Chương 72: Kỳ nhân
Chương 72: Kỳ nhân
Chương 72: Kỳ nhân
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Cuối cùng Lương Ngọc đại hội kết thúc trong bầu không khí bất thường, có thể nói lần này Chính Khí minh đã mất hết thể diện, không chỉ để Ma tộc lẻn vào động thiên tách biệt thành công, thậm chí thời điểm cuối cùng bắt kẻ đột nhập cũng phải nhờ người khác ra tay mới có thể tóm được đối phương. Nếu không có Kim Phượng Hàm dùng lực lượng bản thân ngăn cản động thiên tách biệt sụp đổ, giúp các đệ tử trẻ tuổi trở về bình an, có lẽ vị trí đứng đầu tiên môn Bắc Thần cũng phải lung lay.
Nhưng do một loạt bước đệm như vậy. Lương Ngọc đại hội cũng thành ra không mấy quan trọng. Sau khi Bạch Vô Hối xác nhận chủ sở hữu của kiếm phách, hạng nhất không phải Hải Thanh Mạc thì còn là ai? Nhưng giờ phút này trong lòng mọi người rối như tơ vò, Khuynh Thành phái còn tổn thất một trưởng lão và một đệ tử trẻ tuổi ưu tú, các phái đâu còn tâm tư chúc mừng. Cuối cùng Cố Mục Lễ cao giọng tuyên bố người đoạt hạng nhất là Hải Thanh Mạc của Quân Kiến sơn, sau đó mọi người lẳng lặng giải tán. Chỉ có Nam Môn Thư An và phó chưởng môn Thái Ất phái tới chúc mừng trước lúc đi khỏi: “Lúc đầu ngươi nói ngươi giấu tài, ta còn tưởng ngươi đang nói đùa, không ngờ cũng có chút bản lĩnh. Nếu không có ngươi, e là ta không về được nơi này. Đầu tiên phải chúc mừng một câu, tiếp đó là lời đa tạ.”
Phó chưởng môn Thái Ất phái cũng không ra vẻ tiền bối, khẽ cúi đầu: “Xưa nay đệ tử Quân Kiến sơn luôn là người tài hoa, gần đây Quân Cửu hiền chất có khỏe không?”
“Rất khỏe, sư huynh thường kể về Thái Ất phái cho ta, cũng nhắc tới dáng vẻ oai hùng của tiền bối!” Hải Thanh Mạc chắp tay nói.
“Ngươi nói linh tinh rồi.” Phó chưởng môn Thái Ất phái mỉm cười lắc đầu: “Ta chưa bao giờ gặp Quân Cửu hiền chất.”
Hải Thanh Mạc hạ giọng lẩm bẩm: “Thế sao ngươi còn hỏi về sư huynh...”
“Chúng ta đi trước.” Nam Môn Thư An nhướn mày với Hải Thanh Mạc: “Lần sau lại ăn cá nướng của ngươi.”
“Không thành vấn đề.” Hải Thanh Mạc vẫy tay nói.
Nhìn hai người đi khỏi, Hồng Niệm trêu ghẹo: “Xem ra cô bé của Thái Ất phái rất thích ngươi.”
Hải Thanh Mạc thở dài một tiếng: “Thật ra trong Lan Lăng thành ta rất được hoan nghênh, ta luôn cảm thấy các cô bé trong thiên hạ mà ở cạnh ta một thời gian là đều thích ta, ngoại trừ... cô.”
Hồng Niệm sửng sốt, vuốt ve Hà Ảnh kiếm trong tay: “Nếu ta không phải gọi ngươi là thiếu chủ, bây giờ ngươi đã nằm bẹp dưới đất rồi.”
Hải Thanh Mạc làm lơ lời uy hiếp của Hồng Niệm, thản nhiên bước tới: “Ài, thật ra ta vẫn không hiểu rõ điều này, nhưng bây giờ ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Không ngờ lại có đối thủ cường đại như vậy thích cô, đệ tử Lục thánh, hoàng trưởng tôn điện hạ, không biết cảnh giới ra sao nhưng chắc chắn trình độ trận pháp phải cao bằng trời, đúng là mọi mặt đều mạnh hơn ta.”
