Chương 66: Chuyện xưa
Chương 66: Chuyện xưa
Chương 66: Chuyện xưa
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Từng gặp rất nhiều kiếm tiên, họ đều gọi hắn là kiếm tiên. Ánh mắt Hải Thanh Mạc sáng bừng lên, thế thì thật lợi hại. Nếu người này chịu ra tay tương trợ, thế thì đối phó với tên Cốt tướng quân kia cũng dễ dàng thôi. Nhưng gã nhanh chóng nhận ra một chuyện, hạ giọng nói: “Thế xin hỏi vị kiếm tiên trong kiếm tiên này, bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
“Chúng ta đang ở trong kiếm phách của Ly Ca kiếm.” Nam nhân kia trả lời.
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Tiên sinh, ngài bị phong ấn trong kiếm phách à?”
“Ta? Ta đã lìa trần từ lâu, chỉ lưu lại một chút tàn niệm ở nơi này, còn khi ngươi tới đây cũng là lúc ta hoàn toàn rời khỏi.” Nam nhân kia chậm rãi nói.
“Nghĩa là sao?” Hải Thanh Mạc không hiểu.
“Ta là kiếm chủ đời trước của Bi kiếm Ly Ca.” Nam nhân kia hạ giọng nói: “Ta tên Vũ Hư Thiên.”
Hải Thanh Mạc gật đầu: “À à, thì ra là thế.”
Nam nhân kia lộ vẻ kinh ngạc, tiếp đó khẽ mỉm cười: “Xem ra ngoài nhân thế đã trải qua quá nhiều năm, thậm chí ngươi chưa từng nghe tới tên ta. Thôi cũng được. Ta sẽ kể lại một chút chuyện xưa của mình.”
“Nhưng bên ngoài ta còn chuyện quan trọng.” Hải Thanh Mạc ngại ngùng nói.
Nam nhân rót trà vào cái chén còn lại: “Yên tâm đi, ở đây nửa ngày, bên ngoài chỉ là một chớp mắt.”
“Vậy mời tiền bối kể.” Cuộc đời này Hải Thanh Mạc giỏi nhất là nghe lời khuyên của người khác. Gã đi tới bên cạnh Vũ Hư Thiên, ngồi xếp bằng xuống, cầm chén trà bên cạnh lên.
“Phía tây từng có một quốc gia, tên là Trường Hà, chiếm riêng một cõi, sinh sống yên bình. Có điều đại quốc Bắc Thần lại cho rằng đây là nơi tiếp giáp với Vạn Kiếm trận, là biên giới với Ma tộc, là vùng giao tranh, cho nên muốn ôm Trường Hà vào lãnh thổ của mình. Tuy Trường Hà nằm ở vị trí hẻo lánh, dân chúng không nhiều, nhưng bá tánh nước này sinh sống bên cạnh Vạn Kiếm trận, cho nên ít nhiều gì đều lây nhiễm một chút kiếm khí, hầu như tất cả mọi người đều tập kiếm từ nhỏ. Do tập kiếm nên lại có thêm tính kiêu ngạo, đương nhiên không muốn bị Bắc Thần thâu tóm. Ta là thất hoàng tử Trường Hà quốc đời đó, từ nhỏ đã theo sư phụ học kiếm, cuối cùng cũng có chút thành tựu. Sau này, Bắc Thần thấy đàm phán không thành nên tổ chức đại quân xâm chiếm. Ta dẫn dắt toàn bộ quốc gia, ba ngàn kiếm sĩ nghênh chiến.” Nam nhân uống một chén trà: “Cuối cùng, thất bại.”
Hải Thanh Mạc thở dài một tiếng, ba ngàn kiếm sĩ nghênh chiến, tuy nghe hết sức lừng lẫy, nhưng một tiểu quốc nhỏ bé nơi biên thùy làm sao chống lại quái vật khổng lồ như Bắc Thần?
Nam nhân kia tiếp tục nói: “Nhưng sau khi mất nước, kiếm phách mà sư phụ để lại cho ta đột nhiên thức tỉnh, trở thành một thanh kiếm hoàn chỉnh.”
