Chương 61: Trời giáng
Chương 61: Trời giáng
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Nam Môn Thư An nhìn chằm chằm vào cái hố, bụi đất đang tan dần, thân hình ngã dưới đất nằm yên một lúc rồi chậm rãi đứng dậy. Cô hô to: “Chạy mau!”
“Chiêu kiếm thật thú vị.” Nam nhân áo đen lập tức xuất hiện bên cạnh Hải Thanh Mạc, y phục của hắn đã nát bươm, vải che mắt cũng rách, để lộ cặp mắt xám bên dưới. Hắn xoay người, quay về phía Cố Nhan Phong, chậm rãi nói: “Chư vị chưởng môn, đã xem đủ chưa?”
Trong Mai Hoa trang, mọi người kinh hãi. Trong động thiên tách biệt chỉ còn lại một Phượng Nhãn cuối cùng trên người Cố Nhan Phong, giờ phút này lại bị nam nhân áo đen phát hiện.
Chỉ thấy hắn chậm rãi giơ tay, đỉnh đầu Cố Nhan Phong từ từ xuất hiện một quả cầu vàng kim, chính giữa quả cầu có một điểm đen đang không ngừng xoay tròn. Hắn cười lạnh một tiếng, giơ tay bóp nhẹ.
Quả cầu vàng kim lập tức biến thành bột phấn.
Trong Mai Hoa trang, mọi người không thể thấy được tình hình trong động thiên tách biệt nữa. Cố Mục Lễ cau mày, trầm giọng nói: “Hứa Lực, kiểm tra tâm mạch mỗi người nhập hội còn lại, nếu có dị biến gì, lập tức báo cho ta.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Cách Mai Hoa trang không xa, nam nhân áo đỏ với mai tóc rối tung từ từ dời tay khỏi mi tâm. Hắn đã đứng yên ở đó suốt nửa canh giờ, không hề di chuyển. Rõ ràng Mai Hoa trang gần trong gang tấc nhưng hắn không có vẻ gì là định tới gặp mà dùng trận pháp quỷ dị lén lút quan sát mọi chuyện trong trang viên. Hắn cười nói: “Ai mà ngờ được, thời khắc này minh chủ Chính Khí minh đã bắt đầu hoảng hốt rồi.”
Người hầu bên cạnh không thấy được cảnh tượng trong Mai Hoa trang, nghi hoặc nói: “Sao lại hoảng hốt?”
“Vì con tư sinh của hoàng tử Nam Dạ và Thánh nữ Bắc Thần, sắp chết trong Chính Khí minh.” Nam nhân áo đỏ cười nói.
Người hầu cả kinh: “Thế thì chúng ta phải nhanh nhanh...”
Nam nhân áo đỏ giơ tay ngắt lời hắn: “Vội cái gì, ngươi ngửi kỹ xem, có thấy mùi gì không?”
Người hầu hít mạnh mấy cái: “Ngửi thấy gì?”
Nam nhân áo đỏ khẽ mỉm cười: “Mùi nguy hiểm.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong đại sảnh bên phải Mai Hoa trang, đã có tám trận pháp sư đang ngồi đó tập trung kết trận, còn con đường lớn bên ngoài Mai Hoa trang đã đầy những trận pháp sư của Chính Khí minh, kim quang bao phủ trên Mai Hoa trang càng lúc càng mãnh liệt. Cố Mục Lễ đi qua đi lại trong sảnh hai lượt, ngay cả Tử Ngọc phu nhân cũng nhận ra nỗi bất an trong lòng hắn, thay hắn mở miệng hỏi: “Còn mất bao lâu nữa mới mở được Thiên Môn trận?”
“Trước khi mặt trời lặn.” Một giọng nói già nua trả lời cô.”
“Trước khi mặt trời lặn.” Cố Mục Lễ hạ giọng nói: “Có lẽ Phượng Hàm sẽ tới trước một bước.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong động thiên tách biệt, Hải Thanh Mạc cho rằng nam nhân áo đen định sát hại hai người Nam Môn Thư An, lập tức vung kiếm lên ngăn cản, nhưng bước chân gã lảo đảo, suýt nữa té ngã. Gã hạ giọng mắng: “Chết tiệt!”
“Ta không biết ngươi làm cách nào, nhưng chiêu kiếm vừa rồi đã vượt ngoài tưởng tượng của ta về ngươi.” Nam nhân áo đen không ra tay giết hai người bên cạnh ngay mà quay sang quan sát Hải Thanh Mạc với vẻ hứng thú.
Hải Thanh Mạc lại không hề hoảng hốt, chỉ lạnh nhạt nói: “Có phải ngươi nghĩ mình thắng chắc rồi không?”
Nam nhân áo đen khẽ nhíu mày: “Sao nào? Ngươi còn trò gì nữa?”
Hải Thanh Mạc cắm trường kiếm trên tay xuống đất, nhẹ nhàng buông tay, bóng người áo xám cầm kiếm sau lưng gã lập tức tan biến. Gã nói: “Ta không đánh nổi nữa, cố tới lúc này đã là cực hạn rồi. Nhưng ta đánh cược với ngươi, ngươi không thể giết chết ta!”
“Đã là đánh cược thì phải có thứ gì để cược chứ. Nhưng ngoài tính mạng ngươi ra, ta đâu cần cái gì.” Nam nhân áo đen nói đầy ẩn ý.
Hải Thanh Mạc nhún vai: “Thế thì lạ rồi. Ta chưa bao giờ gặp ngươi, sao ngươi lại muốn giết ta?”
Nam nhân áo đen mỉm cười lắc đầu: “Ngươi đang lừa ta nói ra?”