Sở Thanh Tiêu nhìn bóng lưng Hải Thanh Mạc đi khỏi, ghé sát cạnh Hồng Niệm, nói đầy ẩn ý: “Hình như hắn đang chán chường.”
Hồng Niệm gật đầu nói: “Chu Hi làm nhiều chuyện như vậy, thật ra chỉ vì điều này, đó là muốn hắn chán nản.”
Sở Thanh Tiêu sửng sốt: “Hóa ra hắn coi trọng Hải Thanh Mạc đến vậy ư?”
“Tính cách Chu Hi là vậy, hắn sẽ giẫm đạp bất bất cứ thứ gì gây nguy hại tới hắn ngay khoảnh khắc đầu tiên gặp phải.” Hồng Niệm thở dài một tiếng: “Cho nên ta mới nói hắn là kẻ điên.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong địa lao của Chính Khí minh, Chu Hi ngồi trên cái ghế dài màu đỏ, sau lưng là bốn người hầu của mình. Hắn cầm một con dao nhỏ cắt móng tay, không buồn để ý tới người đang quỳ rạp trước mặt mình, hỏi: “Tên là gì, cái này thì phải nói được chứ? Đừng có từ chối trả lời câu hỏi dễ đáp như vậy, bằng không ta sẽ nổi giận đấy.”
Người nọ cười lạnh nói: “Vốn là loại người vô danh, nói ra thì đã sao, ta tên Đồ An.”
“Đồ An, là cái tên không tệ. Gia nhập Thần Đạo giáo lúc nào?” Chu Hi ngắm nghía lưỡi dao trong tay.
Lần này người nọ lại cười lạnh một tiếng, không trả lời.
“Ta không thích người khác cười với ta như vậy.” Chu Hi nhẹ nhàng vung tay, cắm thẳng con dao vào bàn tay Đồ An, ghim hắn xuống dưới đất: “Nhưng ta thấy ngươi không sửa được, cho nên ngươi cứ nằm bò như vậy đi. Đừng để ta thấy mặt ngươi là được.”
“Rốt cuộc ngươi là ai!” Đồ An giãy dụa định rút tay về, nhưng con dao này như ẩn chứa pháp trận kỳ lạ nào đó, một khi hắn vận dụng niệm lực, con dao nhỏ sẽ hút sạch, sau đó cảm giác nóng rực trên lưỡi dao lại mạnh thêm vài phần.
Chu Hi vuốt cằm, hỏi người hầu bên cạnh: “Chu Linh, hắn hỏi ta là ai kìa.”
Chu Linh mặt không biểu cảm: “Hắn không xứng.”
“Không sao, đúng là hắn không xứng, nhưng ta lại đồng ý cho người khác biết mình là ai.” Chu Hi vuốt ve chiếc nhẫn của mình: “Ta tên Chu Hi, trưởng tử của Vĩnh Vương điện hạ ở Nam Dạ quốc, cũng chính là hoàng trưởng tôn mà các ngươi vẫn gọi.”
“Chu Hi!” Đồ An kinh hãi: “Chúng ta...”
“Im miệng.” Chu Hi quát lên chói ta, một luồng niệm lực cường đại ép xuống, đè Đồ An lên mặt đất: “Nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói. Ta không phải lũ người ngu xuẩn trong tiên môn, nếu ngươi đã nghe tới tên ta, chắc cũng biết tính tình của ta.”
Đồ An ngẩng đầu lên, gương mặt đầm đìa máu tươi, hắn cười khổ nói: “Còn nói ta cấu kết với Ma tộc, ta thấy người như ngươi còn đáng sợ hơn Ma tộc.”
“Tốt lắm, ta thích cách nói này.” Chu Hi hỏi Chu Linh: “Ngươi thấy sao?”
Chu Linh im lặng một hồi: “Câu này đại nghịch bất đạo!”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong quán trọ, Hải Thanh Mạc và Sở Thanh Tiêu gọi một bình trà, một đĩa bánh ngọt, đang chờ Hồng Niệm kể lại kỹ lưỡng mọi chuyện về Chu Hi.