“Bi kiếm Ly Ca?” Hải Thanh Mạc khẽ nhíu mày.
“Đúng vậy. Có nỗi buồn nào trên thế gian sánh được bằng với nỗi buồn của cả một quốc gia? Ngày chúng ta mất nước, Ly Ca kiếm thoát khỏi dạng kiếm phách, nhận ta làm chủ nhân chân chính. Sau đó ta dẫn theo di dân Trường Hà lưu lạc trên thế gian, hy vọng có thể phục cuốc. Cuối cùng ở nơi này, chúng ta gặp được vị thánh nhân của Bắc Thần, Càn Khôn Cửu Trần.” Nam nhân kia im lặng một hồi: “Hắn rất mạnh, mạnh hơn ta.”
Hải Thanh Mạc nhớ cái tên này, Hồng Niệm đã từng kể cho gã. Thánh nhân trấn thủ Bắc Thần, lưu chủ Thiên Tế lưu, có thực lực tương đương Tứ Thánh trấn thủ tứ phương. Người này có thể khiến một trong Lục Thánh đích thân ra tay, xem ra vừa hắn rồi nói mình được kiếm tiên gọi là kiếm tiên không phải khoác loác.
“Chúng ta trốn về phía tây, cuối cùng tới nơi này, tám người hầu kiếm của ta đều vì ta mà chết, cuối cùng ta đấu với Càn Khôn Cửu Trần, thua mất một kiếm. Nhưng trước khi ta chết kiếm phách Bi kiếm tan vỡ, mở ra một lĩnh vực kỳ lạ, cũng là động thiên tách biệt này. Tuy Càn Khôn Cửu Trần là một trong Lục Thánh nhưng cũng không thể cưỡng ép phá hủy động thiên tách biệt này, không cách nào lấy kiếm phách Ly Ca đi, cuối cùng đành rời khỏi. Còn một luồng tàn niệm cuối cùng của ta cũng lưu lại nơi này.” Nam nhân kia nhìn Hải Thanh Mạc, khẽ mỉm cười: “Không biết đã qua bao nhiêu năm, sau đó gặp được ngươi.”
Hải Thanh Mạc dò hỏi: “Tiền bối, ngài kể cho ta nhiều chuyện như vậy, có phải muốn ta giúp ngài phục quốc không?”
Nam nhân kia lắc đầu cười nói: “Phục quốc? Ta đã ở đây không biết mấy trăm năm, Trường Hà đã không còn từ lâu rồi, những người từng là con dân Trường Hà cũng bị dòng lũ thời gian đẩy tới khắp các nơi. Khôi phục một đất nước không còn, có ý nghĩa gì đâu?’
“Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi.” Hải Thanh Mạc cười nói.
“Ta chỉ huynh vọng ngươi có thể giúp Ly Ca kiếm khôi phục lại thân kiếm.” Nam nhân kia nhẹ nhàng vuốt ve trường kiếm màu trắng xám. “Nó bầu bạn bên ta rất nhiều năm, cũng nên ra ngoài thấy vùng trời mới. Trong lòng ngươi có nhiều bi thương, nhưng vẫn chưa đủ.”
Hải Thanh Mạc khóc không được cười cũng chẳng xong: “Tiền bối, mệnh ta đã rất khổ rồi, mấy năm nay gặp được đại ca, tam đệ với lão cha già chó má mới sống khá hơn một chút. Ta không còn bi thương gì để cống hiến cho nó. Ta mong thời gian tới sống tốt một chút.”
“Ngươi là truyền nhân Tình kiếm.” Nam nhân điểm nhẹ lên mi tâm Hải Thanh Mạc: “Chuyện đau buồn là không tránh được.”
“Nói vậy là sao? Nhất định phải chịu khổ vì tình?” Hải Thanh Mạc bĩu môi. “Tiền bối, kiếm thuật của ngài cao như vậy, sao lại nói chuyện thiếu đứng đắn thế?”
