnh, lao lên tận trời.

Hải Thanh Mạc ngửa đầu nhìn theo, cảm khái: “Sở huynh ngầu thật.”

Hồng Niệm lại nhẹ nhàng vuốt ve Hà Ảnh kiếm, như đang suy tư gì đó.

Hải Thanh Mạc đột nhiên tỉnh ngộ, hét lớn: “Không đúng! Sở huynh bảo mình không biết kiếm thuật cơ mà!”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong Phượng Minh các.

Kim Phượng Hàm vẻ mặt âu lo: “Quân Cửu nói vậy thật à?”

“Phi kiếm truyền âm, tất cả các tiên môn đều nghe được. Mùng chín tháng chín, Vạn Kiếm đại trận.” Cố Mục Lễ trầm giọng nói: “Ngươi thấy sao?”

Kim Phượng Hàm vuốt ve chén trà trong tay, im lặng một hồi lâu mới nói: “Tuy là để sỉ nhục các tiên môn, trút cơn tức suốt vài chục năm. Nhưng làm vậy là đẩy Hải Thanh Mạc vào nguy hiểm, ta không nghĩ Quân Cửu sẽ lựa chọn như vậy.”

“Ta cũng thấy thế.” Cố Mục Lễ gật đầu nói: “Tuy xưa nay Quân Cửu rất kiêu ngạo nhưng vẫn luôn trọng tình trọng nghĩa.”

“Mùng chín tháng chín, gặp nơi Vạn Kiếm.” Kim Phượng Hàm khẽ nhíu mày, lại đột nhiên quay đầu quát: “Ai?”

“Tiểu ca, là ta.” Hải Thanh Mạc đạp trên thân Hà Ảnh kiếm, hạ xuống bên ngoài Phượng Minh các, nói chuyện với Kim Phượng Hàm qua song cửa sổ.

Hai hàng mi của Kim Phượng Hàm giãn ra, giọng điệu cũng hiền hòa hơn: “Đứng ngoài làm gì, vào đi.”

“Không được, tiểu ca. Ta phải lên đường đây, cửu sư huynh có lệnh, bảo ta tới vùng cực tây, mùng chín tháng chín lễ bái sư phụ và các vị sư huynh. Ta thấy còn một ít thời gian nên tới xem có thể mượn vị huynh đệ phượng hoàng của huynh không.” Hải Thanh Mạc vừa nói vừa chào hỏi con kim phượng đang nằm trên đỉnh các ngủ gà ngủ gật.

“Cô ấy không phải huynh đệ của ngươi, sau này ngươi cũng đừng gọi cô ấy là phượng huynh, có muốn gọi cũng phải gọi là hoàng muội.” Kim Phượng Hàm cảm thấy không cần phải nói mấy lời này, nhưng Hải Thanh Mạc cứ luôn miệng gọi phượng huynh phượng huynh, khiến hắn không nhịn nổi nữa.

“À à à à, đắc tội đắc tội rồi.” Hải Thanh Mạc chắp tay với kim phượng hoàng trên nóc các.

“Nếu còn ít thời gian, sao không ở lại Chính Khí minh thêm một thời gian. Ta có thể hướng dẫn kiếm thuật cho ngươi.” Kim Phượng Hàm nhấp một ngụm trà, nhưng hắn biết mình sẽ không nhận được đáp án mà mình muốn.

Quả nhiên Hải Thanh Mạc chỉ mỉm cười lắc đầu nói: “Không được không được. Còn một chút thời gian vừa vặn để ta đi đường. Tiểu ca, huynh dưỡng thương cho tốt, huynh vọng lần sau gặp lại, kiếm thuật của ta đáng để huynh chỉ bảo đôi chút.”

“Nếu đã vậy.” Kim Phượng Hàm nghiêng người, gõ nhẹ lên thanh kim kiếm của mình, một ánh kim bay ra, lao ra khỏi cửa sổ, rơi vào trước ngực Hải Thanh Mạc.

Hải Thanh Mạc cúi đầu nhìn cả nửa ngày, nghi hoặc nói: “Tiểu ca, huynh đánh cái gì vào người ta vậy? Không phải Phượng Nhãn gì đó của huynh đấy chứ. Ta không muốn có người giám sát mình, thế thì khó chịu lắm, huynh lấy lại đi.”

Hồng Niệm bay tới bên cạnh Hải Thanh Mạc, nhìn lướt qua một cái nói: “Đây không phải là Phượng Nhãn mà là Phượng Ẩn, có thể che dấu khí tức của ngươi, không bị người tu hành tu vi cao thâm dùng niệm lực tìm kiếm được.”

Hải Thanh Mạc lập tức cảm tạ: “Đa tạ tiểu ca.”

“Đi thôi, con đường phía trước không bằng phẳng, chúng ta vốn có duyên thầy trò mà lại thành huynh đệ khác phái, nhưng ngươi đã gọi ta tiểu ta ta cũng có trách nhiệm bảo vệ ngươi. Nếu có vấn đề gì thì lập tức truyền âm cho Thiên Âm các. Cho dù phải ngự kiếm phi hành vạn dặm, ta cũng tới cứu ngươi.” Kim Phượng Hàm nói xong lại ho khan vài tiếng, nhưng vẫn ném ra một phi kiếm có khắc pháp trận.

“Đa tạ tiểu ca. Nếu ngươi có việc, ta cũng sẽ làm vậy.” Hải Thanh Mạc ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt của Chính Khí minh một lần cuối cùng, loáng thoáng dưới ánh trăng mờ ào nặng nề còn ẩn giấu một ánh kim mơ hồ. Gã điểm mũi chân giẫm lên Hà Ảnh kiếm, bay thẳng lên, ra khỏi Tiên Huyền hồ.
Bình Luận (0)
Comment