Chương 65: Tứ kiếm
Chương 65: Tứ kiếm
Chương 65: Tứ kiếm
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc giơ trường kiếm lên, hít một hơi dài, nhảy thẳng lên vung kiếm chém về phía Cốt tướng quân.
Cốt tướng quân khẽ cúi đầu, đầu tiên giơ tay trái ngưng tụ thành một búc tường khí cản luồng kiếm khí kia lại, tiếp đó sau lưng hắn lại mọc ra một thanh cốt kiếm. Hắn vung xuống dưới, thanh cốt kiếm này bay thẳng về phía Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc không hề e ngại, đối đầu trực diện, định đấu cứng.
Hồng Niệm cả kinh: “Không được.’
“Có gì mà không được. Sao chẳng được, ta muốn tiến tới, không e ngại gì!” Hải Thanh Mạc gầm lên một tiếng, ba kiếm khách đội nón che phía dưới cũng nhảy lên theo, lti hóa thành bóng đen bám lên người gã. Kiếm khí trên người gã càng ngày càng cường thịnh, tiếp đó gã vung thanh Hồng Nhan kiếm trong tay lên, chém tan thanh cốt kiếm kia, lại mượn thế lao lên, vượt qua cả Hồng Niệm và Cốt tướng quân.
Giờ phút này Cốt tướng quân vừa ra kiếm đánh trúng bả vai Hồng Niệm. Hồng Niệm chịu đau, lập tức thu kiếm lui nhanh lại.
Còn Hải Thanh Mạc hạ xuống bên trên bọn họ, thân hình kiếm khách áo xám sau lưng gã chậm rãi hóa lớn. Chỉ thấy hai chân kiếm khách đặt xuống đất, thân hình lớn như ngọn núi nhỏ, Cốt tướng quân bay trên không trung chỉ tầm trước ngực hắn. Sau khi hiện hình xong, hắn khẽ cúi đầu, con ngươi không rõ rệt lắm nhìn chằm chằm vào Cốt tướng quân.
Hải Thanh Mạc giơ kiếm.
Hư ảnh kiếm khách áo xám cũng giơ thanh kiếm lớn trong tay lên.
Hồng Niệm cảm giác được kiếm khí hùng hồn mãnh liệt trên người Hải Thanh Mạc, hạ giọng nói: “Kiếm thế cường đại như vậy, cho dù ta có dùng Võ Kiếm Chân Thân của Hà Ảnh kiếm cũng không thể địch nổi.”
Còn lửa đen trong mắt Cốt tướng quân càng lúc càng cháy rực, hắn chém thanh cốt kiếm về phía trước, nhỏ giọng niệm: “Cốt Kiếm Chân Thân, Trủng Cốt.”
“Chết đi.” Hải Thanh Mạc đột nhiên vung trường kiếm lên, một luồng kiếm khí đè xuống, chặt đứt toàn bộ cây cối trong rừng, còn Cốt tướng quân cũng bị kiếm khí đánh thẳng xuống đất.
“Trong giao dịch của chúng ta đâu có nói sẽ phải đối phó với đối thủ đáng sợ đến vậy?” Đôi mắt màu xám của nam nhân áo đen đột nhiên biến thành bình thường, hắn cười lạnh một tiếng, nhanh chóng thối lui.
Tuy Cốt tướng quân đã bị đánh rơi xuống đất nhưng lại không ngã, thanh cốt kiếm trong tay hắn đã biến thành một khúc xương đỏ tươi, che trước người mình. Tiếp đó Cốt tướng quân vươn tay lên, trên tay phải xuất hiện vô số vuốt xương, chống chọi lại kiếm khí bá đạo mãnh liệt phía trước. Móng vuốt lập tức bị đập tan thành từng khúc, nhưng vẫn không ngừng vươn ra như không có điểm cuối, không ngừng ngăn cản kiếm khí kia.
Hải Thanh Mạc trên không trung nhíu mày nói: “Tên này chịu đòn tốt thật.”
Hồng Niệm xuất hiện bên cạnh gã, hạ giọng nói: “Thanh kiếm trong tay Cốt tướng quân tên là Trủng Cốt, theo lời đồn nó là ngưng tụ oán niệm của mười vạn bộ xương trên chiến trường cổ thần ma đại chiến. Bây giờ hắn thi triển Võ Kiếm Chân Thân, ngươi đang phải đối mặt với mười vạn tử linh.”
“Thú vị đấy.” Hải Thanh Mạc thu kiếm: “Ta dùng Huyền Cửu kiếm quyết nhé?”
Giờ phút này Hồng Niệm đang bị thương, trong trận ác chiến vừa rồi niệm lực của cô cũng tiêu hao gần hết, cô cười khổ nói: “Ngươi phải nghĩ cho kỹ, nếu thua.”
“Sẽ không thua!” Hải Thanh Mạc không đợi cô nói xong đã chém ra một kiếm.
Kiếm thế đi trước, kiếm khí theo sau.
Ngừng lại một lúc.
Là thấy được khe hở kia!
Tiếp đó Hải Thanh Mạc lại xuất kiếm.
Sau đó lại một kiếm!
