Chương 70: Thân phận
Chương 70: Thân phận
Chương 70: Thân phận
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong Mai Hoa trang, thần niệm dồn dập quy vị. Hải Thanh Mạc mở mắt, việc đầu tiên gã làm là lao Tới bên cạnh nam nhân áo đen của môn phái không biết tên, đè chặt lên người hắn, hô to: “Tên này là gian tế Ma tộc!” Nhưng gã lại phát hiện thân thể mà mình đè xuống đã mềm oặt, không hề động đậy.
Bạch Vô Hối đi tới nói: “Người này đã chuẩn bị sẵn rồi, thân thể này không phải bản thể của hắn, gần như ngay khoảnh khắc thần niệm của các ngươi quy vị, thân thể này đã chết.”
Hải Thanh Mạc quay đầu lại, cả giận nói: “Các ngươi là chưởng môn trưởng lão các đại phái cơ mà? Là tông sư trong tiên môn cơ mà? Sao lại để hắn chạy thoát dễ dàng như vậy?”
Hồng Niệm chưa bao giờ thấy Hải Thanh Mạc tức giận như vậy, tuy trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn kéo gã lại: “Thiếu chủ, không được vô lễ với các vị tiền bối.”
“Không sao, đúng là sơ sót của chúng ta.” Trước khi Phượng Nhãn bị hủy phó chưởng môn Thái Ất phái đã chứng kiến Hải Thanh Mạc bảo vệ Nam Môn Thư An cho nên trong lòng cực kỳ cảm kích, lúc này thấy trong sảnh đã có người lộ vẻ tức giận nên lập tức mở miệng ra làm dịu bầu không khí: “Nhưng Cố minh chủ đã phái người đuổi theo, hy vọng sẽ bắt được.”
Cố Mục Lễ khẽ thở dài: “Lần này đúng là sơ sót của Chính Khí minh chúng ta, nhưng Ma tộc xâm lấn, không phải chuyện nhỏ, phải mau mau chóng chóng điều tra nguyên nhân. Sau khi Phượng Nhãn bị hủy, chúng ta cũng không thấy được trong động thiên tách biệt đã xảy ra chuyện gì. Phải nhờ chư vị thuật lại tình hình sau đó?”
Hồng Niệm cướp lời Hải Thanh Mạc: “Gã đệ tử đã lẻn vào Chính Khí minh không phải người của Ma tộc, nhưng nghe bọn chúng trò chuyện chắc có giao dịch với Ma tộc. Sau khi hắn phá hủy Phượng Nhãn, Cốt tướng quân của Ma tộc đã vào trong động thiên tách biệt. Thực lực của hắn rất mạnh, tất cả chúng ta đều không phải đối thủ.”
“Cốt tướng quân của Ma tộc!” Mọi người trong sảnh đều lộ vẻ kinh hãi.
Cố Mục Lễ nhíu mày nói: “Nếu đúng là Cốt tướng quân của Ma tộc, thế thì làm sao các ngươi sống sót trở về được?”
Hồng Niệm tiếp tục nói: “Cốt tướng quân phải vứt bỏ ma tâm mới có thể thoát khỏi Vạn Kiếm trận tới trong động thiên tách biệt. Hắn không cách nào mượn lực lượng của Cửu U tuyền cho nên thực lực bị hạn chế cực lớn; cho dù như vậy hắn vẫn mạnh hơn chúng ta. Nhưng trong chúng ta có người đánh thức được lực lượng của Bi kiếm Ly Ca, ép Cốt tướng quân không thể không phóng thích ma tâm, thi triển Hắc Viêm trận đồng quy vu tận với chúng ta.”
Sở Thanh Tiêu mỉm cười, nói tiếp lời Hồng Niệm: “Ngay lúc chúng ta tưởng mình sẽ chết trong động thiên tách biệt, vị thiếu niên anh tài đã đánh thức lực lượng Ly Ca kiếm lại gọi chủ nhân đời trước của Ly Ca kiếm - nửa bước thánh nhân Vũ Hư Thiên. Vũ Hư Thiên chỉ ra một kiếm đã đánh cho Cốt tướng quân tan thành tro bụi.”
Tử Ngọc phu nhân bước lên trước một bước, giọng điệu kinh ngạc nói: “Ồ? Rốt cuộc là vị anh tài nào đã đánh thức lực lượng của Bi kiếm Ly Ca?”
Hồng Niệm và Sở Thanh Tiêu đồng thời tránh sang bên một bước, ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía Hải Thanh Mạc ở chính giữa. Được bọn họ tâng bốc một hồi như vậy, Hải Thanh Mạc cũng không tiện phát tác lửa giận trong lòng.
Tiếp đó Bạch Vô Hối đi tới, cặp mắt trắng dã quan sát Hải Thanh Mạc từ trên xuống dưới, nhìn tới mức Hải Thanh Mạc nổi da gà khắp người.
“Vị tiền bối này, cặp mắt ngài tu luyện công pháp gì vậy, ngài nhìn thế ta sợ lắm.” Hải Thanh Mạc hạ giọng nói.
Bạch Vô Hối giơ tay, đặt lên cổ tay Hải Thanh Mạc, chỉ thấy ảo ảnh một thanh trường kiếm màu xám đen xuất hiện trước mặt mọi người. Hắn gật đầu nói: “Kiếm phách Ly Ca kiếm, đúng là vị thiếu niên này đã đoạt được nó. Ngươi tới từ Quân Kiến sơn?”
“Thập đệ tử Quân Kiến sơn, Hải Thanh Mạc.” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói: “Phụng lệnh Cửu sư huynh Quân Cửu, tới đây lấy kiếm phách Ly Ca kiếm!”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Quân Kiến sơn, bên Cửu Long nhai.