Cho dù Hải Thanh Mạc có hơi chán nản, nhưng Hồng Niệm vẫn coi thường sự “rộng lượng” của Hải Thanh Mạc. Sau khi về quán trọ một lúc, gã đã mời Sở Thanh Tiêu vào phòng, gọi trà gọi bánh chuẩn bị nghe kể chuyện.
“Vì sao lão già Vĩnh Vương kia ném ta tới tiên môn nước địch nhưng lại để hoàng trưởng tôn gia nhập môn hạ Tọa Vong tiên sinh, sao thiên vị quá vậy?” Mở đầu, Hải Thanh Mạc thể hiện nỗi bất mãn của bản thân.
Hồng Niệm nhấp một ngụm trà, lắc đầu nói: “Ngay cả quốc vương Nam Dạ quốc cũng không dễ gì gặp được Sở Sơn Cô, huống chi năm xưa Vĩnh Vương điện hạ chỉ vừa được phong làm vương gia, không có căn cơ sâu xa gì. Năm Chu Hi mười tuổi đã được Vĩnh Vương bố trí vào Thiên Sinh minh học nghệ. Hắn thiên phú xuất chúng, đã vang danh bên ngoài, đương nhiên Thiên Sinh minh hết sức cao hứng tiếp nhận việc này. Nhưng đang trên đường tới Thiên Sinh minh, Chu Hi lại đột nhiên biến mất.”
Sở Thanh Tiêu cắn miếng bánh hoa quế: “Ngay đoạn đầu câu chuyện này đã ly kỳ vậy à?”
“Hoàng trưởng tôn biến mất một cách kỳ lạ, xung quanh còn có các tiên sư của Thiên Sinh minh hộ tống, chuyện này hết sức thái quá. Quốc vương Bắc Thần quốc nổi giận, định hỏi tội Thiên Sinh minh, Thiên Sinh minh phái ba vị phó minh chủ rời núi tìm kiếm vị trí Chu Hi. Nhưng suốt một tháng ròng vẫn không có bất cứ tin tức nào. Trong lúc đang thấy chuyện này không thể giải quyết được, một bức thư được gửi tới Vĩnh Vương phủ. Bức thư này tới từ Tư Vô nhai.” Hồng Niệm hỏi Hải Thanh Mạc: “Ngươi có biết Tư Vô nhai gửi thư có ý nghĩa gì đối với Nam Dạ không?”
Hải Thanh Mạc nghĩ một hồi: “Sắp có chuyện tốt?”
“Sai rồi, vị quản gia vương phủ nhận thư cũng có tu vi Huyền Tâm cảnh, nhưng cánh tay nhận thư vẫn run rẩy. Địa vị Lục Thánh, nếu nói thật ra còn hơn cả quốc vương hai nước. Hắn tưởng Thiên Sinh minh không tìm thấy hoàng trưởng tôn nên tới cầu xin Tư Vô nhai, định thông qua uy thế của Tư Vô nhai chèn ép Vĩnh Vương phủ. Cho nên rất có thể nội dung bức thư này là trách tội.” Hồng Niệm gõ nhẹ tay lên mặt bàn, chậm rãi nói: “Hắn không có tư cách mở thư, cho nên đưa thư tới cho Vĩnh Vương điện hạ. Vĩnh Vương điện hạ suy nghĩ một hồi lâu cũng cảm thấy mình không có tư cách mở bức thư cho nên lại đưa vào trong cung. Vì thế hoàng đế bệ hạ đích thân mở bức thư này, tiếp đó mặt rồng vui mừng.”
Hải Thanh Mạc nhanh chóng hiểu ra: “Bảo sao không thấy đâu, Chu Hi bị Tư Vô nhai cướp đi.”
