Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 75 - Chương 75: Chém Đầu

Chương 75: Chém đầu Chương 75: Chém đầu

Chương 75: Chém đầu

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Hồng Niệm và Sở Thanh Tiêu cùng quay sang nhìn Hải Thanh Mạc, bọn họ đều biết muốn Hải Thanh Mạc không nói câu nào là chuyện quá khó khăn.

Nhưng Hải Thanh Mạc lại hết sức trịnh trọng gật đầu, Hồng Niệm cười khổ một tiếng, Hải Thanh Mạc trợn mắt nói dối là chuyện quá đơn giản.

Sở Thanh Tiêu rút từ trong lòng ra một tấm bùa vàng, ném nhẹ ra: “Đây là một tấm Cấm Ngôn phù, đốt nó thành tro, hòa vào trong nước, uống vào rồi trong vòng ba canh giờ, bảo đảm Thanh Mạc huynh đệ không nói được một câu.”

Hải Thanh Mạc cúi người làm dại lễ: “Sở huynh, ngươi đúng là hảo huynh đệ.”

“Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ.” Sở Thanh Tiêu đưa tấm bùa vàng cho Hồng Niệm.

Hồng Niệm không hề do dự cất vào trong lòng: “Nếu hoàn toàn không nói câu gì cũng khó tránh khỏi bị nghi ngờ. Thiếu chủ, phải nhớ cho kỹ, đừng có nhiều lời.”

“Thế thì cô cất đi làm gì?” Hải Thanh Mạc chỉ vào tay Hồng Niệm, la lên.

Hồng Niệm mặt không đổi sắc: “Có lúc sẽ dùng đến. Nhưng lát nữa nếu ngươi nói điều gì không nên nói, cái tên Chu Hi kia mà phát điên, ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu.”

Hải Thanh Mạc nhớ lại ánh mắt Chu Hi nhìn mình ngày hôm qua, không khỏi rùng mình một cái: “Biết rồi biết rồi, ta cũng không thích tự chuốc lấy phiền toái đâu.”

Kim Phượng Hàm gật đầu: “Dẫu sao lúc đó minh chủ cũng có mặt, chắc hắn sẽ không để tình hình quá khó coi, chuẩn bị trước một chút là được.”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Buổi trưa, phố Thiên Tỉnh, Mai Hoa trang.

Chưởng môn trưởng lão các phái đã sôi nổi ngồi vào vị trí, Cố Mục Lễ và Bạch Vô Hối ngồi phía trên cùng, bên cạnh có một chỗ để không, vốn dành cho Kim Phượng Hàm nhưng do hắn chưa khỏi hẳn nên bị Cố Mục Lễ bắt ở lại trong Phượng Minh các. Hồng Niệm dẫn Hải Thanh Mạc và Sở Thanh Tiêu tìm một góc ngồi xuống, cố ý không để người khác chú ý. Nhưng vẫn có người nhiều chuyện nhìn thấy bọn họ, quay sang hỏi Tử Ngọc phu nhân: “Phu nhân, cô bé áo đỏ kia chẳng phải đệ tử của Bạch Chỉ thành à? Sao luôn đi cùng người của Quân Kiến sơn?”

Đã nhận được kiếm phách Ly Ca kiếm, đối với Hồng Niệm có giả trang thành đệ tử Bạch Chỉ thành tiếp cũng là vô nghĩa. Tử Ngọc phu nhân mỉm cười: “Thập đệ tử Quân Kiến sơn này gương mặt tuấn tú, khí độ phi phàm, còn đoạt được danh đầu trong Lương Ngọc hội lần này, Bạch Chỉ thành ta muốn kết giao với Quân Kiến sơn, ngươi có ý kiến gì?”

Người nọ bị Tử Ngọc phu nhân nói tới mức nghẹn lời, đành hậm hực đáp: “Vậy xin chúc mừng.”

“Xem ra mọi người đã tới đông đủ rồi.” Sau khi mọi người ngồi xuống, chỉ thấy Chu Hi nghênh ngang đi từ ngoài cửa vào. Hắn vẫn mặc bộ áo đỏ, mái tóc dài rối tung buông xõa, chậm rãi đi tới giữa ánh mắt của mọi người. Hắn có vẻ rất thích cảm giác được mọi người quan sát như vậy, tới thẳng chỗ trống bên cạnh Cố Mục Lễ rồi mới ngồi xuống. Mọi người ở đây đều biết chỗ trống đó vốn được để lại cho Kim Phượng Hàm, nhưng Chu Hi không hỏi một tiếng đặt mông ngồi luôn xuống.

“Vô lễ.” Có người hạ giọng mắng một câu.

Lại bị Chu Hi nghe được, hắn hừ một tiếng: “Mắng sau lưng người ta mới là vô lễ.”

Cố Mục Lễ lại chẳng hề để ý: “Nghe nói công tử đã thẩm tra được người đứng sau lưng sai khiến đệ tử Thần Đạo giáo?”

