Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 74 - Chương 74: Phượng Minh

Chương 74: Phượng Minh Chương 74: Phượng Minh

Chương 74: Phượng Minh

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Sáng sớm ngày hôm sau, Chính Khí minh, phố Thiên Tỉnh.

Đám người Hải Thanh Mạc đi từ trong quán trọ ra, nơi này vẫn đèn đuốc sáng trưng, cảnh sắc phồn hoa; người tu hành đạp chân trên kiếm bay tới bay lui trên đỉnh đầu bọn họ; phía xa mấy căn lầu các cao ngất tận tầng mây tỏa ra hào quang màu xanh như ẩn như hiện. Hải Thanh Mạc hít một hơi thật sâu: “Ta cảm thấy nơi này không bằng Quân Kiến sơn. Tuy trông rất náo nhiệt, nhưng không có hoa thơm chim hót khiến tâm trạng người ta thoải mái như Quân Kiến sơn. Ta đứng ở đây có cảm giác thở không ra hơi.”

“Chính Khí minh là môn phái đứng đầu tiên môn Bắc Thần, môn hạ đệ tử đông đảo, thanh thế càng lớn thì càng dễ bị người khác đố kỵ. Bọn họ chọn cách lập một khu vực hư không dưới đáy Tiên Huyền hồ, cũng coi như tình thế bắt buộc.” Hồng Niệm giải thích.

“Nhưng không chỉ đơn giản như vậy thôi đâu.” Sở Thanh Tiêu di chuyển cây Chu Nhan tiểu bút trong tay, nói đầy ẩn ý: “Ta luôn cảm giác bên trong còn còn có huyền cơ sâu sắc hơn nữa.”

Ba người đang tán gẫu, đột nhiên có một đệ tử Chính Khí minh ngự kiếm hạ xuống, đỗ trước mặt bọn họ. Người nọ trông rất trẻ trung, mặc bộ trường bào mang tính tiêu chí của Chính Khí minh nhưng so với đệ tử bình thường góc tay áo có thêm vài đường thêu hình đuôi phượng. Hắn chắp tay hành lễ: “Kim phó minh chủ lệnh cho tại hạ tới mời các vị đến Phượng Minh các một chuyến.”

“Huynh ấy tỉnh rồi à?” Hải Thanh Mạc vui vẻ nói.

“Tỉnh rồi.” Người vừa tới khẽ nhíu mày, xưa nay đệ tử Chính Khí minh bọn họ hết sức tôn kính vị phó minh chủ trẻ tuổi nhất, đệ tử ngoại lai còn phải lễ phép hơn một chút mới đúng. Nhưng người trước mắt thậm chí không gọi danh hiệu, khiến hắn hơi phản cảm.

“Mau đưa ta tới gặp huynh ấy.” Hải Thanh Mạc quay sang nói với Hồng Niệm: “Hồng Niệm cô nương, giúp một tay.”

Hồng Niệm điểm nhẹ tay phải lên chuôi kiếm, Hà Ảnh kiếm bay ra, đỗ trước mặt Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc nhẹ nhàng nhảy lên, đạp chân lên thân kiếm.

Đệ tử Chính Khí minh kia càng có cảm giác hoang mang. Người đạt hạng nhất Lương Ngọc hội đợt này đúng là lười biếng, thậm chí còn chẳng buồn ngự kiếm, nhờ người khác chở đi. Hắn cũng chẳng muốn để ý, quay người bay về phía Phượng Minh các, ba người Hải Thanh Mạc lập tức đi theo.

Ba người được đệ tử kia dẫn dắt, mau chóng đi tới trước Phượng Minh các mà mọi người vẫn đồn đại. Phượng Minh các không cao, xung quanh được sơn màu vàng kim, tuy trên lầu các không đốt đèn nhưng ánh đèn xung quanh chiếu rọi càng tôn thêm vẻ huy hoàng hoa lệ của nó. Đỉnh lầu các là con kim phượng hoàng quen thuộc đang nằm nhoài; nghe nói nó bay cả đêm mới từ cực tây trở về. Trông kim phượng có vẻ rất mệt mỏi, nằm ghé sát trên đỉnh các nằm ngủ, thấy người quen tới cũng chỉ miễn cưỡng mở to đôi mắt.

Hải Thanh Mạc đạp kiếm đi tới trước mặt kim phượng, vẫy tay nói: “Phượng huynh, lại gặp mặt rồi.”

Kim phượng hoàng rung nhẹ cánh, xem như đáp lời.

“Nó mệt lắm rồi, đừng quấy rầy nó.” Giọng nói của Kim Phượng Hàm vang lên trong các.

“Tiểu ca, ta tới rồi.” Hải Thanh Mạc nhảy từ trên thân kiếm xuống, bước tới đẩy cửa sổ đi vào.

Đệ tử Chính Khí minh ngự kiếm canh giữ ở một bên cả giận nói: “Nực cười.”

