Chương 67: Bi ly
Chương 67: Bi ly
Chương 67: Bi ly
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc lau mồ hôi trên trán, nắm chặt trường kiếm màu trắng xám trên tay cười khổ nói: “Lúc trước có mấy phân thân trợ giúp, ta cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng. Nhưng bây giờ thật sự cầm kiếm rồi mà chỉ thấy hoang mang.”
Sở Thanh Tiêu lấy một tấm bùa vàng ra, dán lên người Hải Thanh Mạc: “Dùng cái này trước đi.”
Hải Thanh Mạc chỉ cảm thấy toàn thân mát lạnh, cảm giác nóng rực từ lửa đen cũng tiêu tan không ít. Gã vui vẻ nói: “Đây là bùa gì?”
“Đây là Băng Nguyệt phù, thanh nhiệt giải nhiệt.” Sở Thanh Tiêu gãi đầu: “Dẫu sao cũng chống được ít lâu.”
Hải Thanh Mạc nhìn về phía Hồng Niệm, đang định ra nhờ cô trợ giúp thì lại phát hiện giờ phút này sắc mặt Hồng Niệm đã tái nhợt, mồ hôi đầy đầu, Nam Môn Thư An bên cạnh nói: “Vừa rồi vì cứu chúng ta, Hồng Niệm cô nương đã hao sạch niệm lực trong cơ thể.”
“Chết tiệt, đáng lẽ vừa rồi nên giao dịch với vị tiền bối kia mới đúng, ít nhất phải giúp ta vượt qua cửa ải lần này thì mới mang kiếm ra ngoài cho hắn.” Hải Thanh Mạc một tay nắm lấy Ly Ca kiếm, một tay nắm Hồng Nhan kiếm, lẩm bẩm: “Bi tình, bi tình, đùng là hợp với tình hình.”
“À quên mất.” Một giọng nói ôn hòa đột nhiên vang lên bên tai gã.
Mọi người kinh ngạc, đồng thời quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một nam nhân mặc áo bào màu xám xuất hiện bên cạnh Hải Thanh Mạc, giơ tay nhận lấy thanh kiếm trong tay gã, chậm rãi nói: “Ngươi nhìn cho kỹ, ta tặng ngươi một kiếm làm quà. Chiêu kiếm này tên là Ly Hợp Bi Hoan.” Giọng nói vừa cất lên, nam nhân áo xám chậm rãi đẩy ra một kiếm.
Chiêu kiếm này rất chậm rãi, rất từ tốn, rất dịu dàng, cũng rất bi thương.
Mỗi người bị kiếm phong phất qua là bất giác đổ lệ.
Chỉ có Sở Thanh Tiêu sờ lên mặt, đúng là hắn cảm thấy trong lòng buồn bã nhưng không rơi lệ.
Nam nhân áo xám quay đầu sang nhìn hắn: “Thú vị.”
Bi kiếm vừa xuất, lửa đen phủ kín trời đất lập tức ngưng đọng, nhiệt độ nhanh chóng nguội đi. Cốt tướng quân lại đi ra từ lửa đen, cầm cốt kiếm bước từng bước một về phía mọi người. Nhưng hắn bước ra một bước là thân hình tiêu tán một phần, tới khi Cốt tướng quân đi tới cách nam nhân áo bào xám ba thước, nửa dưới người hắn đã hóa thành tro bụi. Hắn khó nhọc nâng thanh cốt kiếm, ra sức chỉ về phía nam nhân áo xám.
“Yêu nghiệt Ma tộc, sao dám bước vào nhân gian!” Nam nhân áo xám quát khẽ một tiếng, Cốt tướng quân cả người cả kiếm lập tức tan thành tro bụi.
Đến đây là kết thúc, nam nhân áo bào xám chỉ thi triển một kiếm, Ly Hợp Bi Hoan. Thế công còn sót lại chỉ là tàn dư của chiêu kiếm đó.
Sau khi thân hình Cốt tướng quân tan thành tro bụi, lửa đen dữ dội cũng chậm rãi tiêu tan. Hồng Niệm buông Hà Ảnh kiếm xuống, hào quang tan đi, cô đã hoàn toàn kiệt sức, thân hình như sắp đổ về phía trước, may là Hải Thanh Mạc đỡ kịp. Gã cười nói: “Hồng Niệm cô nương, thiếu chủ của cô không đến mức không có tác dụng gì. Tuy ta không đánh đấm được, nhưng người mà ta gọi tới đều là cao thủ đỉnh cấp.”
“Vị tiền bối này là...” Hồng Niệm nhìn nam nhân áo xám, nhíu mày nói.
