Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 69 - Chương 69: Chu Hi

Chương 69: Chu Hi Chương 69: Chu Hi

Chương 69: Chu Hi

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Cố Mục Lễ quay đầu lại, tức giận nhìn trận pháp sư của Chính Khí minh kia, quát lớn: “Tống Dĩ Chiết, vừa rồi ngươi gọi cái gì ra đấy!”

“Ha ha ha, không ngờ tới cuối cùng lại có trận pháp sư cường đại như vậy xuất hiện.” Trận pháp sư của Chính Khí minh lùi lại phía sau, gương mặt chậm rãi tan chảy thành một bộ dạng khác. Hắn cười lạnh nói: “Xem ra hôm nay chúng ta thất bại chắc rồi.”

“Định chạy à?” Nam nhân áo đỏ giơ cánh tay phải lên, sương giá cường đại lập tức lan tỏa trong Mai Hoa trang, một lát sau đã tạo thành một nhà lao băng, vây khốn mọi người.

Phó chưởng môn Thái Ất phái trầm giọng nói: “Băng Ngục trận.”

“Cho ta biết tên ngươi, trận pháp sư trẻ tuổi.” Gương mặt người nọ lại biến hóa, giọng nói càng lúc càng lạnh lùng.

“Một kẻ thất bại, có tư cách gì mà hỏi tên ta?” Nam nhân áo đỏ nhìn lướt qua Cố Mục Lễ: “Thân là người ngoài, ta làm vậy là đủ rồi nhỉ, chuyện giết người cuối cùng mà Cô minh chủ cũng muốn ta làm ư?”

Cố Mục Lễ thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Muộn rồi.”

Nam nhân áo đỏ sửng sốt, quan sát cẩn thận người trước mặt như đang suy tư điều gì, sau đó gật đầu: “Hóa ra là thế.”

Cuối cùng gương mặt người này lại biến thành Tống Dĩ Chiết, thân thể mềm oặt ngã xuống dưới đất, biến thành một đống máu.

Nam nhân áo đỏ lắc đầu, bước về phía trước: “Không ngờ lại dùng loại trận pháp tà ác quỷ dị này, Huyết Khôi Lỗi trận. Chậc chậc, tên này là người của Thần Đạo giáo.”

Mọi người xung quanh kinh hãi, phó minh chủ Thái Ất phái bước tới nói: “Thần Đạo giáo đã ẩn giấu tung tích nhiều năm, sao đột nhiên lại xuất hiện trong Lương Ngọc hội lần này?”

“Ta có phải người trong Thần Đạo giáo đâu, làm sao mà biết được?” Nam nhân áo đỏ hoàn toàn không nể mặt bị tiền bối này, tiếp tục đi tới. Trận pháp dưới chân hắn tỏa ra hào quang lóa mắt, bóng tối trên cánh cửa hư không dần dần tiêu tan, một chút kim quang ló rạng.

Mọi người kinh ngạc: “Một mình mở Thiên Môn trận?”

“Nếu ta có bản lĩnh lớn như vậy, sao phải đi cả chặng đường dài tới đây?” Nam nhân áo đỏ ngáp một cái: “Chẳng qua là Thiên Môn với Hoàng Tuyền chênh lệch nhau một chút, tên kia trà trộn trong các ngươi, lén lút bóp méo trận pháp nên mới biến thành như vậy. Bây giờ ta chỉ có thể cố gắng hết sức, xem có thể sửa lại không.”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong động thiên tách biệt, cuối cùng mười sáu tấm thần phù tan thành tro bụi, Sở Thanh Tiêu lại hạ xuống đất, bất đắc dĩ nhìn trong túi của mình.

Dùng hết bùa vàng rồi.

Hải Thanh Mạc nhìn Kim Phượng Hàm trên không trung, trầm giọng nói: “Hồng Niệm cô nương, phiền cô lần nữa.”

