Chương 63: Phá cục
Chương 63: Phá cục
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc nhìn Hồng Niệm, day day mi tâm: “Hồng Niệm cô nương, có phải đã tới lúc chúng ta song kiếm hợp bích rồi không?”
Hồng Niệm hiểu ý gã, thở dài một tiếng, vung tay lên kéo Hồng Nhan kiếm ra khỏi mi tâm của Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc đã tập mãi thành quen, thậm chí không cảm thấy mi tâm nóng bỏng, chỉ hưng phấn cầm thanh kiếm lên, kiếm thế trên người tỏa ra mãnh liệt. Hồng Niệm hạ giọng nói: “Đối thủ tiếp theo, ngươi phải cẩn thận. Cảnh giới của hắn cao hơn ta.”
Hải Thanh Mạc nâng trường kiếm lên, cất cao giọng nói: “Đối thủ mà chúng ta từng thắng, có kẻ nào cảnh giới không cao hơn chúng ta?”
Nam Môn Thư An ở bên cạnh chứng kiếm kiếm thế trên người Hải Thanh Mạc càng ngày càng mạnh mẽ, cả kinh nói: “Đúng là ngươi...”
“Giấu tài.” Hải Thanh Mạc ngạo nghễ ngẩng đầu lên, gã đã nhịn rất lâu rồi, tuy lúc trước đã đánh một trận nhưng dù sao cũng là lực lượng của người khác, giờ phút này niệm lực của mình được mở phong ấn hoàn toàn, gã chỉ hận không thể bộc phát niệm lực bản thân lên mức tối đa.
Nam nhân áo đen phía đối diện cũng nheo mắt lại: “Cảnh giới Tiêu Dao?”
“Tới đây, đánh với ta thêm trận nữa nào, tới đây!” Hải Thanh Mạc hưng phấn nhìn nam nhân áo đen, kiếm thế đã lên tới đỉnh phong, kiếm chiêu như sắp bùng nổ.
Nhưng ngay lúc này, một bóng trắng nhanh chóng giáng xuống, trực tiếp hạ vào trước mặt Hải Thanh Mạc. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, một luồng kiếm thế mãnh liệt ập tới, đánh văng Hải Thanh Mạc ra ngoài. Hắn quay đầu lại nhìn Hồng Niệm: “Chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Hồng Niệm khẽ cau mày lùi lại một bước: “Thằng nhóc họ Lý đâu rồi?”
Con mắt Cốt tướng quân lập lòe lửa đen, giọng nói mang ý lạnh: “Kiếm pháp của hắn rất yếu nhưng kiếm ý lại rất mạnh, giờ ta để lại cái mạng cho hắn, nhưng kết cục vẫn vậy thôi. Vì tất cả những người vào động thiên tách biệt này, đều phải chết.”
“Ai da, đau chết mất.” Hải Thanh Mạc bò từ dưới đất dậy, ra sức phủi bụi đất trên người: “Có thể nể mặt tí không, vừa tới đã đánh bay ta rồi.”
Cốt tướng quân nhìn về phía Hải Thanh Mạc, giọng nói có vẻ chấn động: “Tình kiếm Hồng Nhan.”
“Sao nào?” Hải Thanh Mạc vung thanh trường kiếm trong tay: “Ngươi từng thấy rồi?”
“Nhân Gian Tứ Kiếm, tình nộ bi hỉ, hôm nay tới đây lấy được hai thanh, đúng là chuyện vui. Còn ngươi, danh kiếm hạng chín thiên hạ, Hà Ảnh.” Cốt tướng quân tung người nhảy ra: “Coi như điềm tốt.”
“Thế thì đem bản lĩnh tới đây mà lấy.” Một luồng hào quang lan tỏa, Hồng Niệm vung kiếm xuất chiêu.
Hai thanh kiếm tương giao, trên cốt kiếm có vô số vuốt xương vươn lên, tóm lấy thân kiếm Hà Ảnh. Cốt Tướng quân quát khẽ một tiếng: “Cốt Lao kiếm trận!”
Hồng Niệm đã nhận ra nguy hiểm, vô thức định thối lui, nhưng đã không còn kịp. Sâu dưới mặt đất đột nhiên có vô số quỷ trảo vươn ra, tóm lấy mắt cá chân cô, tiếp theo lại có vài bộ xương trắng nhảy lên xung quanh cô, bao vây Hồng Niệm vào giữa.
“Hồng Niệm cô nương, ta tới cứu cô.” Hải Thanh Mạc vội vàng vung kiếm chém về phía Cốt tướng quân.
Kiếm thế cực kỳ bá đạo.
Nhưng Cốt tướng quân lẳng lặng quay đầu lại, không có bất cứ hành động gì.
Chiêu kiếm này không có tư thế cũng chẳng có kiếm khí.
Hải Thanh Mạc thầm kinh hãi: “Ngươi biết?”
Một lát sau, Cốt tướng quân rút một thanh cốt kiếm ra khỏi rừng xương, vung tay ngăn cản, đỡ lấy kiếm khí của Hải Thanh Mạc. Thanh cốt kiếm tạm bợ này tan thành bột phấn nhưng kiếm khí của Hải Thanh Mạc cũng bị đánh tan hoàn toàn. Hắn Lương Ngọc hội nói: “Không ngờ truyền nhân Tình kiếm lại gia nhập môn hạ Quân Kiến sơn. Rất nhiều năm trước ta từng chịu thiệt trước chiêu kiếm ngươi vừa dùng, sẽ không trúng đòn lần hai.”