Sở Thanh Tiêu bay tới vỗ vay hắn: “Chúng ta cũng cảm thấy nực cười, nhưng không có cách nào, hắn quá quan tâm tới phó minh chủ nhà ngươi thôi.”

Hồng Niệm thở dài một tiếng: “Không biết là đầu óc hắn không tốt hay có năng lực đặc biệt nữa.”

Nói xong hai người cũng đi vào theo đường cửa sổ, tiếp đó cửa sổ khép lại, đệ tử Chính Khí minh kia chỉ có thể xoay người rời khỏi.

Nơi bọn họ đi vào là phòng luyện kiếm thường ngày của Kim Phượng Hàm, hai bên vách tường treo các loại trường kiếm đủ kiểu đủ dáng, nhưng cho dù hình thức thay đổi ra sao, chuôi kiếm vỏ kiếm đều tỏa kim quang xán lạn, còn được khảm đầy đá quý, trông xa hoa phú quý kinh người. Hải Thanh Mạc vừa xem vừa cảm khái: “Tiểu ca, huynh ham tài lắm à?”

Sắc mặt Kim Phượng Hàm vẫn hơi tái nhưng đã có thể xuống giường đi lại, nghe Hải Thanh Mạc nói vậy thiếu chút nữa nằm về. Hắn im lặng một lúc: “Tổ tiên ta buôn bán nhiều năm, tới thế hệ của phụ thân ta đã là một trong những đại thương gia giàu có nhất Bắc Thần. Từ nhỏ chén ăn cơm của ta đã là làm bằng ngọc, có vấn đề gì sao?”

“Bắc Thần Kim gia?” Hai mắt Hải Thanh Mạc sáng bừng lên: “Có phải Kim gia mà ta nghĩ không?”

Kim Phượng Hàm sửng sốt, cuối cùng nói: ”Không sai, chính là Kim gia mà ngươi từng nghe.”

Hải Thanh Mạc cao giọng cười ha hả, cuối cùng đi tới bên cạnh Hồng Niệm và Sở Thanh Tiêu, vỗ vai bọn họ, cười nói: “Sau nay chúng ta đi lại trong Bắc Thần, không bao giờ phải sợ thiếu tiền nữa rồi.”

Kim Phượng Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, có thế nào cũng không ngờ Hải Thanh Mạc lại nghĩ tới chuyện tiền bạc, hắn hắng giọng nói: “Không nói chuyện đó nữa, ngươi lại đây.”

Hải Thanh Mạc nghe lời đi tới bên cạnh Kim Phượng Hàm.

Kim Phượng Hàm cúi đầu nhìn tay phải Hải Thanh Mạc: “Gọi kiếm phách Ly Ca kiếm ra cho ta xem thử.”

Hải Thanh Mạc lập tức giơ tay phải, hét lớn một tiếng: “Này!”

Đương nhiên, không có chuyện gì xảy ra.

Kim Phượng Hàm giơ tay phải gõ lên trán Hải Thanh Mạc: “Đừng đùa nữa.”

Hải Thanh Mạc nắm chặt tay phải, dùng hết sức lực toàn thân để ép kiếm phách kia ra, tiếc là giờ phút này hắn chưa mở phong ấn, không thể dùng niệm lực, có dùng sức thế nào cũng không thể ép kiếm phách ra được.

Hồng Niệm không nhìn nổi nữa, đi tới bên cạnh Hải Thanh Mạc, điểm nhẹ lên cánh tay phải của hắn, tiếp đó một hư ảnh trường kiếm màu xám xuất hiện trước mắt bọn họ.

Kim Phượng Hàm giơ tay phất qua hư ảnh kia: “Gom đủ nỗi buồn trong thiên hạ là có thể khiến Ly Ca kiếm xuất thế trở lại. Một trong nhân gian tứ kiếm, thanh kiếm này được coi là kiếm của điềm rủi.”

Hải Thanh Mạc nhún vai: “Ta chỉ nghe lời cửu sư huynh tới lấy kiếm phách này thôi, đâu có nói sẽ biến nó thành Ly Ca kiếm hoàn chỉnh cho hắn. Ta cũng chẳng muốn gom nỗi buồn trong thiên hạ, bằng không phải chịu bao nhiêu nỗi đau tình cảm cho đủ.”

“Nỗi đau tình cảm? Sao ngươi lại hiểu bi là nỗi đau tình cảm?” Kim Phượng Hàm nghi hoặc nói.

Hải Thanh Mạc day day mi tâm: “Cái này phải hỏi nó.”

Hai mắt Kim Phượng Hàm hơi nhíu lại bước, tới, giơ ngón tay đặt lên mi tâm Hải Thanh Mạc rồi kéo mạnh ra sau, rút thanh trường kiếm màu đỏ ra. Ngay sau đó hắn cũng cảm giác được niệm lực hùng hồn xuất hiện trên người Hải Thanh Mạc. Hắn hiểu ra: “Hóa ra Tình kiếm Hồng Nhan ngăn chặn niệm lực của ngươi. Nhưng nhân gian tứ kiếm, không ngờ lại xuất hiện trên người cùng một vị kiếm chủ, đây là lần đầu tiên ta nghe nói đấy.”