Giờ phút này thân hình Hải Thanh Mạc đã lung lay như sắp đổ, bóng dáng kiếm khách áo xám sau lưng cũng trở nên mơ hồ.
Ngày đó, tại Cửu Long nhai, Quân Cửu đã chém liền chín kiếm, đi ngược thiên đạo.
Giờ phút này, Hải Thanh Mạc đã thi triển ba kiếm.
Nhưng khúc xương đỏ tươi kia vẫn rất ương ngạnh, bên cạnh nó xương trắng cầm binh khí vẫn không ngừng lao từ dưới đất lên, tuy vừa xuất hiện đã lập tức hóa thành mảnh xương, nhưng hoàn toàn không đình chỉ.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đầu óc Hải Thanh Mạc bỗng có một suy nghĩ.
Không phải chém mười vạn bộ xương đấy chứ.
Nhưng sau khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Hải Thanh Mạc thi triển kiếm thứ ba xong, lại chém ra kiếm thứ tư.
Hồng Niệm cả kinh: “Ngươi điên rồi à?”
Bóng dáng kiếm khách áo xám sau lưng Hải Thanh Mạc lập tức sụp đổ, kiếm khí trên người gã cũng nhanh chóng trút ra, gã cười khổ nói: “Đây là cực hạn của ta.”
Tiếng hét thảm ngắt lời bọn họ. Hai người cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy kiếm khí như thủy triều phá tan phòng ngự của đám xương khô, khúc xương đỏ tươi kêu rên một tiếng sau đó lập tức tan thành bột phấn, kiếm khí bị luồng kiếm khí kia đánh thẳng xuống đất. Lửa đen trên mắt hắn chao đảo một hồi rồi từ từ ảm đạm. Hắn khó nhọc giơ tay phải lên, hai tay cắm thẳng vào hai tròng mắt mình tiếp đó hạ giọng nói: “Ma tâm, phóng thích!”
Dứt lời, một luồng lửa đen phun trào từ mắt hắn, nhanh chóng lan tràn, bao vây mọi người xung quanh.
Hải Thanh Mạc chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân rã rời, gã đau đớn nói: “Thế này rồi mà còn chưa kết thúc à?”
“Cẩn thận!” Hồng Niệm vừa ngẩng đầu đã thấy trên không trung cũng có lửa đen bao phủ.
Cốt tướng quân phát động ma tâm, phóng thích Hắc Viêm trận của ma tộc, định vây chết bọn họ ở dây.
“Không được rồi, ta...” Hải Thanh Mạc chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm, ngã thẳng từ trên không xuống.
Mà ngay lúc Hải Thanh Mạc rơi xuống lại cảm thấy dưới chân có một luồng lực lượng bám lấy gã. Gã mơ mơ màng màng mở mắt, lại phát hiện mình không trong Hắc Viêm trận kia nữa mà bên một hồ nước xanh thẳm, dưới chân là một thanh kiếm màu trắng xám, chính là thanh kiếm mà đám kiếm khách đội nón che đeo bên người. Trường kiếm đưa hắn đi tới, lướt qua hồ nước xanh thẳm kia.
Một cơn gió lạnh thổi qua, mặt hồ nổi gợn sóng, hết sức thoải mái.
Chỉ trong giây lát, trường kiếm đã đưa gã tới bờ hồ bên kia.
Một nam nhân mặc áo bào xám đang ngồi đó, quay lưng về phía gã. Bên cạnh nam nhân kia có một cái bàn gỗ, trên bàn bày một bình trà và hai chén trà.
Hải Thanh Mạc bước lên trước một bước, hạ xuống khỏi trường kiếm.
Thanh trường kiếm tiếp tục bay tới, tra vào vỏ kiếm của nam nhân kia. Nam nhân kia không hề quay đầu lại, chỉ cầm chén trà đặt lên miệng nhấp một ngụm: “Truyền nhân Tình kiếm, hân hạnh gặp mặt.”
Không hiểu sao Hải Thanh Mạc lại thấy căng thẳng, gã cũng coi là người từng trải, có thể đánh qua đánh lại với đại tướng quân Ma tộc, nhưng khi gặp nam nhân khí chất nho nhã giọng điệu ôn hòa này, không hiểu sao gã lại cảm thấy căng thẳng, thậm chí nói năng lắp bắp: “À, đúng, thật ra ta không phải truyền nhân gì, người khác cứ ép lên đầu ta thôi.”
Nam nhân kia xoay người, trông hắn không trẻ trung mấy nhưng con mắt lại sáng rực. Hắn khẽ mỉm cười, như làn gió xuân phất qua: “Không ai có thể lựa chọn chủ nhân thay Tình kiếm. Ngươi tên là gì?”
Lúc bình thường Hải Thanh Mạc rất thích ba hoa, nhưng giờ phút này gã lại ngoan ngoãn trả lời: “Ta tên Hải Thanh Mạc. Tiên sinh thì sao? Ngài có phải là... kiếm tiên không?’
Nam nhân kia sửng sốt, tiếp đó suy nghĩ một hồi: “Ta từng gặp rất nhiều kiếm tiên.”
Hải Thanh Mạc nhíu mày, nghĩ thầm, chỉ gặp thôi à?
“Bọn họ đều gọi ta là kiếm tiên.”