Chu Hi cầm bình rượu trên bàn lên rót cho mình một chén: “Tạm không bàn tới mấy chuyện mất hứng đó, ăn cơm đã! Đưa đồ ăn lên!” Tác phong của hắn cứ như mình là minh chủ Chính Khí minh, khiến chưởng quầy của Mai Hoa trang sợ tới mức giật bắn mình.

Cố Mục Lễ bị làm lơ, đành cất cao giọng nói: “Đưa đồ ăn lên!”

Người tu hành không có ham muốn về ăn uống, đồ ăn của họ cũng rất đơn giản, chỉ là một đĩa thịt Mai Hoa, một đĩa măng tre, một đĩa bánh hoa quế tẩm đường và một bình rượu. Chu Hi gắp miếng thịt Mai Hoa đặt vào trong miệng, tiếp đó nhắm hai mắt lại, cảm giác nước thịt chậm rãi hòa tan chảy xuống trong miếng, cuối cùng từ từ nuốt vào, hắn cầm bình rượu nhạt bên cạnh lên uống một hơi cạn sạch. Chu Hi thở ra một hơi: “Đúng là mỹ vị.”

Đã vài chục năm rồi mới có chuyện Ma tộc lại xâm lấn Nhân giới, trước chuyện đại sự như vậy mà vẫn có người thoải mái ăn thịt uống rượu, chưởng môn trưởng lão các phái xung quanh đều bất đắc dĩ lắc đầu.

“Đúng là mỹ vị.” Lúc này đột nhiên trong góc có giọng nói khác vang lên, hệt như lời khen vừa rồi của Chu Hi. Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Hải Thanh Mạc cũng đang đắm chìm trong mỹ vị.

Hồng Niệm cúi đầu thở dài một tiếng: “Ta thấy hối hận rồi.”

Sở Thanh Tiêu mỉm cười cắn một miếng bánh tẩm đường: “Không kịp nữa rồi.”

Chu Hi cũng mỉm cười quay đầu nhìn sang, Hải Thanh Mạc như đột nhiên nhớ ra lời hứa với Kim Phượng Hàm, cúi đầu xuống, lẳng lặng ăn tiếp.

Hai người ăn sạch uống sạch thức ăn trên bàn giữa bầu không khí trầm mặc. Cố Mục Lễ ngồi trên rất kiên nhẫn chờ đợi, tới khi thấy Chu Hi uống xong chén rượu cuối cùng mới lên tiếng hỏi: “Công tử, có dẫn người của Thần Đạo giáo tới không?’

Chu Hi gật đầu, hô lên với bên ngoài: “Chu Linh, mang người vào đây.”

“Tuân lệnh.” Chu Linh lập tức áp giải Đồ An đi tới. Đồ An kia tóc tai rối tung, người đầy vết máu ố, trông cực kỳ chật vật nhưng gương mặt vẫn hung ác như cũ.

Bạch Vô Hối chậm rãi đi xuống: “Rốt cuộc ngươi được ai chỉ dẫn mà cấu kết với Ma tộc, phá hoại Lương Ngọc hội?”

Đồ An cười lạnh nói: “Các ngươi đều nói ta là người của Thần Đạo giáo, đương nhiên là ta được Thần Đạo giáo sai khiến, làm gì còn ai đứng sau lưng?”

“Cấm ngôn.” Chu Hi nhẹ nhàng vung ngón tay, gương mặt Đồ An lộ vẻ đau đớn, ngã gục xuống đất.

Chu Hi lấy từ trong lòng ra một tờ giấy, nhẹ nhàng vung lên, tờ giấy dừng lại trước mặt Cố Mục Lễ: “Đây là lời khai của tên giáo đồ Thần Đạo giáo này, đã trích máu tâm phách, mời Cố minh chủ xem qua.”

Cố Mục Lễ liếc mắt nhìn Chu Hi một cái, tiếp đó ngón tay điểm nhẹ lên tờ khai, từng chữ cái trên trang giấy nhảy ra, sau đó bay lên không trung, công bố trước mặt mọi người. Hải Thanh Mạc ngẩng đầu lên, lời khai không dài, gã nhanh chóng đọc xong: “Là Mộc vương phủ cấu kết với Thần Đạo giáo?”

Hồng Niệm hạ giọng nói: “Cho dù Mộc Vương phủ có to gan tới đâu đi nữa cũng không dám cấu kết với Thần Đạo giáo.”

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Chu Hi cố ý hãm hại?”

“Nam Dạ Mộc Vương phủ.” Cố Mục Lễ chậm rãi nhẩm lại năm chữ này.

Mọi người đang ngồi đây đều là thành viên trong đại tiên môn Bắc Thần, mà người trước mặt lại công bố kẻ sai khiến là vương gia Nam Dạ. Bọn họ không hiểu nhiều về chuyện này, không thể lên tiếng đáp lời. Hơn nữa dường như đây là một kết quả không tệ, nếu người này khai ra chủ chốt đứng sau màn là nhân vật quan trọng của Bắc Thần, không khéo còn là phiền toái lớn hơn cho bọn họ.