Quân Cửu bế quan tĩnh tu đột nhiên mở mắt.
Hắn liếm môi, điềm nhiên nói: “Thèm ăn cá nướng của sư đệ quá.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong Mai Hoa trang, mọi người bắt đầu nghiêm túc quan sát người đã đoạt ngôi đầu Lương Ngọc hội. Trước đây bọn họ thấy trên người gã không có chút dao động niệm lực nào, khá là coi thường. Nhưng đáng lý ra bọn họ phải nghĩ tới, bất cứ ai bước ra từ Quân Kiến sơn, đều là lương ngọc chốn nhân gian.
Lúc này Cố Mục Lễ quay đầu lại nhìn Thiên Môn trận tỏa kim quang kia: “Nếu đã sửa xong Tử Vi Thiên Đấu trận, sao hắn còn chưa trở về?”
“Ai?” Hồng Niệm nhíu mày nói: “Kim Phượng Hàm à?”
Cố Mục Lễ sửng sốt: “Phượng Hàm chạy tới nơi rồi à?”
“Tới rồi. Sau khi ta đoạt được kiếm phách, động thiên tách biệt sụp đổ, tất cả là nhờ Phượng Hàm...” Hải Thanh Mạc suy nghĩ một hồi, nơi này nhiều người, nên đổi cách xưng hô: “... nhờ có Phượng Hàm huynh dùng kiếm khí của mình chống lại trời sập, cuối cùng Tử Vi Thiên Đấu trận được sửa chữa, chúng ta mới có thể trở về.”
“Dùng lực lượng một người một kiếm gánh cả động thiên tách biệt sụp đổ?” Cố Mục Lễ biến sắc: “Người còn lại đâu?”
“Tới rồi tới rồi.” Một giọng nói lười biếng đáp lời hắn, tiếp đó chỉ thấy nam nhân áo đỏ dìu Kim Phượng Hàm đã ngất xỉu bước ra từ Thiên Môn. Hắn tiện tay ném Kim Phượng Hàm sang một bên. “Yên tâm đi, chỉ ngất thôi, vẫn còn sống.”
“Cơ hội ôm một mỹ nam tuyệt thế như vậy, để ta đi.” Tử Ngọc phu nhân cười khanh khách, tiếp đó điểm mũi chân lao tới, giành trước mọi người đỡ lấy Kim Phượng Hàm. Tử Ngọc phu nhân giơ tay điểm nhẹ lên mi tâm Kim Phượng Hàm một chút rồi cười nói: “Không sao, xin chư vị yên tâm.”
Hải Thanh Mạc vội vàng đi tới, nghe Tử Ngọc phu nhân nói vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, còn có tâm tư nói giỡn: “Tử Ngọc phu nhân, mấy lời phu nhân vừa nói ta có nên chuyển cho lão cha già chó má trong Lan Lăng thành không?”
“Cứ việc chuyển, đừng bớt chữ nào.” Tử Ngọc phu nhân mỉm cười trả lời.
Hải Thanh Mạc đang định nói đùa thêm vài câu lại phát hiện gương mặt Hồng Niệm bên cạnh cực kỳ nghiêm túc, khí tức trên người lạnh lẽo thấu xương. Gã nhìn theo hướng ánh mắt Hồng Niệm, thấy nam nhân áo đỏ mái tóc rối tung. Nam nhân áo đỏ cũng mỉm cười nhìn gã.
Trong sảnh có người nghi hoặc nói: “Chẳng phải ngươi nói chỉ mình ngươi đi vào Thiên Môn trận được à?”
Nam nhân áo đỏ xua tay, chậm rãi đi về phía trước: “Đương nhiên là lừa các ngươi rồi. Nếu nói thật với các ngươi, các ngươi lao vào như ong vỡ tổ, thế thì làm sao thể hiện được sự dũng mãnh bất phàm của ta? Tình cảnh hôm nay do ta nghịch chuyển, đương nhiên cũng phải kết thúc dưới tay ta; còn các ngươi chỉ xứng làm người đứng xem, thậm chí không có tư cách làm vai phụ.”
Trong ánh mắt phẫn nộ của mọi người, nam nhân áo đỏ đi tới trước mặt Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc và hắn nhìn nhau một hồi, gã nghi hoặc nói: “Chúng ta từng gặp nhau chưa?”
“Chưa từng.” Nam nhân áo đỏ chậm rãi nói: “Nhưng ta biết thể nào rồi chúng ta cũng gặp nhau. Đây là số mệnh rồi, cũng như ta và Hồng Niệm cô nương cũng là số mệnh.” Nam nhân áo đỏ dời ánh mắt nhìn sang phía Hồng Niệm.
Hồng Niệm do dự một chút, thân hình hơi cúi xuống như định hành lễ.
“Hồng Niệm cô nương lúc nào cũng khách khí như vậy.” Nam nhân áo đỏ nhẹ nhàng giơ tay, ngăn động tác của Hồng Niệm: “Từ khi tạm biệt ở Thần Đô tới giờ đã lâu lắm rồi, khiến ta khá là mong nhớ.”
Hải Thanh Mạc vẻ mặt tò mò hỏi Hồng Niệm: “Hóa ra là người hâm mộ cô à?”
“Ha ha ha ha.” Nam nhân áo đỏ cười ha hả, quay người lại.
Hải Thanh Mạc hạ giọng hỏi Hồng Niệm: “Rốt cuộc người này là ai? Sao như thần kinh có vấn đề thế?”
Hồng Niệm chậm rãi đáp lại bằng giọng nói mà chỉ mình Hải Thanh Mạc nghe được: “Nam Dạ, hoàng trưởng tôn điện hạ.”