“Đúng rồi, khi ta lấy được kiếm phách Ly Ca kiếm, ta đã thấy kiếm chủ đời trước, Vũ Hư Thiên. Nhưng vì sao ta chưa bao giờ gặp kiếm chủ của Hồng Nhan kiếm?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.

Hồng Niệm nói: “Vì hắn còn sống.”

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Ai cơ?”

“Cha ngươi.” Hồng Niệm nói đầy ẩn ý.

Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Thế vì sao Hồng Nhan kiếm chỉ còn lại kiếm phách, thân kiếm đâu?”

“Cái này ta cũng không biết.” Hồng Niệm nhún vai. “Ta không giống ngươi, không mấy hứng thú với chuyện quá khứ.”

Kim Phượng Hàm vung tay phải lên, hai kiếm phách đều về trong thân thể Hải Thanh Mạc, hắn hạ giọng lẩm bẩm: “Vì sao Quân Cửu lại phái ngươi tới lấy kiếm phách Ly Ca kiếm? Hơn nữa trên người ngươi còn có Tình kiếm Hồng Nhan, chẳng lẽ hắn muốn tụ tập nhân gian tứ kiếm?”

“Tụ tập nhân gian tứ kiếm, Tình Nộ Bi Hỉ, có chỗ tốt gì?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.

Kim Phượng Hàm xua tay: “Không nói cái này. Hôm nay gọi các ngươi tới là vì lát nữa có yến tiệc trong Mai Hoa trang, đến lúc đó hoàng trưởng tôn Nam Dạ Chu Hi sẽ mang kẻ đột nhập tới, hơn nữa còn công bố lời khai của hắn trước mặt mọi người. Ta cần hỏi Hồng Niệm cô nương một câu, Chính Khí minh chúng ta có nên tin lời khai đó không?”

Hồng Niệm do dự một hồi: “Vĩnh Vương điện hạ liên minh với Chính Khí minh, hoàng trưởng tôn là con trai cả của Vĩnh Vương điện hạ, theo ý nghĩa nào đó có thể toàn quyền đại diện cho Vĩnh Vương điện hạ, cho nên với thân phận của ta, thật ra không tiện nói thêm điều gì.”

Hải Thanh Mạc khẽ ho khan một tiếng, ánh mắt nhìn Hồng Niệm đã mang đôi chút bất mãn.

Hồng Niệm không để ý tới gã, tự nói tiếp: “Nhưng trong động thiên tách biệt Kim phó minh chủ bỏ qua an nguy bản thân, cứu chúng ta thoát khỏi vòng vây. Không nói ơtí Chính Khí minh và Vĩnh Vương phủ, chỉ riêng ân tình đó thôi, ta cũng phải nói một câu thật lòng với Kim phó minh chủ.”

“Một câu không đủ, nói thêm mấy câu đi.” Hải Thanh Mạc chen miệng vào.

Hồng Niệm hạ thấp giọng nói: “Lời khai mà Chu Hi đưa ra, không thể tin được chữ nào.”

Kim Phượng Hàm khẽ mỉm cười: “Ta hiểu rồi.”

Hải Thanh Mạc huých vai vào sát thủ bên cạnh: “Ngươi nói xem, có phải sau lưng ta Hồng Niệm cô nương còn nói ta khó nghe hơn không?”

Sở Thanh Tiêu suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: “Thật ra nói ngươi ngay trước mặt mới là khó nghe hơn.”

“Chu Hi nói hắn tới đây không vì chuyện liên minh mà chỉ vì hai việc. Việc đầu tiên là gặp mặt Hải Thanh Mạc một lần, thứ hai là thử kiếm với ta. Bây giờ ta đang bị trọng thương, mục đích thứ hai của hắn không thể được như ý nguyện, cho nên chỉ còn lại chuyện đầu tiên.” Kim Phượng Hàm nhìn về phía Hải Thanh Mạc, giọng điệu nhấn mạnh: “Gặp mặt ngươi.”

Hải Thanh Mạc ngưa nói: “Hôm qua gặp rồi mà.”

“Hai chữ gặp mặt này có thể giải thích theo rất nhiều cách. Ngươi có thể hiểu là gặp mặt ngươi một lần, cũng có thể hiểu là tìm hiểu thấu triệt ngươi từ đầu tới chân. Cho nên lát nữa trong yến tiệc ở Mai Hoa trang, bất luận hắn nói cái gì, xảy ra chuyện gì, đều không được nói gì cả.” Kim Phượng Hàm trầm giọng nói: “Đã hiểu chưa?”
Bình Luận (0)
Comment