Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 73 - Chương 73: Thử Kiếm

Chương 73: Thử kiếm Chương 73: Thử kiếm

Chương 73: Thử kiếm

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Hải Thanh Mạc nghe xong lắc đầu quầy quậy: “Chu Hi này có phải tình tiết trong tiểu thuyết thoại bản không? Sao lại sống theo cách... hấp dẫn kịch tính như vậy?”

Hồng Niệm nhấp một ngụm trà, ăn một miếng bánh hoa quế, ngừng lại một lúc lâu rồi mới tiếp tục nói: “Có lẽ ngươi nói đúng. Dường như chuyện gì hắn cũng làm trái với lẽ thường, nhưng tới cuối cùng mọi người lại không thể không bái phục trước hắn.”

“Vậy giữa hắn và Hồng Niệm cô nương có chuyện gì? Vì sao trong lời nói của hắn luôn có vẻ ám muội?” Hải Thanh Mạc nở nụ cười không có ý tốt.

Hồng Niệm trừng mắt nhìn gã một cái: “Nghĩa phụ ta là Cửu Thiên Tuế ở Nam Dạ quốc, có địa vị cực cao trong Thần Đô thành, nếu được nghĩa phụ ủng hộ sẽ có ích rất lớn cho việc tranh quyền đoạt vị sau này. Ngươi tưởng hắn thích ta thật à? Từ khi gặp mặt lần đầu hắn đã bắt đầu nói năng linh tinh như vậy rồi, không phải hắn để ý tới ta mà là thế lực của nghĩa phụ.”

“Ài, ngay cả hắn cũng không ngoại lệ à?” Hải Thanh Mạc nhấp ngụm trà, hỏi Sở Thanh Tiêu: “Xem ra thời thế hiện nay khó mà tìm được tình yêu đích thực.”

Sở Thanh Tiêu nhẹ nhàng xoay cây Chu Nhan tiểu bút trong tay, lúc nghe kể chuyện về Chu Hi, hắn đã vẽ lên vài trang giấy, lúc này nghe Hải Thanh Mạc dò hỏi, hắn lại nâng bút: “Ta cũng chưa từng gặp tình yêu đích thực, cũng chưa bao giờ tìm, ta không trả lời được câu này.”

Hải Thanh Mạc dựa vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn lên trời: “Tức là cô nói hắn tới đây là để chèn ép ta. Nhưng Hồng Niệm cô nương này, theo như cô nói, thứ nhất hắn là hoàng trưởng tôn, địa vị phi phàm; thứ hai hắn là đệ tử của Tọa Vong tiên sinh, sư môn hiển hách; thứ ba hắn có quân công chấn động thiên hạ, không ai trong Nam Dạ quốc không biết. Hắn cố tình tới chèn ép ta làm cái gì? Ta chỉ là đứa con tư sinh, chẳng lẽ lại uy hiếp được tới hắn?”

“Đúng.” Hồng Niệm nói như chém đinh chặt sắt.

Hải Thanh Mạc cười khổ nói: “Đúng chỗ nào cơ chứ?”

“Vì cả đời này Vĩnh Vương điện hạ chỉ yêu một nữ nhân, đó chính là mẫu thân của ngươi.” Hồng Niệm chậm rãi nói: “Có lẽ đúng như lời ngươi nói, thời thế hiện tại khó mà tìm được tình yêu đích thực, cho nên tình yêu đích thực mới càng đáng quý. Nếu Vĩnh Vương có thể kế nhiệm ngôi vị quốc vương, thế thì chắc chắn Chu Hi sẽ được chọn làm thái tử, còn những hoàng tôn khác không thể uy hiếp được tới hắn, chỉ mình ngươi có thể. Hậu nhân của thánh nữ, truyền nhân của Tình kiếm, tuy khả năng không lớn nhưng vẫn là khả năng duy nhất.”

Hải Thanh Mạc day day điểm chu sa giữa mi tâm: “Phụ thân kia của ta đúng là kẻ si tình.”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong địa lao, Chu Hi lười biếng tựa lưng vào ghế dài, chậm rãi thì thầm: “Giáo đồ Thần Đạo giáo Đồ An liên thủ với Mộc Vương Nam Dạ quốc, cấu kết với Ma tộc, định xâm nhập Lương Ngọc đại hội, giết chết đệ tử trẻ tuổi của các tiên môn, khiến tiên môn Bắc Thần nội đấu, đồng thời cướp lấy kiếm phách Bi kiếm. Cứ viết vậy đi.”

