Chương 76: Phi kiếm
Chương 76: Phi kiếm
Chương 76: Phi kiếm
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
“Ta lại cảm thấy hắn rất thú vị.” Hải Thanh Mạc nói với Hồng Niệm.
Hồng Niệm vuốt ve chuôi thanh Hà Ảnh kiếm, vừa rồi thanh kiếm suýt không nhịn được rời vỏ. Cô nói đầy ẩn ý: “Thú vị?”
Sở Thanh Tiêu gật đầu: “Ta cũng cảm thấy Thanh Mạc huynh đệ nói câu này không sai, đúng là người này rất thú vị. Khó phân chính tà, sâu không lường được, bất luận làm bằng hữu hay làm đối thủ đều khá thú vị.”
Hồng Niệm nghe vậy chỉ cười lạnh nhạt: “Làm bằng hữu với hắn, ta chưa thấy bất cứ ai. Làm kẻ địch của hắn, trước mắt đều đã chết, chưa chết cũng sắp rồi.”
Sau khi Chu Hi đi khỏi dường như bữa tiệc này cũng thành vô nghĩa, huống chi trong sảnh còn có một thi thể đầu một nơi thân một nẻo, đương nhiên mọi người cũng chẳng còn tâm trạng động đũa. Cố Mục Lễ thở dài một tiếng, đang định đứng dậy tuyên bố kết thúc bữa tiệc trưa này.
Nhưng ngay lúc này trong Thiên Âm các, một nắp hộp lại bật mở.
Sóng gió ở Lương Ngọc đại hội vừa ổn định, vất vả lắm mới có thể tiếp tục ngồi ngây ra tại đó nhưng giờ phút này các chủ Thiên Âm các cả kinh giật bắn mình khỏi ghế: “Lại làm sao vậy! Lại làm sao vậy!”
“Là Quân Kiến sơn, Quân Kiến sơn.” Đệ tử dưới đài vội nói.
Trong lúc trò chuyện, thanh phi kiếm truyền âm này bay ra khỏi Thiên Âm các, xuyên qua bầu trời của Chính Khí minh, khiến các kiếm thuật sư đang ngự kiếm trên không trong cả kinh ngã thẳng xuống dưới. Cuối cùng phi kiếm đi tới phố Thiên Tỉnh, bay vào Mai Hoa trang, trực tiếp đi tới đỉnh đầu Cố Mục Lễ.
Cố Mục Lễ mặt không đổi sắc, nâng chén rượu trước mặt lên uống một ngụm.
Phi kiếm kia bay giữa tiếng la hét của mọi người, lướt qua cách đỉnh đầu Cố Mục Lễ hơn một tấc, cắm thẳng vào bức tường gỗ sau lưng hắn.
Tiếp đó có giọng nói vang lên: “Hạng nhất Lương Ngọc đại hội lần này là ai thế nhỉ.”
Trong giọng nói mang theo ba phần tò mò, bốn phần lười biếng nhưng đủ mười phần ngạo nghễ. Đương nhiên tới từ Quân Cửu của Quân Kiến sơn.
Hải Thanh Mạc lập tức đứng dậy: “Cửu sư huynh, là đệ.”
Hồng Niệm lắc đầu nói: “Hắn không nghe tháy.’
Cố Mục Lễ sắc mặt áy náy: “Chúng ta quên không truyền âm cho Quân Kiến sơn, xin lỗi. ta sẽ lập tức lệnh cho Thiên Âm các đưa tin.”
Nhưng ngay sau đó, thanh phi kiếm thứ hai đã bay vào, vẫn là giọng nói của Quân Cửu: “Ta không cần nghĩ, cũng chẳng cần Chính Khí minh đáp lại, ta đoán chắc chắn hạng nhất là của Quân Kiến sơn ta rồi. Dù sao đệ tử Quân Kiến sơn ta, một khi tham gia Lương Ngọc đại hội, xưa nay hạng nhất chưa từng về tay kẻ khác. Cho nên, ta xin chúc mừng tiểu sư đệ trước!”
Lời này của Quân Cửu tuy ngông cuồng nhưng lại là sự thật, cho nên những người trong sảnh tuy có vẻ không vui nhưng không ai nói gì thêm.
Hải Thanh Mạc không hề để ý tới chuyện Quân Cửu có nghe được hay không, vẫn vui vẻ đáp lời: “Đa tạ sư huynh, Tiểu Thanh Mạc không phụ sứ mệnh, đã lấy được kiếm phách Ly Ca kiếm!”
Sau đó thanh kiếm thứ ba lại bay vào, lúc này giọng nói của Quân Cửu lại mang chút ưu tư.
“Tiểu Thanh Mạc, đã lâu không được ăn cá nướng của đệ, sư huynh rất mong nhớ. Nhưng mấy ngày nữa là mùng chín tháng chín. Cửu cửu quy chân, nhất nguyên triệu thủy, chính là ngày cát tường nhất thế gian này. Chỉ tiếc sư phụ và tám vị sư huynh của chúng ta lại về miền Cực Lạc vào ngày hôm đó. Vùng cực tây, Vạn Kiếm trận là nơi quy tụ của họ; nhưng sư huynh ta vì một nguyên nhân nên không cách nào rời khỏi Quân Kiến sơn, kính nhờ Tiểu Thanh Mạc thay ta tới vùng cực tây một chuyến, tế bái sư phụ và chư vị sư huynh.”
Hải Thanh Mạc gãi đầu: “Sao sư huynh không nói sớm, hôm đó Thiên Môn trận mở rộng, ta chỉ đi một bước là đến...”
Tiếp theo không có thanh phi kiếm thứ tư.
