Chương 68: Chỉ Xích
Chương 68: Chỉ Xích
Chương 68: Chỉ Xích
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc ra sức vung Ly Ca kiếm trong tay, hô to: “Huynh đài, ngươi còn ở đó không? Dẫu sao ngươi cũng không thể tự giết chính mình được chứ. Ngươi đừng có ép ta đấy.”
Hồng Niệm đã ở cạnh Hải Thanh Mạc khá lâu, đột nhiên đoán ra giờ phút này gã đang nghĩ điều gì, vội vàng la lên: “Ngươi đừng có làm bậy.”
“Để ta thử xem rốt cuộc nó có tự giết mình hay không.” Hải Thanh Mạc cúi người, cắm Hồng Nhan kiếm xuống đất, tiếp đó tung người nhảy lên, giơ thanh Ly Ca kiếm trong tay lao về phía bầu trời đang không ngừng sập xuống.
“Sở Thanh Tiêu, ngăn hắn lại!” Hồng Niệm quát lớn.
Sở Thanh Tiêu rút từ trong lòng ra một tấm bùa vàng, ngẩng đầu nhìn Hải Thanh Mạc đang bay lên trời, nhưng mãi vẫn không ném ra: “Không khéo lại được!”
“Hắn không thể chết được!” Hồng Niệm ra sức đứng dậy, định nâng Hà Ảnh kiếm đuổi theo.
Nhưng Hải Thanh Mạc đang ở trên không trung chuẩn bị liều mạng đánh cược một phen lại đột nhiên cảm thấy lực lượng toàn thân nhanh chóng giảm sút. Gã hô trong lòng: “Không ổn rồi.” Quả nhiên, chỉ thấy Hồng Nhan kiếm dưới đất lóe lên ánh đỏ, hóa thành một bóng kiếm bay thẳng lên, đuổi theo Hải Thanh Mạc, đâm vào mi tâm của gã. Trên người Hải Thanh Mạc không còn chút niệm lực nào, rơi thẳng từ trên không trung xuống.
“Dẫn.” Một tấm bùa vàng bay khỏi tay áo Sở Thanh Tiêu, định đỡ lấy Hải Thanh Mạc.
Lại có một luồng kim quang nhanh chóng hơn hắn, không biết từ đâu tới, chớp mắt đã đuổi đến dưới chân Hải Thanh Mạc, tiếp đó hóa thành một thanh kim kiếm, đón lấy Hải Thanh Mạc đang rơi xuống.
Hải Thanh Mạc cúi đầu nghi hoặc: “Lại có ai tới?”
“Ta.” Một giọng nói hơi bất mãn vang lên bên cạnh gã.
Hải Thanh Mạc quay đầu lại, thấy Kim Phượng Hàm mặc áo kim: “A, Phượng Hàm ca ca!”
Kim Phượng Hàm nhăn mày: “Đã bảo ngươi đừng gọi vậy cơ mà?”
Hải Thanh Mạc gãi đầu: “Quên mất quên mất, phải gọi là tiểu ca mới đúng.”
Kim Phượng Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, đỡ Hải Thanh Mạc xuống đất. Cố Nhan Phong nằm dưới đất giãy dụa đứng dậy: “Kim sư thúc, chúng ta...”
“Không cần nói, mọi chuyện biến thành như vậy, trách nhiệm không do các ngươi.” Kim Phượng Hàm đảo mắt nhìn một vòng: “Đáng lẽ phải có hai thuấn thuật sư Thanh Vân môn và một ảo thuật sư Bạch Chỉ thành chứ, bọn họ đâu?”
Hải Thanh Mạc lắc đầu nói: “Chưa từng gặp.”
“Gặp rồi gặp rồi.” Chỉ thấy Bách Lý Lan Tâm đột nhiên xuất hiện từ một phế tích đổ nát, hai tay còn kéo theo hai đệ tử Thanh Vân môn đã hôn mê bất tỉnh. Cô cười nói: “Ta trốn ở đó lâu rồi.”
Hải Thanh Mạc cứng họng: “Sao cô không ra mặt?”
Bách Lý Lan Tâm bĩu môi: “Ra để chịu chết à? Vốn ta còn định ra tay thu thập hai thằng nhóc Thanh Vân môn này rồi tập trung với các ngươi, kết quả là tình cảnh lớn đến vậy. Cốt tướng quân của Ma tộc, làm sao ta đối phó được.”
“Đều ở đây rồi, thế thì tốt. Các ngươi trốn ở đây đợi Tử Vi Thiên Đấu trận khởi động lại.” Kim Phượng Hàm trầm giọng nói.
Hải Thanh Mạc vui vẻ: “Chúng ta có thể trở về rồi.”
“Đúng vậy, ta đến đưa các ngươi về.” Kim Phượng Hàm lạnh nhạt nói.
Hải Thanh Mạc ngẩng đầu nhìn bầu trời càng lúc càng gần, lo lắng nói: “Nhưng trời sắp sập rồi.”
“Ta gánh.” Kim Phượng Hàm tung người nhảy lên, tay chém ra kim quang. Chỉ thấy một ánh kim vô biên vô hạn lan tỏa, trực tiếp ngăn cản bầu trời đang sập xuống, thậm chí còn đẩy ngược lên trên ba tấc.
Hải Thanh Mạc ngây ra như phỗng, lẩm bẩm: “Mạnh quá.”