Bạch Vô Hối nhìn Đồ An nằm dưới đất: “Ngươi còn gì để nói không?”

Đồ An chỉ cười lạnh, không mở miệng nói chuyện tiếp.

“Nếu các ngươi còn câu hỏi gì, tiếp theo có thể hỏi hắn. Những thứ cần hỏi, ta đã hỏi xong.” Chu Hi dứng lên, đi tới bên cạnh Đồ An: “Ta giao tên yêu nghiệt Thần Đạo giáo này cho Chính Khí minh các ngươi xử trí.”

“Đa tạ công tử.” Bạch Vô Hối giơ tay phải: “Áp giải vào địa lao.”

Hai đệ tử Chính Khí minh từ ngoài cửa đi vào, nhận lấy Đồ An từ thay Chu Linh.

Chu Hi ngoắc nhẹ ngón tay, Đồ An lập tức cảm thấy lực trói buộc trên người mình đã biến mất, xem ra tên kia cũng khá giữ lời, tháo bỏ Tiên Phược trận ngay thời điểm này. Hắn lập tức vận niệm lực trong người, phá vỡ gông xiềng trên thân thể, sau đó đánh bay hai đệ tử Chính Khí minh bên cạnh, thân hình hóa thành bóng đen lao ra ngoài cửa.

“To gan!” Bạch Vô Hối gầm lên một tiếng, thân hình lóe lên, lập tức đuổi theo.

Nhưng bóng đen kia vừa lao ra ngoài cửa lại biến lại thành thân người, ngã lăn dưới đất. Đồ An đau đớn ôm cổ, chỉ thấy trên cổ hắn hiện lên một pháp trận quỷ dị, tiếp đó ánh kim lóe lên, máu tươi bắn tung. Đồ An đầu một nơi thân một nẻo, không còn động đậy, chỉ có đôi mắt vẫn không chịu nhắm lại, oán hận nhìn về phía Chu Hi.

Cứ như đang hỏi: “Chẳng phải ngươi dùng danh nghĩa sư phụ ngươi Tọa Vong tiên sinh lập lời thề à?”

Chu Hi lạnh nhạt mỉm cười, nghĩ thầm: Nếu ngươi biết sư phụ ta, ngươi sẽ hiểu, thanh danh của ông ta, thật sự không đáng giá.

Biến cố này phát sinh quá đột ngột, mọi người trong sảnh dồn dập biến sắc, người hơi có đầu óc đều nhìn ra đây là Chu Hi cố ý bẫy Chính Khí minh một trận. Từ khi giao Đồ An cho Chính Khí minh, hắn đã biết tất cả mọi chuyện xảy ra tiếp theo, Đồ An chết vốn là trong bố trí của hắn.

Nhưng Cố Mục Lễ vẫn không hề nói gì, nếu Chính Khí minh không có ý truy cứu, đương nhiên các tiên môn còn lại cũng không có tư cách mở miệng.

“Thật đáng tiếc, ta khắc Trảm Thủ ấn trên cổ hắn, một khi hắn vận niệm lực trên người, sẽ bị pháp trận của ta chém đầu.” Chu Hi lắc đầu ra vẻ: “Thật đáng tiếc.”

Cố Mục Lễ im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: “Ít nhất cũng có lời khai. Đa tạ công tử.”

Chu Hi xoay người lại nói: “Vậy ta xin cáo từ.”

Cố Mục Lễ gật đầu: “Đã biết kẻ đứng sau sai khiến là Mộc vương phủ ở Nam Dạ, vậy ta sẽ tự viết thư gửi quốc quân Nam Dạ, hỏi tội chuyện này.”

“Cái này không liên quan tới ta.” Chu Hi nhẹ nhàng rung ống tay áo, xoay người bỏ đi. Chu Linh bên cạnh hắn liếc mắt nhìn sang phía Hải Thanh Mạc cái, cũng bước đi theo.

Hải Thanh Mạc nói nhỏ với Hồng Niệm: “Hình như hắn không hứng thú gì với ta, trước khi đi cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn ta tới một cái.”

Chu Hi đi ra tới cửa, đột nhiên hơi nghiêng đầu lại: “Ngươi cảm thấy, chúng ta có thành kẻ địch không?”

Mọi người trong sảnh ngây ngẩn, ngay cả Cố Mục Lễ tâm tư thâm trầm như biển, trong thời gian ngắn cũng không biết Chu Hi đang nói vơi sai. Chỉ có Hồng Niệm nhìn Hải Thanh Mạc đầy ẩn ý.

Hải Thanh Mạc vuốt cằm, bĩu môi, không nói câu nào.

“Tuy bây giờ nơi đó còn rất nguy hiểm với ngươi, nhưng ta biết cuối cùng sẽ có ngày ngươi đến đó. Cho nên, gặp lại ở Thần Đô.” Chu Hi để lại câu nói cuối cùng không biết nói với ai, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, sau đó xoay người rời khỏi, ánh đỏ lóe lên, đã biến mất trên phố Thiên Tỉnh.
Bình Luận (0)
Comment