Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 64 - Chương 64: Hiến Tế

Chương 64: Hiến tế Chương 64: Hiến tế

Chương 64: Hiến tế

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

“Không ngờ người của Ma tộc có thể vượt qua Vạn Kiếm trận, tới nơi này bình an vô sự, xem ra ngươi đã dùng pháp môn quỷ dị nào đó. Nhưng hiển nhiên pháp môn này cũng có hạn chế.” Hồng Niệm nhìn chằm chằm vào Cốt tướng quân: “Bằng không, nếu là Cốt tướng quân với thực lực như ta nghe được, kẻ hèn này mới là Huyền Tâm cảnh đâu phải đối thủ của ngươi.”

Cốt tướng quân giơ tay vuốt ve mũi kiếm của mình: “Ngươi rất thông minh, muốn thoát khỏi Vạn Kiếm trận thì phải tạm thời vứt bỏ ma tâm, mà đã bỏ ma tâm thì không cách nào mượn lực lượng từ Cửu U tuyền. Nhưng cho dù thế, chỉ có mấy tên các ngươi cũng không phải đối thủ của ta.”

Hồng Niệm nói nhỏ với Hải Thanh Mạc: “Ta ngăn hắn lại, thiếu chủ trốn trước đi.”

Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói: “Đã bảo là thần niệm của chúng ta bị nhốt ở đây mà, làm gì có đường thoát. Hồng Niệm cô nương, cô bảo ta chạy đâu được?”

Hồng Niệm hạ giọng nói: “Dựa vào lực lượng mình ta, cùng lắm là giữ chân hắn, nhưng nếu ngươi tìm được Sở Thanh Tiêu, ba người chúng ta hợp lực có thể đánh bại hắn.”

Hải Thanh Mạc khẽ nhíu mày: “Đúng rồi, từ khi vào đây đến giờ vẫn không có tin gì của hắn.”

“Hắn ở phía đông, ta cảm nhận được khí tức của hắn.” Hồng Niệm tung người lao tới, đánh về phía Cốt tướng quân.

“Nếu ngươi một lòng muốn chết, ta cũng tiễn ngươi đi trước một quãng.” Cốt tướng quân vung kiếm đỡ đòn.

Lúc này hai người không hề lưu thủ, chiêu nào cũng muốn đoạt mạng đối phương, chỉ trong giây lát đã giao thủ mấy chục chiêu, đánh từ dưới đất lên tới bầu trời, hào quang bắn ra tứ phía, khúc xương rụng lả tả, những người còn lại chỉ có thể đứng dưới nhìn. Hải Thanh Mạc siết chặt nắm tay, nhìn nam nhân áo đen trước mặt.

Trên tay nam nhân áo đen chỉ còn lại khúc kiếm gãy, hắn nhếch miệng cười với Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc quay đầu sang nhìn Nam Môn Thư An và Cố Nhan Phong. Nam Môn Thư An biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi đi trước đi, vị cô nương này nói đúng, tìm ra những người còn lại, báo cho bọn họ mọi chuyện ở nơi này, cùng nhau tấn công. Đây là cách duy nhất.”

Hải Thanh Mạc siết chặt nắm tay, nếu gã đi, cho dù người trước mặt chỉ còn một khúc kiếm gãy cũng có thể dễ dàng giết chết bọn Nam Môn Thư An. Hơn nữa gã không muốn bỏ chạy.

Rất nhiều năm trước đây gã đã thề, mình sẽ vĩnh viễn không bỏ chạy.

Sinh tử của mọi người, sinh tử của bản thân.

Vĩnh viễn chỉ có thể nắm trong tay mình.

Cảnh tượng mẫu thân bị phong ấn vào Quỷ Môn quan lại hiện lên trước mắt gã, Hải Thanh Mạc ngẩng đầu lên, nhìn Hồng Niệm trên không trung đã dần dần rơi xuống hạ phong. Mà khi Hải Thanh Mạc thầm hạ quyết tâm, kiếm khí trên người gã lại tiếp tục tăng cường, bóng dáng kiếm khách áo xám từng hiện lên sau lưng y giờ lại tái diễn. Hải Thanh Mạc kinh ngạc, y lập tức hiểu ra: “Quả nhiên, chỉ cần ta cống hiến đủ bi thương là có thể mượn lực lượng của Bi kiếm Ly Ca? Được rồi, vậy ta nguyện dốc toàn bộ những gì ta có!”

Hải Thanh Mạc lại nhắm mắt.

Hồi tưởng lại căn nhà đen kịt, cho dù bên ngoài mặt trời có lên cao cỡ nào, trong vong vẫn giơ tay không thấy năm ngón. Chỉ có sâu nhất trong nhà là một cái đèn dầu lung lay như sẽ tắt bất cứ lúc nào. Đèn dầu sáng tối chập chờn, chiếu rọi lên bức tượng đất phía sau. Tượng đất khắc một ma thần không biết tên, gương mặt đáng sợ, để rộ răng nanh kinh người, mặc một bộ trường bào nửa đen tuyền nửa trắng toát, khẽ cúi đầu, biểu cảm như cười như không.

Còn bên dưới ma thần là một thân hình gầy gò.

Là một thiếu niên mới khoảng mười tuổi, gương mặt khá giống Hải Thanh Mạc.

Cậu bé ngã gục dưới đất, toàn thân đầy máu tươi, xung quanh cậu vẽ đầy bùa chú kỳ quái.

