Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 71 - Chương 71: Hỉ Hồng

Chương 71: Hỉ hồng Chương 71: Hỉ hồng

Chương 71: Hỉ hồng

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

“Hoàng trưởng tôn của Nam Dạ...” Hải Thanh Mạc hạ giọng lẩm bẩm: “Thế chẳng phải người thân của ta à?”

Hồng Niệm nhìn nam nhân áo đỏ kia, khẽ nhíu mày: “Trong số các hoàng tử, người đầu tiên sinh con nối dõi là Vĩnh Vương điện hạ, cho nên hắn không chỉ là huynh đệ của ngươi, về mặt huyết thống hắn mới thật sự là đại ca của ngươi, hắn tên Chu Hi.”

Chu Hi như nghe thấy lời trò chuyện của họ, lại quay đầu sang, liếc mắt nhìn họ: “Nhiều ngày nay các ngươi luôn ở bên nhau?”

Hải Thanh Mạc sửng sốt, thầm nghĩ sao câu này có mùi ghen tuông? Chẳng lẽ vị hoàng trưởng tôn điện hạ này thật sự thích Hồng Niệm cô nương?

Hồng Niệm chắp tay nói: “Chuyện trong chức trách.”

“Chức trách của ngươi phải là ở trong Thần Đô thành. Tất cả mọi chuyện diễn ra ở đây đều là lựa chọn của chính ngươi.” Chu Hi nói đầy ẩn ý, tiếp đó đi tới bên cạnh Cố Mục Lễ: “Cố minh chủ, Chính Khí minh các ngươi có đuổi được tên kia không?”

Cố Mục Lễ không trả lời, Bạch Vô Hối ở bên cạnh lại lắc đầu nói: “Còn chưa được. Khí tức của hắn lập tức biến mất, đến giờ vẫn chưa tìm thấy.”

“Quá chậm, nếu cứ tìm như vậy chắc chắn hắn sẽ chạy mất.” Chu Hi lắc đầu, tiếp đó một ánh đỏ lóe lên, đã lướt thẳng ra ngoài Mai Hoa trang: “Thôi cứ để ta.”

Phó chưởng môn của tam thấy hắn đi khỏi bèn tới bên cạnh Cố Mục Lễ hỏi: “Cố minh chủ, người này là ai?”

Cố Mục Lễ thở dài một tiếng: “Ta không thể nói ra thân phận của hắn.”

“Người này có trận pháp phòng ngự đệ nhất thiên hạ Chỉ Xích, nghe nói trận pháp này chỉ thuộc về một người...” Phó chưởng môn Thái Ất phái do dự nói.

“Không dám nói tên ông ấy ra?” Tiếng cười của Chu Hi lại đột nhiên vang lên trong Mai Hoa trang, mọi người nhìn theo âm thanh, lại phát hiện Chu Hi đang đứng sau lưng một người tu hành trung niên. Người nọ là một trong những trưởng lão của Khuynh Thành phái, hắn nghe tiếng Chu Hi vang lên sau lưng mình, lập tức biến sắc, thân hình vừa cử động lại bị Chu Hi ấn thẳng xuống đất.

“Ngươi làm gì đấy!” Một trưởng lão Khuynh Thành phái khác cả giận nói. Chuyến này bọn họ đã tổn thất một đệ tử trẻ tuổi ưu tú, giờ phút này không ngờ trưởng lão nội môn lại bị một người trẻ tuổi lai lịch bất minh đè xuống đất, đúng là khinh người quá đáng. Hắn vung tay đánh về phía Chu Hi: “Nực cười.”

Nhưng Chu Hi không hề chống cự, trận pháp “Chỉ Xích” trên người hắn lại hóa giải đòn thế cường đại này. Hắn không buồn để ý tới hai người Khuynh Thành phái, chỉ nhìn về phía phó chưởng môn Thái Ất phái: “Ta từng tu hành ở Tư Vô nhai ba năm, Sở Sơn Cô là sư phụ ta.”