Hồng Niệm gật đầu: “Xem ra Kim Phượng Hàm còn mạnh hơn lời đồn ở bên ngoài một chút.”
“Ta có thể giúp một tay.” Sở Thanh Tiêu vung tay, mười sáu tấm bùa vàng bay khỏi tay áo hắn, xoay tròn xung quanh người.
Hải Thanh Mạc cười nói: “Ta đã thấy chiêu này, có cái tên thật khí phách.”
"Thanh phong từ lai đào hoa thịnh khai, thiên thượng địa hạ giai vi mộng lai." Sở Thanh Tiêu tung người nhảy lên, mười sáu tấm bùa vàng bay lượn xung quanh hắn,
(Tạm dịch: gió nhẹ thổi qua hoa đào nở rộ, đất trời lồng lộng đều vì mộng say.)
Kim Phượng Hàm nhìn hắn một cái: “Trên đời này còn có phù sư cường đại vậy à?”
Sở Thanh Tiêu mỉm cười: “Trời đất bao la là vậy, có gì lạ đâu.”
“Được lắm.” Kim Phượng Hàm giơ tay chém ra, kim quang trên không càng sáng lạn: “Huynh vọng bọn Từ Hỏa mau lên.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong Mai Hoa trang, phó chưởng môn Thái Ất phái trầm giọng nói: “Trận pháp sắp kích hoạt rồi.”
Cố Mục Lễ quay đầu lại, vui vẻ nói: “Đã bố trí xong Thiên Môn trận.”
“Thiên Môn, mở.” Phó chưởng môn Thái Ất phái đứng dậy, vung hai tay lên, chỉ chờ kim quang xuất hiện là bọn họ có thể một bước vượt cả ngàn dặm, đi tới nơi cực tây.
“Đúng vậy, kết trận xong rồi.” Bên cạnh hắn có một người, chính là một vị trận pháp sư của Chính Khí minh, đột nhiên âm u nói.
Một cánh cửa hư không mở ra, nhưng không có kim quang lan tỏa mà là tiếng gào thét thê lương. Tiếp đó quỷ ảnh không ngừng lao ra khỏi cánh cửa, đánh về phía những người tu hành xung quanh. Cố Mục Lễ hét lớn một tiếng, vung thanh trường kiếm bên hông lên, lập tức đánh tan quỷ ảnh. Hắn quát khẽ: “Sao lại thế này? Người trong Ma tộc bố trí trận pháp ở đó à?”
“Không, không phải.” Phó chưởng môn Thái Ất phái kinh hãi nói: “Đây không phải Thiên Môn trận, đây là...”
“Hoàng Tuyền lộ.” Một nam nhân trẻ tuổi mặc áo đỏ xuất hiện ngoài cửa Mai Hoa trang, mỉm cười nhìn cánh cửa hư không mang hắc ám vô biên kia.
Cố Mục Lễ kinh hãi: “Sao lại như vậy, sao Thiên Môn trận lại biến thành Hoàng Tuyền lộ?”
“Một bước Thiên Môn, nửa bước Hoàng Tuyền, hai trận pháp lên trời xuống đất chỉ sai biệt một chút mà thôi.” Nam nhân áo đỏ ngáp một cái, tiếp đó ngón tay gõ nhẹ lên mặt đất, một pháp thuật nhanh chóng lan tỏa dưới chân hắn: “Không sao cả, để ta.”
Trận pháp sư áo đen của Chính Khí minh ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân áo đỏ, đôi mắt hơi nhíu lại, giơ tay lên. Chỉ thấy con con rắn bạc bay thẳng ra khỏi tay hắn, nhanh chóng đánh về phía nam nhân áo đỏ: “Tên này là người của Ma tộc, hắn đang giở trò quỷ!”
Con rắn bạc bay tới trước mặt nam nhân áo đỏ, tiếp đó há to cái miệng như bồn máu, cắn thẳng lên vai nam nhân áo đỏ.
Nam nhân áo đỏ không hề trốn tránh, thản nhiên nhìn con rắn bạc cắn lên vai mình, sau đó quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Đau không?”
Con rắn run rẩy kịch liệt, rụt đầu lại, răng nanh trong miệng đã nứt toác, đành phải lùi lại. Nhưng cùng lúc đó, không ít người trong sảnh cũng giơ binh khí trong tay lên chém về phía nam nhân áo đỏ. Tuy vậy người này vẫn không hề nhúc nhích, mắt thấy đống binh khí sắp xuyên thủng người hắn nhưng tất cả đều bị ngăn cản khi còn cách hắn gang tấc. Hắn mỉm cười nhìn về phía Cố Mục Lễ: “Cố minh chủ, chúng ta từng gặp mặt một lần ở Thần Đô thành, tuy lúc đó ta mới là đứa trẻ.”
Cố Mục Lễ lập tức phản ứng lại, vung cánh tay phải, đánh bay tất cả binh khí trong sảnh xuống đất, quát lớn: “Tất cả dừng tay.”
Phó chưởng môn Thái Ất phái nhìn nam nhân áo đỏ, nói đầy ẩn ý nói: “Tất cả binh khí đều không thể làm ngươi bị thương, vì trên người ngươi có trận pháp phòng ngự cường đại nhất trên thế gian này. Chỉ Xích (gang tấc).”
“Kiến thức uyên bác đấy.” Nam nhân áo đỏ lại ngáp một cái, không hề để ý nói: “Chỉ Xích.”