“Mở đường tới Hoàng Tuyền! Chẻ đôi Quỷ Môn quan!” Thiếu niên đang nằm dưới đất lẩm bẩm, máu tươi không ngừng trào ra trong miệng. Cậu giơ ngón tay, thấm máu tươi, gắng gượng vẽ bùa chú. Nhưng ngay sau đó thân thể cậu như bị sét đánh, run lên kim loại, tiếp đó hôn mê bất tỉnh.

Cảnh tượng tiếp theo là một buổi tối tuyệt bay đầy trời.

Thiếu niên che trước một chiếc xe ngựa, trên xe có một nhóm người áo đen bước xuống. Bọn họ tò mò quan sát cậu, một người trong đó thần sắc hưng phấn: “Là ngươi.”

“Là ta.” Thiếu niên lộ vẻ tàn nhẫn, giơ đôi tay gầy gò lên, bên trên vẽ đầy bùa chú kỳ quái. Tiếp đó màu mắt của thiếu niên biến đổi, những bùa chú bắt đầu chuyển động.

Cuối cùng tất cả nam nhân áo đen đều ngã gục trong vũng máu, còn thiếu niên cũng đổ xuống nền tuyết, nhìn tuyết rơi đầy trên không trung, con ngươi dần mất đi ý thức.

“Mẹ, con phải chết ở đây rồi. Nhưng con vẫn không tìm được chỗ mẹ.” Thiếu niên tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Tiếp nữa, thiếu niên qùy gối trong một căn phòng u ám, sau lưng cậu là một người trẻ tuổi mặc đồ nhà nho, tay cầm quyển sách. Hắn nói với giọng ôn hòa: “Đệ nhất định phải lựa chọn như vậy, nếu không trước khi đệ hoàn thành mục đích của mình, sinh mệnh của đệ đã bị tà thần cướp đi.”

Thiếu niên rơi lệ nói: “Nhưng trước đây chỉ có vị tà thần trong miệng các ngươi chỉ đường cho ta.”

“Con đường sau này, có chúng ta đi cùng đệ.” Thư sinh dịu dàng nói.

Thiếu niên cắn răng đáp: “Thế thì lấy nó đi.”

“Sẽ rất đau đớn, nhưng đây là cách duy nhất.” Thư sinh nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu thiếu niên.

Thiếu niên ngửa đầu ra sau kêu lên một tiếng, tiếp đó bùa chú bắt đầu lưu chuyển trên người hắn, khoảnh khắc sau đã thoát khỏi thân hình hắn, dán lên mỗi góc nhà. Cuối cùng bùa chú khắp nhà đều lóe lên ánh kim. Tới khi tất cả khôi phục bình tĩnh, thiếu niên cũng nhắm hai mắt lại, ngã xuống dưới đất.

“Từ nay về sau, sẽ có người đi cùng ta ư?” Trước khi ngất đi, thiếu niên chỉ không ngừng lặp lại câu hỏi này.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Ngay lúc Hải Thanh Mạc hồi tưởng lại mọi chuyện trong quá khứ, trên ngọn núi cao, có ba phân thân kiếm phách dồn dập bước chân đi.

Sở Thanh Tiêu kinh hãi: “Nỗi buồn của người nào mà có lực lượng mạnh mẽ đến vậy. Ba phân thân kiếm phách?”

Hắn vừa dứt lời, ba phân thân kiếm phách đã lướt qua bên cạnh hắn, chỉ để lại một cơn gió mạnh. Sở Thanh Tiêu nở nụ cười, nhìn thanh trường kiếm ngưng tụ từ hào quang ở chính giữa, hạ giọng nói: “Chỉ còn lại hai phân thân kiếm phách. Chẳng lẽ muốn mở toàn bộ phong ấn Ly Ca kiếm thì ta phải cống hiến nỗi buồn của bản thân? Nhưng từ khi gia nhập môn hạ sư phụ ta chỉ cảm thấy thế gian thú vị, không có bất cứ chuyện đau buồn nào. Nếu phải dâng hiến nỗi buồn của mình, ta chỉ có một giấc mơ.”

“Trong hai mươi năm từ nhỏ tới lớn, xưa nay ta chỉ mơ thấy một giấc mộng. Trong mơ, nam nhân trông rất giống ta ngồi dưới một gốc hoa đào, cứ lẳng lặng ngồi đó, chưa bao giờ đi khỏi. Hoa đào bao giờ cũng xán lạn như vậy, còn hắn luôn luôn yên tĩnh như thế. Vốn cảm thấy rất bình thường, nhưng vài chục năm qua đi, đột nhiên có một ngày, ta nhìn hắn lại có cảm giác càng nhìn càng thấy bi thương. Ta không cách nào mô tả nỗi buồn đó, chỉ thấy thi thoảng hắn mở mắt ra, giơ tay đón đóa hoa đào, nở nụ cười nhẹ nhàng, chỉ như vậy thôi là có cảm giác xúc động tới mức muốn bật khóc.”

“Giờ phút này, ta chỉ có thể chìm vào giấc mơ đó, hy vọng vị tiên nhân trong mơ có thể cho ta mượn một chút nỗi buồn.”

Sở Thanh Tiêu ngồi xếp bằng xuống, nhắm hai mắt lại.

Còn lúc này, dưới chân núi, sau lưng Hải Thanh Mạc đã có ba kiếm khách đội nón che. Gã mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên trời: “Quyết, một, trận, tử, chiến!”
Bình Luận (0)
Comment