“Quả nhiên là vậy.” Phó chưởng môn Thái Ất phái biến sắc.

Mọi người còn lại cả kinh: “Tư Vô nhai, Tọa Vong tiên sinh!”

Một trong Thiên Hạ Lục Thánh, Thánh nhân Nam Dạ ngang hàng với Thánh chủ tứ phương, không ngờ lại là sư phụ người này. Chẳng trách hắn còn trẻ tuổi mà tu vi cao siêu như vậy.

“Kể cả ngươi là đệ tử của Tọa Vong tiên sinh, ngươi cũng không thể đối xử vô lễ với trưởng lão môn phái ta như vậy được!” Trưởng lão Khuynh Thành phái do dự một chút nhưng vẫn lạnh giọng quát.

“Cố minh chủ, Bạch phó minh chủ, các ngươi có biết vì sao người các ngươi phái đi lại không tìm được tung tích thằng nhóc kia không?” Chu Hi nhìn về phía hai người Chính Khí minh.

Cố Mục Lễ gật đầu: “Đúng là sơ sót của chúng ta, không ngờ hắn giả bộ thần niệm bỏ trốn nhưng lại giấu bản thể của mình trong Mai Hoa trang.”

“Các ngươi nói vậy là sao?” Trưởng lão Khuynh Thành phái đang đứng nhíu mày nói.

Gương mặt vị trưởng lão Khuynh Thành phái bị Chu Hi ấn xuống không ngừng biến hóa, cuối cùng dừng lại ở một dung mạo trẻ trung. Hắn nhếch miệng cười hung tợn: “Làm sao ngươi phát hiện ra?”

Chu Hi rung nhẹ ngón tay phải của mình, trên đó có một chiếc nhẫn đá quý, tỏa ra màu đỏ yêu dị.

“Hóa ra là Hồng Ma giới.” Người nọ bất đắc dĩ nói: “Bất cẩn rồi.”

“Không phải bất cẩn, vì cho dù ngươi có cẩn thận thế nào đi nữa, kết cục cũng không hề thay đổi.” Chu Hi tăng cường lực lượng trên tay, khiến người nọ không cách nào ngẩng đầu lên: “Từ khi ta bước vào nơi này, ngươi không cách nào trốn thoát.”

Hải Thanh Mạc đi tới, Hồng Niệm định kéo lại nhưng bị gã né tránh. Gã đi tới trước mặt Chu Hi: “Ta có một câu muốn hỏi tên này.”

“Hả? Ngươi muốn hỏi hắn? Là vì cái này ư?” Chu Hi giơ tay lật người bên dưới lại, người nọ vừa thoát khỏi ràng buộc, lại định chạy trốn nhưng bị Chu Hi giẫm một chân xuống đất. Chỉ nghe một tiếng vang lớn, nửa người của hắn đã chìm xuống dưới đất, tiếp đó ngón tay đeo hồng ngọc của Chu Hi ngoắc nhẹ, một con rắn bạc nhảy vọt ra từ trong lòng người nọ, cắn về phía Chu Hi. Chu Hi khẽ mỉm cười, giơ hai ngón tay, kẹp lấy đầu con rắn bạc.

Tử Ngọc phu nhân nhíu mày nói: “Thánh Huyết ngân xà.”

“Hóa ra là người của Thần Đạo giáo!” Bạch Vô Hối vung tay phải, một dải lụa trắng bay tới đầu con rắn nhưng lại bị Chu Hi nhẹ nhàng nhấc ngón tay đánh ngược lại.

Chu Hi quay sang lắc đầu với Bạch Vô Hối: “Người này là ta bắt được, đương nhiên cũng phải do ta xử trí.”