Chu Linh bên cạnh nhanh chóng đặt bút, còn Đồ An quỳ rạp dưới đất lại cười lạnh: “Hoàng tử Nam Dạ quốc định gây nội loạn trong tiên môn Bắc Thần, thậm chí còn cấu kết với Ma tộc, đúng là dốc hết vốn liếng.”

“Hình như không ổn cho lắm.” Chu Hi vuốt cằm nhíu mày tự hỏi: “Nhưng không thể nói là để giết đứa con tư sinh của phụ vương ta được. Ừm... Cứ nói đầu tiên dẫn dắt gây đại loạn trong tiên môn Bắc Thần, sau đó liên thủ với Nam Hạ, cùng mưu đồ đại sự! Cứ viết vậy đi, cho một câu chuyện như thật như giả vào. Mộc vương phủ vốn đã lung lay sắp đổ, chỉ thiếu một lý do cuối cùng mà thôi.”

Đồ An cười lạnh nói: “Nhưng vì sao ta phải giúp ngươi? Ta được lợi gì?”

Chu Hi đi tới, vạch nhẹ một cái lên cổ Đồ An, một pháp trận nhỏ nhắn đã bao phủ trên cổ Đồ An. Chu Hi khẽ mỉm cười: “Đây là Truy Hồn pháp trận, ta lấy được một luồng hồn phách của ngươi chia ra bên ngoài Tiên Huyền hồ. Lát nữa trong Mai Hoa trang, ta sẽ giao lời khai của ngươi cho Cố Mục Lễ, đồng thời khi đưa ngươi cho bọn họ, ta sẽ cởi bỏ Tiên Phược trận trên người ngươi. Ta dạy cho ngươi một câu khẩu quyết, tới lúc đó ngươi phát động pháp trận là có thể chạy trốn.”

Đồ An sửng sốt: “Ta có lý do gì để tin tưởng ngươi?”

“Ta là đệ tử duy nhất của Tọa Vong tiên sinh, với thanh danh của gia sư, ta sẽ không lừa ngươi.” Chu Hi nghiêm túc nói.

Trong tiên môn xưa nay luôn coi trọng thanh danh của mình, huống chi lần này còn lấy danh hiệu một trong Lục Thánh ra thề. Ngay cả Đồ An cả đời chưa bao giờ làm chuyện tốt cũng không thể không tin Chu Hi. Hắn im lặng một hồi lâu rồi gật đầu: “Được.”

“Lấy máu tâm phách.” Chu Hi nhẹ nhàng giơ tay phải.

Chu Linh đi tới, lấy ra một mũi châm bạc, tiếp đó tay phải đâm tới,của hâm bạc đâm thẳng vào ngực Đồ An. Đồ An kêu rên một tiếng, dùng mắt thường cũng thấy được thần niệm của hắn lập tức thoát khỏi thân thể, thần niệm cũng vặn vẹo gào thét như thân thể, nhưng ngay khoảnh khắc sau thần niệm lại về bản thể. Đồ An ngã gục xuống đất như đã kiệt sức, không hề nhúc nhích.

Chu Linh ngoắc ngón tay, mũi châm bạc kia bay về tay hắn. Hắn nhìn chút máu tươi dính trên châm, nhẹ nhàng vung tay, máu tươi rơi xuống lời khai, biến thành một vết máu, lan dần ra. Hắn quay sang nhìn Chu Hi: “Được rồi.”

Chu Hi hài lòng gật đầu: “Không tệ, cũng coi là thành quả bất ngờ trong chuyến đi này.”

Chu Linh cất tờ khai đi: “Có cái này, Mộc vương phủ khó mà ngóc đầu dậy.”

“Vốn cũng chẳng ngóc đầu lên nổi.” Chu Hi quay người sang chỗ khác: “Tất cả những gì bọn chúng làm trong thời gian gần đây đều là giãy dụa vô vị, nhưng cũng khiến ta hơi phiền lòng. Chẳng khác nào con muỗi, tuy không thể làm ngươi bị thương nhưng cứ kêu vo ve bên tai. Phụ vương nhịn được nhưng ta không muốn nhịn, tiễn bọn chúng lên đường cho sớm.”