Hồng Niệm lắc đầu nói: “Ta biết ngươi định làm gì. Nhưng một khi ta rút Hồng Nhan kiếm ra cho ngươi, ngươi sẽ lao lên liều mạng. Nhưng còn chưa tới nước đó.”

Bộ áo vàng kim của Kim Phượng Hàm bay phất phới, kim quang trên thân kiếm của hắn ảm đạm đi một chút, kiếm khí của hắn lại tăng mạnh một phần, cứ thế gánh vách. Nhưng mắt thường cũng thấy được bầu trời kia đang từ từ đè xuống.

“Tiểu ca, nếu thật sự không được, tiểu ca mau mau chóng chóng trở lại cửa vào đi.” Hải Thanh Mạc cắm Ly Ca kiếm dưới đất: “Mọi người quỳ xuống đất, đừng để thân thể cao hơn Ly Ca kiếm này. Ta không tin thanh kiếm này lại đi đè chết bản thân.”

Sở Thanh Tiêu rút cây Chu Nhan tiểu bút trong lòng ra. Hắn đã hết bùa vàng nên dùng mặt đất làm vật dẫn! Sở Thanh Tiêu nhanh chóng lượn một vòng xung quanh, vẽ một hình bát quái lớn xung quanh mọi người, tiếp đó quát lớn: “Sắc lệnh ngũ địa chân giả hộ hữu doanh bổ đại khôn nguyên thủy!"

Hải Thanh Mạc vui vẻ: “Tiểu ca thấy đấy, bây giờ chúng ta có hai tầng bảo vệ rồi, chắc chắn sẽ không việc gì. Tiểu ca không dùng thân thể thần niệm vào đây, nên đi trước đi.”

Kim Phượng Hàm lắc đầu nói: “Không.”

Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Sao ngươi cứng đầu thế?”

“Hắn phải bảo vệ thể diện cho Chính Khí minh, nếu chúng ta chết ở đây, quan hệ giữa Chính Khí minh và các đại tiên môn sẽ rạn nứt.” Hồng Niệm hạ giọng nói.

Kim Phượng Hàm thở dài một tiếng: “Hồng Niệm cô nương nói đúng, nhưng uy nghiêm của Chính Khí minh chỉ có thể giữ chân ta tới lúc này mà thôi. chẳng qua người bên cạnh cô đã nhận ta làm nghĩa huynh, thế thì...”

“Trừ phi ta chết! Bằng không sẽ vĩnh viễn bảo vệ chu toàn cho hắn!”

Hải Thanh Mạc sửng sốt, tiếp đó cúi đầu cười nói: “Ta đúng là may mắn.”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong Mai Hoa trang, cuối cùng cánh cửa rực rỡ kim quang cũng mở.

Mọi người vui mừng: “Thiên Môn trận mở rồi.”

“Đừng vội.” Nam nhân áo đỏ giơ tay ngăn cản những người định đi vào: “Thiên Môn trận này đã được sửa chữa hai lần, không chắc chắn, cho nên chỉ mình ta có thể đi vào. Nếu các ngươi tùy tiện tiến vào, thân thể sẽ bị kim quang đốt thành tro bụi.”

“Cái này...” Phó chưởng môn Thái Ất phái vội vàng la lên.

“Yên tâm đi, chỉ mình ta là đủ.” Nam nhân áo đỏ điểm mũi chân bước vào trong, sau đó rơi xuống từ một khoảng không khác, trực tiếp hạ vào trước mặt Từ Hỏa. Hắn nhẹ nhàng phất ống tay áo, ngẩng đầu nhìn hai người, cười nói: “Xem ra tình hình còn khá hơn tưởng tượng của ta, không ngờ đã bắt đầu khởi động lại Tử Vi Thiên Đấu trận.”

“Ngươi là ai!” Từ Hỏa kinh ngạc nói: “Ngươi dùng Thiên Môn trận tới đây?”