Hải Thanh Mạc cắn chặt răng, bất đắc dĩ nói: “Vì sao mỗi khi ta muốn thể hiện đều gặp phải loại quái vật như thế này?”
“Chẳng qua, thực lực của ngươi kém quá xa các sư huynh ngươi.” Cốt tướng quân lại rút thành cốt kiếm khác ra, chỉ trong chớp mắt đã lao tới trước mặt Hải Thanh Mạc.
Vốn dĩ Hải Thanh Mạc định dùng Huyền Cửu kiếm quyết chiếm tiên cơ, không ngờ đối phương lại nhận ra, đành phải ngoan ngoãn sử dụng kiếm quyết của Quân Kiến sơn, chớp mắt đã giao chiến ba chiêu với Cốt tướng quân. Gã biết thực lực đối phương vượt xa mình, nhưng sau ba chiêu bản thân vẫn chưa rơi xuống hạ phong. Gã thầm suy đoán quái nhân dùng cốt kiếm này dồn đại đa số tinh lực để vây khốn Hồng Niệm. Hải Thanh Mạc cười nói: “Hóa ra là thế.” Nghĩ tới đây, trong lòng gã cũng bớt sợ hãi, thi triển cả bộ kiếm quyết như nước chảy mây trôi, khí thế phi phàm, không ngờ lại chặt đứt một thanh cốt kiếm của Cốt tướng quân.
Cốt tướng quân lùi liền vài bước, nhíu mày, hạ giọng nói: “Còn không tới hỗ trợ?”
Nam nhân áo đen ở đằng khác nhún vai nói: “Cốt tướng quân nổi tiếng của Ma tộc mà không đối phó được với một đệ tử vừa bước vào tiên môn à?” Giọng nói của hắn lười biếng nhưng xuất kiếm lại cực kỳ tàn nhẫn, đâm thẳng vào đầu Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc nghiêng đầu, khó khăn lắm mới tránh được, sau lưng đã đầm đìa mồ hôi lạnh. Gã nhìn nam nhân đội nón che vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích: “Huynh đệ, giúp với.”
Đương nhiên nam nhân đội nón che kia không để ý tới gã, chỉ nhìn vào chỗ Hồng Niệm bị nhốt, tay đặt lên chuôi kiếm.
“Ta hiểu rồi.” Hải Thanh Mạc thầm vui mừng, lao thẳng tới bên cạnh lồng giam bằng xương.
“Còn định nhờ cô ta tới giúp à?” Nam nhân áo đen cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay lại hóa thành hắc long đánh tới.
Cốt tướng quân lại nhanh chóng đoán được ý đồ của Hải Thanh Mạc, hét lớn một tiếng: “Dừng tay!”
Nhưng đã không kịp, Hải Thanh Mạc chợt lướt về phía sau, hắc long đánh thẳng vào lồng giam bằng xương đang vây khốn Hồng Niệm, cùng lúc đó cuối cùng nam nhân đội nón che cũng xuất kiếm, hắn tung người nhảy ra, vung kiếm chặt đứt hắc long kia.
Hải Thanh Mạc cười phá lên: “Quả nhiên là vậy.” Gã đoán phân thân kiếm phách này sẽ hành động theo mức độ nguy hiểm của chủ nhân. Vừa rồi lồng giam xương kia chủ yếu vây khốn chứ không phải giết người, cho nên hắn không hành động gì, nhưng nam nhân áo đen lại đánh tới mang theo sát ý thật sự, cho nên phân thân kiếm phách lập tức động thủ. Sau khi chém đứt hắc long, nam nhân đội nón che xoay người nhìn nhà lao xương, cuối cùng hóa thành một bóng đen, xuyên thẳng qua đống xương trắng, chui vào trong nhà lao.
Tiếp đó chỉ thấy trong nhà lao xương có hào quang lóe lên, một luồng kiếm khí bay ra, đánh tan toàn bộ xương trắng xung quanh.
Hồng Niệm đứng yên tại chỗ, tay cầm Hà Ảnh kiếm, thở hổn hển vài hơi: “Thiếu chủ, vừa rồi ngươi làm không tệ.”
Hải Thanh Mạc vẽ ra một đóa kiếm hóa, đắc ý nói: “Tu vi của ta hơi kém nhưng đầu óc thì được.”
Cốt tướng quân giơ tay phải, thanh cốt kiếm lại chậm rãi hiện ra trên tay hắn. Hắn trầm giọng nói: “Ta nhận ra lai lịch sư môn nhà ngươi rồi, tuy ngươi cũng dùng kiếm quyết Quân Kiến sơn, nhưng sư thừa của ngươi tới từ Thần Đô thành ở Nam Dạ quốc.”
Hồng Niệm cười lạnh nói: “Ta cũng nhận ra lai lịch của ngươi rồi, Ma tộc, Cốt tướng quân.”
Cốt tướng quân chắn ngang cốt kiếm trước mặt: “Bạch phát tam thiên trượng, nhất ti giảo yết hầu. Chẳng phải sư phụ ngươi cũng là đại ma đầu vang danh thiên hạ ư?”