Chu Linh theo sau, do dự một chút rồi tiếp tục nói: “Còn thằng nhóc tên Hải Thanh Mạc thì sao, chúng ta làm gì đây, có nên mang nó về không?”

Chu Hi dừng bước, nhướn mày: “Ta chỉ tới xem nó thôi, nếu mang về e là phụ vương lại cảm thấy ta có suy nghĩ gì khác, đến lúc đó lại nghi ngờ lẫn nhau, phiền phức lắm. Không mang, không mang, thích đi đâu thì đi, không liên quan tới ta.”

Chu Linh gật đầu: “Điện hạ nói phải. Thế bây giờ chúng ta về nghỉ nhé.”

“Ta thích đi đâu thì đi, cũng không liên quan tới ngươi.” Chu Hi bước nhanh về phía trước. Trên người Chu Linh cũng có chút huyết mạch hoàng tộc, bầu bạn với hắn từ nhỏ đến lớn, coi như bạn bè cũng coi là hộ vệ, có lúc còn sắm vai trò quản gia, thường khiến Chu Hi kiêu căng tản mạn không khỏi đau đầu.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong Phượng Minh các, Kim Phượng Hàm chậm rãi mở mắt, thông qua ánh nến mờ nhạt, hắn thấy loáng thoáng có bóng người đang đứng bên cạnh mình, đặt tay lên ngực mình, đang truyền khí cho mình.

“Minh chủ.” Kim Phượng Hàm nói với giọng yếu ớt.

Cố Mục Lễ thu bàn tay, quan tâm thăm hỏi: “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.”

Kim Phượng Hàm chống tay xuống giường, khó khăn lắm mới ngồi nửa người đậy: “Ta ngủ bao lâu rồi?”

“Không lâu, mới hơn nửa ngày. Ngươi làm bậy quá, dùng lực lượng bản thân gánh cả động thiên sụp đổ, đây là hành động đi ngược thiên địa.” Cố Mục Lễ khẽ thở dài: “Người khác đều nói ngươi còn trẻ tuổi, được lên làm phó minh chủ không chỉ vì tu vi cao cường mà còn vì tâm trí vững vàng, gặp đại sự mà không hoảng hốt. Nhưng sao hôm nay lại làm việc nông nổi như vậy?” Cố Mục Lễ cầm chén nước bên cạnh đưa cho Kim Phượng Hàm.

Kim Phượng Hàm uống một hơi cạn sạch cả chén, lập tức cảm thấy thân thể nhẹ nhàng thoải mái hơn không ít. Hắn cười khổ nói: “Chẳng lẽ trơ mắt nhìn lũ trẻ chết ở đấy à? Nhưng ai cứu ta về? Sau khi bọn họ đi khỏi ta cảm thấy toàn thân không còn chút niệm lực nào, cứ tưởng sẽ chết trong động thiên tách biệt chứ.”

Cố Mục Lễ im lặng một hồi, hạ thấp giọng nói: “Hoàng trưởng tôn Nam Dạ, Chu Hi.”

Kim Phượng Hàm buông chén nước xong: “Hóa ra là hắn, chẳng lẽ bên phía Vĩnh Vương điện hạ...”

“Ai!” Cố Mục Lễ đột nhiên quay đầu lại, vung ngón tay phải lên, một luồng kiếm khí bắn ra từ đầu ngón tay, phá nát cửa phòng.

Nhưng ngoài cửa không có bóng dáng bất cứ ai.

Chỉ có một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu bọn họ: “Ông ấy không biết ta tới đây, ta tới đây cũng chẳng liên quan gì tới chuyện các ngươi kết thành đồng minh. Mục đích thứ nhất khiến ta tới nơi này là để xem thử vị đệ đệ mà ta nghe đồn.”

Kim Phượng Hàm nhanh chóng tỏa thần niệm ra, tìm kiếm khí tức xung quanh nhưng không phát hiện ra khí tức của bất cứ ai. Hắn cất cao giọng nói: “Điện hạ cứu ta một mạng, theo lý ta nên ra cửa nghênh đón tạ ơn, sao phải trốn trốn tránh tránh như vậy?”