Nam nhân áo đỏ ngẩng đầu nhìn phượng hoàng vàng kim bay lượn trên không trung, đôi mắt hơi nheo lại: “Hóa ra là thế, Kim Phượng Hàm chạy tới trước, giải quyết hết đám vướng víu kia. Không tệ không tệ, còn tưởng hôm nay không gặp được hắn, đi một chuyến không uổng công rồi!”

Từ Hỏa thấy đối phương hoàn toàn không để ý tới mình, trong lòng thoáng dâng lên lửa giận: “Rốt cuộc ngươi là người phương nào?’

“Người giúp các ngươi.” Nam nhân áo đỏ nhìn pháp trận dưới chân hai người, vuốt cằm: “Với tốc độ của các ngươi chắc không kịp đâu. Động thiên tách biệt này sắp sập rồi, nhưng không sao, ta đã tới.” Nói xong nam nhân áo đỏ cúi người, giơ tay ấn xuống đất một cái, một pháp trận lớn lan dưới chân hắn, trực tiếp bao trùm pháp trận mà hai người đang bố trí.

Từ Hỏa kinh hãi: “Cái này... trận pháp, xong rồi?”

“Xong rồi.” Nam nhân áo đỏ đứng dậy duỗi người.

Từ Hỏa lập tức bố trí trận pháp thứ hai: “Đưa lũ trẻ trở về!”

Trong động thiên tách biệt Hồng Niệm là người đầu tiên nhận ra có điểm lạ. Cô cảm giác thần niệm của mình như đang thoát khỏi thân thể, lập tức phản ứng lại: “Hình như Tử Vi Thiên Đấu trận đã được sửa chữa.”

Sở Thanh Tiêu gật đầu; “Đúng vậy, ta cảm giác thần niệm có thể thoát khỏi thân thể bất cứ lúc nào.

Hải Thanh Mạc cười lớn: “Tiểu ca, tiểu ca, trận pháp hoàn thành rồi, chúng ta về được rồi!”

Kim Phượng Hàm cúi đầu nhìn mọi người, trong lòng thoáng chút nghi hoặc. Theo hắn biết hai người Từ Hỏa không thể khởi động lại Tử Vi Thiên Đấu trận nhanh như vậy, chẳng lẽ có trận pháp sư khác của Chính Khí minh chạy tới. Trong lúc suy nghĩ, thần niệm của Hồng Niệm và Sở Thanh Tiêu đã bay lên sau đó bắt đầu tiêu tán. Khác với lúc trước, khi thần niệm của bọn họ tiêu tán hoàn toàn không có vẻ đau đớn. Tiếp theo thần niệm của những người khác cũng rời khỏi, người cuối cùng bay lên là Hải Thanh Mạc, gã ra sức vẫy tay với Kim Phượng Hàm trên không trung: “Về đi! Tiểu ca!”

Còn chưa dứt lời, thần niệm của Hải Thanh Mạc cũng bay theo.

Kim Phượng Hàm thu trường kiếm, đã nhưng khoảnh khắc đó niệm lực toàn thân hắn đột nhiên biến mất,rất ơi thẳng từ trên không trung xuống.

Dùng sức một người chống lại động thiên tách biệt sụp đổ, theo một ý nghĩa nào đó cũng coi là nghịch thiên. Thật ra hắn đã không chịu nổi, chẳng qua không cam lòng.

“Kết thúc rồi.” Kim Phượng Hàm cười khổ nhắm hai mắt lại.

“Thú vị, Kim Phượng Hàm nổi danh thiên hạ lại chết ở đây à?” Một bộ áo đỏ xuất hiện, đỡ lấy thân hình đang rơi của hắn.

Kim Phượng Hàm mở mắt: “Ngươi là ai?”

Nam nhân áo đỏ kéo hắn chạy về phía lối ra vào: “Ta tên Chu Hi.”
Bình Luận (0)
Comment