Hải Thanh Mạc cướp lời, lên tiếng giới thiệu trước: “Vị tiền bối này là kiếm chủ đời trước của Bi kiếm Ly Ca, tiền bối tên là Vũ Hư Thiên.”
“Vũ Hư Thiên!” Mọi người xung quanh kinh hãi biến sắc, ngay cả Cố Nhan Phong nằm dưới đất hơi thở thoi thóp cũng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của cái tên này.
Thân hình nam nhân áo bào xám vốn đã nhạt dần, nhưng thời khắc này lại đột nhiên trở nên rõ ràng hơn một chút. Hắn quay đầu lại: “Các ngươi từng nghe tên ta?’
Hồng Niệm trầm giọng nói: “Nửa bước thành Thánh. Năm xưa chỉ thua lưu chủ Thiên Tế lưu Càn Khôn Cửu Trần có một kiếm. Càn Khôn Cửu Trần từng nói, nếu không bị thân phận hoàng tử mất nước làm trễ nải chắc chắn trên cõi đời này sẽ có vị thánh nhân thứ bảy.”
“Xem ra thế gian này chưa qua tới mấy trăm năm, sao chỉ riêng mình ngươi là không biết ta?” Nam nhân áo bào xám nhìn về phía Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc gãi đầu: “Vì kiến thức của ta hơi kém.”
Nam nhân nhìn từng người trẻ tuổi ở đây, cuối cùng nở nụ cười: “Đều là thiếu niên tốt, gặp những thiếu niên như các ngươi cũng coi được thấy nhân gian lần nữa. Trời đất xoay chuyển, vạn vật luân hồi, có lẽ hữu duyên sẽ có ngày gặp lại.” Nói xong câu này bóng dáng nam nhân áo xám hoàn toàn tiêu tan, Ly Ca kiếm trong tay hắn rơi xuống, cắm dưới đất.
Trong lúc mọi người còn đang suy nghĩ về ý nghĩa trong câu nói cuối cùng này, trời đất đột nhiên chấn động, Hải Thanh Mạc trượt chân ngã lăn quay dưới đất. Gã ngẩng đầu nhìn lên trời, đột nhiên phát hiện bầu trời đang từ từ áp sát bản thân, gã cả kinh nói: “Trời sập trời sập, trước đây chỉ nghe nói, đây là lần đầu tiên thấy bầu trời thật sự sập xuống!”
“Kiếm phách của Ly Ca kiếm tìm được chủ nhân mới, động thiên tách biệt này sắp sập rồi.” Hồng Niệm nói.
“Ta là kiếm chủ mới, Ly Ca kiếm ở đây.” Hải Thanh Mạc hô to với Ly Ca kiếm dưới đất: “Mau mau mau, đừng vội thu hồi, cho chúng ta ở thêm một lúc, đợi có người tới cứu chúng ta.”
Động đất càng lúc càng dữ dội.
Bầu trời sập xuống cũng càng lúc càng nhanh.
Sở Thanh Tiêu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cau mày như đang suy nghĩ điều gì.
Bên ngoài động thiên tách biệt, ba Ma tộc và hai người Từ Hỏa vẫn đang giằng co. Lúc này bọn họ đều nghe thấy tiếng chấn động vang lên trong hang núi phía sau.
Từ Hỏa quay đầu lại nhìn, kinh hãi nói: “Động thiên tách biệt này sắp tan biến rồi.”
Trận pháp sư bên cạnh cũng kinh ngạc: “Sao lại như vậy? Chẳng lẽ tên Cốt tướng quân kia gây ra?”
Từ Hỏa quay đầu lại nhìn ba tên Ma tộc, hừ lạnh một tiếng: “Nhưng bây giờ tên Cốt tướng quân của bọn chúng cũng không đi ra, một khi động thiên tách biệt sụp đổ, tất cả mọi người bên trong đều tan biến, kể cả Ma tộc cũng vậy.”
Ba Ma tộc kia không hề lay động, vẫn duy trì trận pháp vây khốn hai người Từ Hỏa, không hề đáp lời.
Trong lúc giằng co, bọn Từ Hỏa đột nhiên phát hiện một cái bóng lớn che phủ vị trí bọn họ, tiếp đó một tiếng phượng kêu thanh thúy vang lên. Từ Hỏa ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt vui mừng: “Phó minh chủ tới rồi!”
Sau đó chỉ thấy một luồng kim quang đột nhiên hạ xuống, ba tên Ma tộc kia lập tức phản ứng lại. Tên đứng giữa giơ tay, lập tức biến ra một thanh kiếm bằng lửa đen, xoay người định nghênh chiến. Nhưng gần như chỉ trong chớp mắt một thanh kim kiếm đã xuyên thủng ngực hắn. Ma tộc kia vốn không có thân thể, chỉ là làn sương đen đen ngưng tụ lại, sau khi thanh kiếm kia đâm vào ngực hắn, làn sương đen bắn tung, tiêu tan thành vô hình.
