Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 62 - Chương 62: Cứu Mạng

Chương 62: Cứu mạng Chương 62: Cứu mạng

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Cái đầu của nam nhân áo đen lăn dưới đất, tới tận chân Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc và hắn nhìn nhau hai giây, không ngờ cái đầu còn nhếch miệng cười với gã. Hải Thanh Mạc thầm giật mình, giơ chân đá bay cái đầu đi: “Tên chó má từ đâu chui ra, cút mẹ nhà ngươi đi!”

Cái đầu kia lượn vòng trên không trung, chẳng ngờ vẫn mở miệng nói chuyện được: “Kiếm tu Huyền Tâm cảnh, còn tu luyện kiếm pháp tàn nhẫn quả quyết như vậy, ta không trị được.” Trong lúc nói chuyện, thân hình vốn đang đứng đó cũng viu một tiếng bay ra ngoài, đón lấy cái đầu kia. Chỉ tiếc là dán ngược, cuối cùng thân hình bay về phía trước, đầu lại quay ra sau. Nam nhân áo đen giơ tay đặt lên đầu, xoay tròn một cái mới chỉnh lại đúng hướng.

Hồng Niệm cầm kiếm đi tới bên cạnh Hải Thanh Mạc, hừ lạnh một tiếng: “Tà ma ngoại đạo!”

“Không sai, tà ma ngoại đạo! Cái loại không dám chui ra chỗ sáng!” Hải Thanh Mạc nói xong ánh mắt nhìn lướt qua phía sau, đột nhiên phát hiện một nam nhân đội nón che đứng đó. Gã còn tưởng cái tên bám theo mình lại hóa thành hình người, nhưng quan sát cẩn thận mới thấy hình thể khác biệt. Gã sửng sốt: “Sao vẫn còn một tên?”

Hồng Niệm quay đầu sang: “Ngươi cũng được một tên?”

Hải Thanh Mạc gật đầu: “Đúng vậy, chẳng lẽ cái thứ này ở khắp nơi trong động thiên tách biệt? Mơ thấy ác mộng thì được một tên?”

“Đây là kiếm phách của Bi kiếm Ly Ca biến thành, cụ thể có mấy tên thì không rõ. Đương nhiên nếu ngươi cống hiến đủ bi thương sẽ có một phần được mở phong ấn. Nếu tất cả phân thân kiếm phách đều được mở phong ấn, thế thì kiếm phách hoàn chỉnh sẽ xuất hiện.” Hồng Niệm trả lời.

“Hóa ra là thế.” Hải Thanh Mạc cái hiểu cái không nói.

Nam nhân áo đen kia ngửa mặt lên trời hét lớn: “Ta biết ngươi đã vào rồi, ta không trị được chỗ này, ngươi còn không tới thì ta bỏ trốn đấy!”

Hải Thanh Mạc cả kinh: “Hắn còn trợ thủ?”

Hồng Niệm nắm chặt Hà Ảnh kiếm trong tay, nghi hoặc nói: “Bọn chúng là đồng bọn? Chẳng lẽ tên này không định tham gia Lương Ngọc hội?”

Hải Thanh Mạc lắc đầu nói: “Hồng Niệm cô nương, Tử Vi Thiên Đấu trận đã bị phá hủy, bây giờ không còn Lương Ngọc hội nữa mà là một sát cục thật sự.”

Hồng Niệm khẽ nhíu mày nói: “Quả nhiên là thế.”

Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Chúng ta mau tìm cửa ra của động thiên tách biệt này rồi trốn về đi. Ta không muốn chết ở đây.’

Cố Nhan Phong dốc toàn lực đứng dậy, giờ phút này toàn thân hắn đầy vết máu, trông như chỉ chút nữa thôi là thân tử đạo tiêu: “Nếu không thể khởi động lại Tử Vi Thiên Đấu trận, thế thì thần niệm của chúng ta cũng không cách nào về Mai Hoa trang.”

Sắc mặt Hải Thanh Mạc lập tức trở nên khó coi: “Ý ngươi là chúng ta bị nhốt ở đây?”

“Cách duy nhất là đánh bại tất cả những kẻ xâm nhập, hoặc chống cự tới lúc các sư phụ của Chính Khí minh khởi động lại Tử Vi Thiên Đấu trận.” Cố Nhan Phong nói.

“Đúng là tin tức tốt.” Hải Thanh Mạc cười phá lên.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Một góc rừng khác, giờ phút này đã bị san bằng.

Cốt tướng quân bước ra từ đống hỗn độn, rút thanh cốt kiếm bên dưới lên, dưới chân hắn là một người đầy máu gục ngã. Cốt tướng quân cúi đầu nói với người đầy máu kia: “Tử Vi Thiên Đấu trận đã bị phá, nếu ngươi bị ta giết, ngươi sẽ chết thật đấy.”