“Sai rồi, lại sai rồi.” Hồng Niệm tiếp tục lắc đầu: “Là Chu Hi cảm thấy với thiên phú của bản thân, Thiên Sinh minh không xứng với hắn. Cho nên hắn tự trốn khỏi xe ngựa, một tháng tìm kiếm sau đó là thời gian hắn tìm đường tới Tư Vô nhai. Nghe nói trăm dặm xung quanh Tư Vô nhai được bố trí trận pháp quỷ dị, có làn sương mù dày đặc giơ tay ra không thấy được năm ngón, vốn là nơi không thể tìm ra. Cho nên khi Chu Hi hơi thở thoi thóp xuất hiện trước mặt Sở Sơn Cô, ngay cả Sở Sơn Cô cũng cảm thấy chắc chắn nơi nào đó có vấn đề. Mấy trăm năm qua Sở Sơn Cô chưa bao giờ nhận đệ tử, nhưng nhìn thấy Chu Hi lại cảm thấy hắn đúng là kỳ tài ngút trời, không ngờ lại nhận hắn ở Tư Vô nhai.”
Hải Thanh Mạc nhìn về phía Sở Thanh Tiêu, Sở Thanh Tiêu cũng nhìn sang Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc nghẹn cả nửa ngày mới nói một câu: “Người so với người, tức chết người.”
“Năm năm sau, trong quân đội phía bắc Nam Dạ quốc xuất hiện một vị kỳ tài trẻ tuổi. Hắn dùng thân phận người tu hành bình thường được chiêu mộ vào quân đội, mười ngày sau đã được thăng chức lên đội trưởng, một tháng sau đặc cách trở thành thống lĩnh quân ngũ; lại thêm một tháng, do chiến công quá mức hiển hách cho nên nhảy lên vài cấp trở thành đô thống. Trên cấp đô thống cần có Binh bộ ở Thần Đô đích thân sắc phong, nhưng tiếp theo thường là công văn thăng chức trước còn chưa được trả lời, công văn thăng chức bậc cao hơn đã được đưa tới. Mãi tới cuối cùng, dưới tay tướng quân nơi đấy đã chẳng còn chức tướng nào mà phong, còn phong chức nữa chắc chỉ có cách thoái vị nhượng hiền. Từ khi dựng nước tới giờ Nam Dạ quốc đã trải qua mấy trăm năm, môn phiệt cát cứ nghiêm trọng, thế lực trong quân đội cũng cực kỳ hỗn tạp. Một người tu hành bình thường không có chỗ dựa, muốn thăng chức cũng chẳng dễ dàng gì. Nhưng cho dù thế lực cát cứ phức tạp như vậy cũng không thể chèn ép nổi chiến công đáng sợ vượt trên mọi người. Ngay lúc vị tướng quân kia hết đường xoay sở, Thần Đô gửi công văn tuyên triệu. Bọn họ muốn gặp vị tướng quân trẻ tuổi sáng tạo kỷ lục thăng chức nhanh nhất, xem xem rốt cuộc hắn là người phương nào.” nói đầy ẩn ý nhấp một ngụm trà, nhìn thoáng qua Hải Thanh Mạc.
Giờ phút này Hải Thanh Mạc đã không cười nổi, dò hỏi: “Ta nghĩ, chắc chắn là Chu Hi.”
Hồng Niệm tiếp tục nói: “Ngày hắn vào thành, hơn trăm kỵ binh giáp nhẹ mở đường, hoa tươi phủ kín dưới chân, hắn mặc bộ áo giáp đỏ rực, gương mặt trẻ trung hơn cả mọi người tưởng tượng, cũng không ít người thấy dung nhan trẻ tuổi tuấn tú này có vẻ quen mắt. Vì nhìn thế nào cũng giống... Vĩnh Vương điện hạ. Mãi tới khi hắn vào đại điện, dưới cái nhìn của văn võ bá quan, hắn mới quỳ một gối xuống, cúi người hành lễ với vị quốc vương trên ghế rồng, hô to một tiếng, tôn nhi bất hiếu Chu Hi tham kiến hoàng gia gia! Mọi người kinh ngạc, ngay cả Vĩnh Vương điện hạ cũng cực kỳ kinh hãi, hóa ra vị tướng quân trẻ tuổi hót một tiếng vang trời nơi biên cảnh lại là chính là hoàng trưởng tôn, Chu Hi!”