Bạch Vô Hối nhíu mày nói: “Kẻ này bị tình nghi liên quan tới chuyện cấu kết Ma tộc, lẻn vào Tiên Huyền hồ của chúng ta, phá hủy Lương Ngọc hội của tiên môn Bắc Thần, phải do Chính Khí minh chúng ta xử trí.”

Chu Hi hừ lạnh một tiếng: “Chỉ biết nói mấy lời ra vẻ khí thế. Cũng được, bây giờ ta buông tay, nếu các ngươi tự tin bắt được hắn lần nữa thì ta nhường hắn cho các ngươi.”

Bạch Vô Hối quay đầu lại nhìn Cố Mục Lễ, Cố Mục Lễ không đáp lời, Bạch Vô Hối không biết thân phận khác của người này, nhưng chỉ riêng bảy chữ đệ tử của Tọa Vong tiên sinh thôi cũng đủ cho người này thỏa sức nói năng ngông cuồng.

Sau khi con rắn bạc nhảy lên, Hải Thanh Mạc chỉ cảm thấy trước ngực mình đau nhói, dường như bên trong cũng có thứ gì đó muốn nhảy ra. Có khoảnh khắc gã không thở nổi, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.

“Ngươi định hỏi hắn, nhưng người bắt được hắn là ta.” Chu Hi búng ngón tay, đánh con rắn bạc văng ngược trở lại: “Muốn hỏi cũng là ta hỏi trước. Chu Linh!” Chu Hi đứng dậy, người hầu vừa đi theo bên cạnh hắn lập tức chạy vào Mai Hoa trang, Hắn vung roi sắt trong tay, trói nghiến đệ tử Thần Đạo giáo lại.

Chu Linh hỏi: “Công tử, tiếp theo xử lý thế nào?”

“Cứ mang hắn ra ngoài trước đã, bảo Chính Khí minh cho một nơi an toàn nhốt lại, ngươi phái hai người canh giữ ở đó, không được ta đồng ý thì không ai được gặp hắn.” Chu Hi ngáp một cái: “Mệt quá.”

“Tuân lệnh.” Chu Linh vung tay, bên ngoài có hai người bước vào, vì vậy mấy vị khách ngoại lai không biết tới từ đâu, không thuộc về bất cứ tiên môn nào lại mang kẻ địch duy nhất còn sống ra ngoài.

“Yên tâm đi, trước khi Kim Phượng Hàm vào trong động thiên tách biệt, các ngươi đã nhốt được một kẻ xâm lấn Ma tộc. Không phải các ngươi không có thành quả gì.” Chu Hi nhìn về phía Cố Mục Lễ “Hôm nay là Lương Ngọc hội của các ngươi, ta chỉ là một vị khách ngoại lai, các ngươi làm chuyện của mình đi, ta đi trước. À đúng rồi, nghe nói thịt Mai Hoa trong Mai Hoa trang này ăn rất ngon, trưa mai ta muốn ăn một bữa. Đến lúc đó chư vị có gì mỏ, có gì cần tán gẫu, nếu ăn ngon miệng, ta sẽ nói cho các ngươi.”

Cố Mục Lễ khẽ cúi đầu: “Vậy tới lúc đó xin đợi công tử di giá.”

“Có ăn được thịt Mai Hoa không cũng không sao, chỉ cần Hồng Niệm cô nương ở đó...” Chu Hi nhìn ra ngoài cửa, đi tới bên cạnh Hồng Niệm, nhướn mày với cô: “... thì chắc chắn ta sẽ tới.”

Hồng Niệm không trả lời, chỉ khẽ khom lưng cúi đầu, xem như làm lễ tiễn đi.

“Ài.” Chu Hi thở dài ra vẻ tiếc nuối: “Vẫn lạnh như băng. Đời này ta thích nhất là màu đỏ, áo đỏ, nhẫn đỏ cùng với cô nương màu đỏ. Nhưng cô mặc đồ đỏ như lửa mà rõ là lạnh nhạt với ta. Ta còn mang quà tới cho cô nữa đấy.” Nói xong Chu Hi lấy từ trong tay áo ra một thanh trường kiếm, chính là Hà Ảnh.