Vùng cực tây, Vạn Kiếm trận, nơi chín người của Quân Kiến sơn ngã xuống, mọi người trong sảnh vẫn nhớ sự kiện năm xưa. Mấy năm nay tiên môn trong thiên hạ đều cố tình lãng quên Quân Kiến sơn, vì năm xưa Quân Kiến sơn đã thể hiện hạo nhiên chính khí vượt xa người thường, khiến tất cả các tiên môn bao gồm cả Chính Khí minh thanh thế như buổi ban trưa đều cảm thấy xấu hổ. Cho nên khi thập đệ tử của Quân Kiến sơn lại đoạt hạng nhất trong Lương Ngọc đại hội, bọn họ đều ra sức che khuất hào quang của hắn.
Chu Hi xuất hiện, cho bọn họ một lý do thích hợp.
Nhưng người đầu tiên phát hiện Tử Vi Thiên Đấu trận có vấn đề chính là Hải Thanh Mạc, trong thời khắc cuối cùng đánh thức kiếm phách Ly Ca kiếm cứu mọi người cũng là Hải Thanh Mạc, người định dốc cả tính mạng bản thân chống lại động thiên tách biệt sụp đổ cũng là Hải Thanh Mạc. Không ai có tư cách phủ nhận, trong mấy năm nay lần Lương Ngọc đại hội này là khó khăn nhất, cũng là đáng khen ngợi nhất. Dù sao nếu không có gã, tất cả đệ tử ưu tú của các tiên môn đều chết thảm trong trận, kiếm phách Ly Ca kiếm còn bị con em Ma tộc lấy đi.
Ba thanh phi kiếm của Quân Cửu như nhắc cho mọi người ở đây:
Năm xưa Quân Kiến sơn ta vung kiếm vì thiên hạ, người đã ra đi nhưng chính khí vẫn lưu lại nhân gian, vĩnh viễn nằm lại ngày chín tháng chín, không ai được phép quên.
Hôm nay, kiếm khí chính khí ngạo khí của Quân Kiến sơn đều có người tiếp nối, trước mặt tiên môn trong thiên hạ vẫn có một ngọn núi lớn không cách nào vượt qua.
Mọi người trong sảnh im lặng một hồi lâu, Cố Mục Lễ đứng dậy kính rượu Hải Thanh Mạc: “Quân Kiến sơn dùng chính khí lập sơn, kiếm khí khai sơn, ngạo khí xuất sơn, xưa nay tiên môn chúng ta luôn kính ngưỡng. Giờ người xưa đã khuất, người mới đã tới, chén rượu này xin mời Thanh Mạc hiền chất, chúc mừng hiên chất đoạt ngôi đầu trong Lương Ngọc đại hội.”
Người của các tiên môn khác cũng dồn dập nâng chén đứng dậy nói với Hải Thanh Mạc: “Chúc mừng hiền chất đoạt ngôi đầu Lương Ngọc hội.”
Hải Thanh Mạc khẽ mỉm cười, cũng giơ chén rượu lên, tuy lúc ở Lan Lăng thành gã khiến người ta có ấn tượng là một gã công tử bột ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp; nhưng dẫu sao cũng lớn lên trong phủ thành chủ từ nhỏ, được thấy không ít chuyện lớn, giờ phút này các tiên môn đột nhiên bỏ qua vẻ thờ ơ lạnh nhạt lúc trước, cùng chúc mừng mình. Hải Thanh Mạc cũng biết đây là vì ba thanh phi kiếm của sư huynh chống lưng cho, nhưng khí thế cỡ này không thể đẩy ngã được gã, gã trả lời: “Không dám không dám. Ta là đệ tử Quân Kiến sơn cơ mà, tới tham gia là phải đoạt ngôi đầu thôi. Ha ha ha, chỉ đùa chút thôi, đa tạ chư vị tiên gia!”
Trong câu nói này mang chút châm chọc, nhưng cuối cùng lại thêm một câu “chỉ đùa chút thôi”, miễn cưỡng cho mọi người một bậc thang đi xuống.
Hồng Niệm cúi đầu mỉm cười, lời nói này rất phù hợp với ngạo khí của Quân Kiến sơn, cũng phù hợp với cái gian tà của Hải Thanh Mạc.
Vì vậy mọi người không cam tâm tình nguyện uống cạn một ngụm rượu.
“Đi thôi, tới cực tây, Vạn Kiếm trận. Hồng Niệm cô nương, cô từng tới đó chưa?” Hải Thanh Mạc hỏi Hồng Niệm bên cạnh.
Hồng Niệm khẽ thở dài: “Hiện giờ Mộc Vương phủ dính dáng tới Thần Đạo giáo, bọn họ vốn đang ở thế yếu, giờ càng không cách nào lật bàn. Ngươi là cọng rơm cứu mạng quan trọng nhất của bọn họ, giờ phút này tránh trong Chính Khí minh mới là lựa chọn tốt nhất.”
Hải Thanh Mạc nhún vai: “Xưa nay ta không bao giờ theo lựa chọn tốt nhất, cô biết vì sao không?”
Hồng Niệm giơ tay chỉ Hải Thanh Mạc: “Ngươi đừng nói là vì ngươi quật cường, ta gọi ngươi là thiếu chủ nhưng vẫn đánh ngươi được đấy.”
Hải Thanh Mạc nhìn sang phía Sở Thanh Tiêu: “Vì cô cảm thấy đó là lựa chọn tốt nhất thì đối phương cũng biết, bọn chúng biết lựa chọn của cô, sẽ có bố trí riêng của chúng. Ngươi thấy sao? Thanh Tiêu huynh?”
Sở Thanh Tiêu lấy từ trong lòng ra ba đồng tiền xu, ném lên không trung sau đó lấy tay che đi: “Không thì tính một quẻ nhé? Chiếu cố nghề cũ của ta một chút?”