“Không cần tiêu tốn thần niệm, đây là Bất Kiến Long Thủ trận.” Giọng nói của Chu Hi như vang lên trên đỉnh đầu bọn họ, lại như tới từ nơi rất xa: “Nghe nói Phượng Hàm huynh là kiếm thuật sư thiên phú xuất chúng nhất trong thế hệ trẻ của tiên môn Bắc Thần, đứng thứ hai trên Tinh Vân bảng. Còn mọi người đều cho rằng Chu Hi ta theo Tọa Vong tiên sinh tu luyện trận pháp, lại không biết rằng ta cũng giống sư phụ, song tu kiếm thuật trận pháp. Nhưng ta chưa bao giờ xuất kiếm, chỉ vì ta hy vọng lần đầu tiên xuất kiếm có thể gặp một đối thủ không tệ. Ngươi là đối thủ mà ta lựa chọn. Đây mới là mục đích thứ hai khiến ta tới đây.”

Kim Phượng Hàm nhìn kim kiếm đặt bên cạnh, Cố Mục Lễ nhận ra thần sắc của hắn, lên tiếng đáp lời trước: “Tiếc là lần này Phượng Hàm xuất chiến bị trọng thương, e là không thể thỏa mãn ước nguyện của điện hạ.”

“Ta không phải người không chịu nói lý, với thân thể hiện giờ của ngươi, nếu cố đánh với ta, ta thắng cũng chỉ thấy nhàm chán.” Giọng nói Chu Hi mang theo vẻ tiếc nuối chân thành: “Như vậy lần đầu tiên rút kiếm của ta cũng mất đi ý nghĩa.

Kim Phượng Hàm khẽ cúi đầu: “Điện hạ hiểu cho.”

“Chuyến này không thể rút kiếm, trong lòng không khỏi tiếc nuối. Thôi thì giao chiến bằng một luồng kiếm khí, lót đường cho lần gặp mặt sau này giữa chúng ta.” Giọng nói của Chu Hi bỗng trở nên cực kỳ rõ ràng. Cố Mục Lễ và Kim Phượng Hàm đồng thời ngẩng đầu, phát hiện Chu Hi đang lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ.

Chu Hi mỉm cười với Kim Phượng Hàm, thân hình chậm rãi hạ xuống, đồng thời giơ một ngón tay ra, chỉ vào mi tâm Kim Phượng Hàm.

Một luồng kiếm khí mạnh mẽ tuyệt đối lan tỏa, nhưng chậm rãi ngưng tụ lại thành một thanh trường kiếm nửa hư nửa thật.

Kiếm khí có màu đỏ tươi như máu.

Xem ra đúng như Chu Hi đã nói, đời này hắn thích nhất là màu đỏ.

Kim Phượng Hàm ngẩng đầu nhìn thanh huyễn kiếm này đánh xuống, chỉ chậm rãi nhắm hai mắt lại, giây lát sau kim quang lóe lên trên người hắn, như ánh nắng nóng bỏng, chậm rãi nuốt trọ màu đỏ kia.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Chu Hi đã đứng ngoài phòng.

"Loan nãi phượng chi tộc, cao tường tử vân nghê. Văn chương huy ngũ sắc, song tại quỳnh thụ tê. Nhất triêu các phi khứ, phượng dữ loan câu đề. Viêm hách ngũ nguyệt trung, chu hi thước hà đê." Chu Hi chậm rãi ngâm thơ, quay đầu nhìn Kim Phượng Hàm một cái rồi bước đi. “Kiếm khí nóng rực của ngươi rất xứng với kiếm tâm của ta. Ta càng thấy mong chờ ngày thử kiếm với ngươi.”

(Tạm dịch:

Loan là trong tộc phượng, bay trên tầng mây tím.

Tỏa hào quang năm màu, đậu trên gốc Quỳnh thụ.

Một mai cùng bay lượn, phượng và loan cùng hót.

Giữa tháng năm nóng nực, bình minh ló bờ đê.

Trích từ bài thơ “《 Đăng Hoàng sơn Lăng Hiêu đài tống tộc đệ Lật Dương uý Tế Sung phiếm chu phó Hoa Âm 》của Lý Bạch.)

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bình Luận (0)
Comment