Hồng Niệm sửng sốt, động thiên tách biệt sụp đổ, thần niệm của bọn họ đều trốn khỏi động thiên tách biệt, nhưng những thứ dùng trận pháp dịch chuyển đưa vào lại không thể thông qua Tử Vi Thiên Đấu trận trở về. Hồng Niệm còn tưởng Hà Ảnh kiếm đã bị hủy diệt theo động thiên tách biệt, vốn dĩ trong lòng còn cảm thấy đau buồn, giờ phút này chứng kiến Hà Ảnh kiếm xuất hiện trở lại, đương nhiên trong lòng cực kỳ vui mừng. Cô cố nén cơn kích động trong lòng, nhận trường kiếm rồi cúi đầu nói: ”Đa tạ công tử.”

“Khách khí quá, khách khí quá, các ngươi thì sao? Cũng mất đồ hả.” Chu Hi rung hai ống tay áo, ống tay áo của hắn cũng giống túi Càn Khôn của Sở Thanh Tiêu, có thể chứa được không ít đồ. Sau khi hắn rũ mấy cái, chỉ nghe một loạt tiếng leng keng thanh thúy, cả đống binh khí đổ xuống đất, đương nhiên còn có cả một túi bánh nướng lớn. Chu Hi vuốt cằm nhìn túi bánh: “Ta nghĩ cả nửa ngày mà chưa hiểu vào trong động thiên tách biệt còn mang bánh nướng làm gì, chẳng lẽ bên trong ẩn chứa bí dược gì đó, ăn vào là tạm thời tăng cường niệm lực?”

Đám người Nam Môn Thư An chứng kiến đống binh khí dưới đất, trong lòng đều vui vẻ. Đó là binh khí tùy thân của bọn họ, có cái còn là thánh vật trong môn phái, giờ phút này mất rồi mà lấy lại được, ai nấy kích động bước tới tìm kiếm.

Sở Thanh Tiêu đứng bên cạnh nhẹ nhàng vung tay, cây Chu Nhan tiểu bút xuất hiện trong tay hắn, tiếp đó hắn cầm quyển sách trong tay lên, nhanh chóng vẽ vài nét bút lên đó.

“Đạo trưởng vẽ gì đấy?” Chu Hi hỏi.

Sở Thanh Tiêu thu bút, nhìn hình vẽ trên sách, chính là cảnh Chu Hi vừa bước ra khỏi Thiên Môn trận. Hắn cười nói: “Công tử dáng vẻ oai hùng, đáng để lưu lại.”

Chu Hi lại gần xem thử, tiếp đó gật đầu nói: “Vẽ không tệ.” Sau tiếng khen của hắn, trang giấy biến thành một luồng kim quang, biến mất khỏi quyển sách.

Sở Thanh Tiêu khép quyển sách lại: “Xem ra sư phụ cũng thấy không tệ, trang giấy này bị người lấy đi rồi.”

“Cáo từ.” Chu Hi nhẹ nhàng giơ tay, xem như chào hỏi mọi người, tiếp đó bước ra ngoài.

Sở Thanh Tiêu cất bút và sách đi, cười nói: “Người này đúng là thần kỳ.”

Hồng Niệm nhẹ nhàng vuốt ve Hà Ảnh kiếm trong tay: “Có đôi lúc ngươi cảm thấy hắn là người thần kỳ, có đôi khi ngươi lại cảm thấy hắn là kẻ điên.”

Hải Thanh Mạc nhẹ nhàng vuốt ve trước ngực, tới giờ nơi đó vẫn đau ê ẩm, hắn nhìn theo bóng dáng Chu Hi, thầm nghĩ trong lòng: Hình như hắn đã biết rồi.
Bình Luận (0)
Comment