“Buồn, chưa chắc đã là chuyện xấu. Có buồn mới có vui, có buồn mới có thể thay đổi mọi quyết tâm.” Nam nhân đặt Ly Ca kiếm mà mình đang cầm vào tay Hải Thanh Mạc. “Nhân gian tứ kiếm, tình nộ bi hỉ, không nên tách ra, phải gộp chung lại mới là nhân gian.”
Hải Thanh Mạc nhìn trường kiếm trong tay mình, hạ giọng nói: “Nhân gian?”
“Nhớ quan sát kỹ nhân gian này.” Nam nhân lùi lại một bước, thân hình từ từ tiêu tán.
“Tiền bối, trước khi đi có thể giúp ta chút không.” Hải Thanh Mạc giơ tay ra định kéo lại, nhưng trong hồ nước xanh thẳm sau lưng bỗng có một lực lượng cường đại hút gã vào trong. Gã kinh hãi hét lên một tiếng rồi rơi thẳng vào trong hồ; nhưng tiếp theo đó, gã không cảm thấy nước hồ chảy vào miệng vào mũi mình mà chỉ có cảm giác bản thân rơi vào một khoảng hư không. Gã mở mắt, sau đó phát hiện một luồng sáng chiếu tới, gã rơi thẳng vào một đỉnh núi.
Đạo sĩ áo xanh đang đứng ở đó lẩm bẩm với hai phân thân kiếm phách đột nhiên biến mất: “Sao ta mới cống hiến giấc mơ hai mươi năm như một của mình, thu được hai phân thân kiếm phách, giờ lại đột nhiên thu hồi?” Còn chưa dứt lời thì Hải Thanh Mạc đột nhiên ngã lăn quay dưới đất, còn trong tay gã là một thanh trường kiếm màu xám đen. Gã nhìn đạo sĩ trước mặt, trong lòng vui vẻ: “Sở Thanh Tiêu!”
Sở Thanh Tiêu mỉm cười lắc đầu: “Mới mấy ngày không gặp, sao Thanh Mạc huynh đệ lại làm đại lễ với ta như vậy?”
Hải Thanh Mạc vội vội vàng vàng đứng từ dưới đất dậy: “Mau tới hỗ trợ, mau tới hỗ trợ, người của Ma tộc đánh vào trong rồi!”
Sở Thanh Tiêu thấy thanh kiếm màu xám đen trong tay Hải Thanh Mạc, lại ngẩng đầu nhìn kiếm quang vốn đang lơ lửng đã biến mất không thấy đâu, gật đầu đầy ẩn ý: “Hóa ra là thế.”
“Là thế là thế cái gì, Thanh Tiêu huynh, Sở đạo trưởng, bây giờ chúng ta phải lập tức tới hỗ trợ. Nếu tới chậm không khéo Hồng Niệm cô nương bị thiêu chết mất!” Hải Thanh Mạc vội vàng nói.
“Nhắm mắt lại.” Sở Thanh Tiêu rút từ trong lòng ra một tấm bùa vàng, vung nhẹ hai ngón tay, bùa vàng rực cháy, hắn đặt tay lên vai Hải Thanh Mạc, nhỏ giọng nói: “Qua lại vô hình.”
Giây tiếp theo Hải Thanh Mạc cảm thấy xung quanh nóng rực, gã mở to mắt, chứng kiến lửa đen cháy bừng bừng, Hồng Niệm đang bảo vệ bọn Nam Môn Thư An bên cạnh, Hà Ảnh kiếm biến thành một luồng hào quang yếu ớt bao trùm xung quanh bọn họ.
“Sở huynh, ngươi biết dịch chuyển tức thời à?” Hải Thanh Mạc kinh ngạc nói.
“Ta đã để ý tới khí tức ở đây từ lâu rồi, đặt sẵn một tấm phi phù ở đây, nhưng đừng quá coi trọng ta.” Sở Thanh Tiêu ngẩng đầu nhìn lửa đen phủ kín trời đất: “Bây giờ ta cũng không biết nên làm gì.”