Hai tên Ma tộc còn lại thấy người vừa tới mạnh mẽ như vậy, dồn dập hóa thành hai bóng đen, chạy theo hai hướng ngược nhau.
“Định chạy à?” Kim Phượng Hàm cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vung tay trái, kim kiếm bay ra, cùng lúc đó hắn lại đuổi theo tên bên phải. Kim kiếm nhanh chóng đuổi theo bóng đen kia, bóng đen kia lập tức biến thành một con rắn lớn, quấn quanh thân kiếm. Nhưng thân kiếm tỏa ra hào quang, chớp mắt đã che kín con rắn, đốt nó thành tro bụi. Bên kia, Kim Phượng Hàm trực tiếp giơ tay phải tóm lấy bóng đen, sau đó đập mạnh xuống đất.
Bóng đen lại biến thành hình người, phần cổ đang bị Kim Phượng Hàm nắm lấy đè xuống đất, thân thể đau đớn vặn vẹo, ra sức vùng vẫy.
“Từ Hỏa, bố trí trận pháp nhốt hắn lại, đừng để hắn chạy, cũng đừng để hắn chết.” Kim Phượng Hàm giơ tay, kim kiếm trở về tay hắn. Hắn cắm mạnh thanh kiếm xuống đất, ghim lên tay phải Ma tộc kia.
Ma tộc kia đau đớn gào thét: “Ngươi là người phương nào!”
“Chính Khí minh, Kim Phượng Hàm.” Kim Phượng Hàm đứng dậy, nhìn hang núi.
Từ Hỏa và trận pháp sư cuối cùng chạy tới, vây quanh Ma tộc kia, nhanh chóng bố trí một trận pháp. Ma tộc kia kêu rên vài tiếng rồi không còn động tĩnh. Từ Hỏa chú ý tới ánh mắt của Kim Phượng Hàm, lập tức nói: “Cốt tướng quân của Ma tộc đã đi vào bên trong, xem tình hình này có lẽ động thiên tách biệt đang tan biến, hang núi này sắp sập.”
Kim Phượng Hàm trầm giọng nói: “Nếu động thiên tách biệt tan biến, tất cả mọi người bên trong cũng không thể sống sót ra ngoài.”
Từ Hỏa gật đầu nói: “Nếu dùng thân thể thật đi vào thì có thể ra ngoài theo cửa này, nhưng lũ trẻ dùng thần niệm đi vào qua Tử Vi Thiên Đấu trận, bọn họ không thể ra ngoài.”
“Bố trí lại Tử Vi Thiên Đấu trận!” Kim Phượng Hàm lạnh lùng nói.
Từ Hỏa lắc đầu nói: “Không kịp nữa rồi, chúng ta chỉ còn hai người.”
Kim Phượng Hàm quay đầu lại, tóm lấy cổ áo Từ Hỏa: “Trong đó là các đệ tử xuất sắc nhất thế hệ này của các tiên môn, bọn họ có thể chết ở bất cứ đâu, nhưng không thể chết do sai sót của Chính Khí minh! Không có gì là không kịp, ngươi cứ tế Tử Vi Thiên Đấu trận lên! Còn lại để ta làm!”
Từ Hỏa lập tức nghẹn lời, xưa nay vị phó minh chủ trẻ tuổi này luôn đối đãi với người khác bằng thái độ hiền lành như làn gió xuân, đây là lần đầu tiên hắn thấy phó minh chủ tức giận như vậy. Hắn hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Ta sẽ cố gắng.”
Kim Phượng Hàm buông Từ Hỏa ra, cúi đầu nói: “Chuyện quá khẩn cấp, mạo phạm rồi.”
Từ Hỏa và vị trận pháp sư bên cạnh lập tức ra tay kết trận, Từ Hỏa cười khổ một tiếng: “Là ta không nghĩ kỹ. Nếu người bên trong chết do sơ sót của Chính Khí minh, danh tiếng của Chính Khí minh sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Lần này chúng ta dốc hết sức, cho dù thất bại thì ít nhất cũng không bị tai tiếng.”
“Vẫn chưa nghĩ đủ kỹ. Chúng ta không được thất bại.” Kim Phượng Hàm cầm kim kiếm, đi về phía hang núi.
Từ Hỏa kinh hãi: “Phó minh chủ, ngài định... không được!”
“Kết trận của ngươi đi, trước khi trận pháp hoàn thành động thiên tách biệt này sẽ không diệt vong.” Thân hình Kim Phượng Hàm lóe lên, đã chui vào hang núi. “Bởi vì, đã có ta ở đây.”