Kiếm tu bá đạo kiêu ngạo được tôn là mạnh nhất trong thế hệ trẻ ở Bạch Câu thành, Lý Viễn Mưu, giờ phút này thậm chí chẳng còn sức há miệng ra trả lời. Hắn nhắm hai mắt lại, trong lòng thầm nhủ, đến đây là kết thúc rồi sao?

Hắn nhớ lúc nhỏ mình cũng liên tục bị người khác đánh ngã xuống đất như vậy, nhưng xưa nay mình chưa bao giờ cúi đầu trước bọn chúng.

Bọn chúng ném đá vào mình; bọn chúng dùng dây buộc chân mình lại, sau đó lần lượt nhảy qua đầu mình; mùa đông bọn chúng hất nước lạnh vào mình ngay lúc mình vừa đi ra khỏi phòng; bọn chúng liên tục mắng chửi mình: Con trai phản đồ! Con trai kỹ nữ! Loại tạp chủng có mẹ sinh mà không được mẹ dạy!

Nhưng thế thì đã sao! Hắn vẫn là người đầu tiên trong đám trẻ giơ được trường kiếm! Hắn vẫn là đứa trẻ duy nhất được Bá Kiếm tán thành! Xưa thì là mười mấy người bọn chúng hợp lực lại đánh một mình hắn, còn bây giờ bọn chúng có hợp lực lại cũng không ngăn được một kiếm của Lý Viễn Mưu.

Năm xưa bọn chúng khinh thường mình, nhưng hôm nay khi hắn ngẩng đầu bước qua trước mặt bọn chúng, có ai dám đối mặt? Khi hắn thề từ nay về sau sẽ ngẩng cao đầu đi lại, hắn cũng hạ quyết tâm, từ nay trở đi chỉ có Lý Viễn Mưu ta được khinh thường người khác, bất cứ ai cũng không thể khinh thường Lý Viễn Mưu ta!

Nếu lần này hắn có thể đoạt ngôi đầu trong Lương Ngọc hội, thế thì hắn có thể vẻ vang trở lại Bạch Câu thành. Hắn có thể đưa ra điều kiện với chưởng môn, không ai được gọi phụ thân hắn là phản đồ, không ai được nói mẫu thân hắn là kỹ nữ, hắn muốn mở phủ trong Bạch Câu thành, để đám người từng ức hiếp hắn ngày ngày đêm đêm phải bước qua trước cửa phủ của mình!

Nhưng tất cả những chuyện đó, đều kết thúc ở đây!

Cốt tướng quân giơ thanh cốt kiếm trong tay lên: “Thằng nhãi, ngươi đúng là không tệ, chết thì thật đáng tiếc. Có nghĩ tới chuyện gia nhập Ma tộc ta không?”

Khóe môi Lý Viễn Mưu giật giật, khó nhọc gằn ra một chữ: “Cút!”

“Được.” Cốt tướng quân chém kiếm xuống.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trên ngọn núi đằng xa, trong sáu phân thân kiếm phách còn sót lại, thanh kiếm trong tay vị có thân hình cao lớn nhất đột nhiên lóe sáng, hắn bước lên trước một bước.

Sở Thanh Tiêu kinh ngạc mỉm cười: “Ồ? Lại có người đánh thức một phân thân.”

Phân thân kiếm khách kia lướt qua bên cạnh hắn, như một cơn cuồng phong, nhanh chóng lao xuống chân núi.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Ngay lúc cốt kiếm của Cốt tướng quân sắp xuyên thủng lồng ngực Lý Viễn Mưu, một luồng kiếm phong đột nhiên ập tới sau lưng hắn. Cốt tướng quân lập tức nhận ra kiếm ý cường đại đó, nhanh chóng thu kiếm lui lại, chỉ thấy một nam nhân đội nón che cầm trường kiếm màu xám đen ngăn trước mặt Lý Viễn Mưu. Cốt tướng quân nhíu mày, hạ giọng nói: “Xem ra trong lòng thằng nhãi nhà ngươi cực kỳ không cam tâm, sắp chết tới nơi rồi mà còn gọi được một phân thân kiếm phách.”

Lý Viễn Mưu há miệng thở hổn hển, hắn không biết người trước mặt, nhưng trực giác nói với hắn người này tới để giúp mình. Hắn khó nhọc nói: “Huynh đài, người này rất mạnh, ngươi... ngươi mau trốn đi.”

“Tuy chỉ là một phân thân, nhưng nơi này là thiên địa của ngươi, ngươi muốn bảo vệ hắn, được, để ngươi bảo vệ hắn một lúc!” Cốt tướng quân ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc tiếng kêu cứu của nam nhân áo đen kia vọng tới đây. Hắn hừ lạnh một tiếng, tung người nhảy lên, rời khỏi nơi này.

Lý Viễn Mưu nhìn theo hướng hắn rời khỏi, cười khổ nói: “Nhặt được một cái mạng rồi.”

Nam nhân đội nón che quay người, cúi đầu nhìn hắn, tiếp đó thân hình đổ xuống, thân thể hóa thành hư ảnh, dung nhập vào người Lý Viễn Mưu.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bình Luận (0)
Comment