“Sao phải nhiều lời như vậy!” Hải Thanh Mạc đột nhiên nổi giận: “Tới đây, xuất kiếm với ta nào! Mau lên!”
“Ngươi tưởng ta không dám chắc!” Nam nhân áo đen bị tiếng gầm này chọc giận, tung người lao tới, xuất kiếm đâm về phía Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc không di chuyển nửa bước, gương mặt mỉm cười, dáng vẻ như đã tính trước.
Nam Môn Thư An trợn tròn hai mắt, đang định tiến tới giúp đỡ, nhưng dưới chân lại như rót chì, không thể di chuyển chút nào. Cô bé chỉ có thể hét lớn: “Mau tránh ra!”
Mắt thấy kiếm của nam nhân áo đen sắp đâm thẳng vào ngực Hải Thanh Mạc, đột nhiên một ánh sáng đỏ từ trên trời giáng xuống, “rầm” một tiếng đập lên mặt đất. Kiếm thế của nam nhân áo đen bị ngăn cản, trong lòng cả kinh, đang định ngẩng đầu lại thấy một ngón tay mảnh mai điểm nhẹ lên ngực hắn.
“Lui.” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
Lá rụng dưới đất bay lên tán loạn.
Cả nam nhân áo đen và thanh kiếm của hắn bị đánh bay ra ngoài, ngã xa hơn mười trượng.
Khung cảnh lập tức tĩnh lặng, một bộ áo đỏ theo làn gió bồng bềnh hạ xuống, cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ chậm rãi xoay người nhìn Hải Thanh Mạc, lạnh nhạt nói: “Sao ngươi biết ta tới?”
Hải Thanh Mạc cười lớn: “Ta không biết, ta chỉ đánh cược thôi! Ta luôn cảm thấy người như mình sẽ không dễ gì chết ở nơi này, còn người như cô chắc chắn sẽ xuất hiện trong thời khắc mấu chốt!”
“Toàn nói linh tinh.” Hồng Niệm quay đầu lại, nhìn nam nhân áo đen ngã dưới đất, nói đầy ẩn ý: “Ngươi thản nhiên như vậy là vì ngươi biết người này vốn không định giết ngươi. Ngươi là người của Mộc vương phủ?”
Nam nhân áo đen ngã dưới đất, người đầy vết máu, hắn nhìn lên trời, cười khổ nói: “Ta thật không hiểu nổi, vì sao ta là người xấu mà các ngươi cứ cho rằng hỏi gì thì ta sẽ đáp nấy?’
Hồng Niệm sửng sốt, gật đầu nói: “Là ta nghĩ nhiều.” Cô nhẹ nhàng vung kiếm, một ánh kiếm bay ra, chém thẳng xuống người nam nhân áo đen.
Nam nhân áo đen xoay người né tránh, khoảnh khắc sau trường kiếm trong tay đã hóa thành hắc long lao vun vút về phía Hồng Niệm. Con ngươi Hồng Niệm co lại, vung kiếm ngăn cản, chém trúng đầu con hắc long kia, nhưng chỉ nghe “bụp” một tiếng, hắc long hóa thành làn sương đen bao phủ lấy họ. Hải Thanh Mạc nhìn xung quanh chìm vào bóng tối, cười lạnh nói: “Cái tên này biết không đánh được, không ngờ lại bỏ chạy.”
Giờ phút này nam nhân áo đen đã bay lên bầu trời, giọng nói đầy đắc ý: “Bây giờ các ngươi người đông thế mạnh, sao ta phải...”
“Người đông?” Một giọng nói vang lên trước mặt hắn.
Hắn lập tức ngừng lại, kinh ngạc nhìn bộ áo đỏ: “Sao ngươi lại...?”
Hồng Niệm lao tới, tóm lấy cổ áo hắn, ném mạnh xuống đất: “Thế mạnh?”
Nam nhân áo đen ngã thẳng xuống đất, Hắn vội vàng vung tay phải, làn sương đen trên mặt đất lại ngưng tụ thành kiếm, xuất hiện trong tay hắn. Hắn xoay người, cắm kiếm xuống đất, lại kéo thành một rãnh dài mười trượng mới ngừng được thế lui.
Hải Thanh Mạc hưng phấn đứng đóa khoa chân múa tay nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Bên chúng ta là hai người tàn phế với một gã rác rưởi, lấy đâu ra người đông thế mạnh?”
Hồng Niệm hạ xuống bên cạnh Hải Thanh Mạc, khẽ thở dài: “Thiếu chủ, ta không cho phép ngươi nói mình như vậy.”
Hải Thanh Mạc cười ngây ngô: “Hồng Niệm cô nương, cô nói vậy ta cảm động lắm đấy.”
Hồng Niệm lắc đầu: “Không cần cảm động, nhưng ngươi nói như vậy thành ra ta liều mạng bảo vệ ngươi chẳng khác gì hành động ngu ngốc.”
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Ngu ngốc?”
Hồng Niệm lại vung kiếm, một luồng hào quang đánh về phía nam nhân áo đen. Nam nhân áo đen giơ kiếm lên chặn, lại bị đánh lui mười bước. Hồng Niệm lại vung kiếm, nam nhân áo đen lại cản lại lui, Hồng Niệm lại vung, nam nhân áo đen lại cản lại lui.
Hồng Niệm không di chuyển một bước, còn nam nhân áo đen bị đánh tới mức không ngừng lui lại, không thể cản nổi.
Hải Thanh Mạc vội vàng nhắc nhở: “Hồng Niệm cô nương, cứ đánh như vậy không cần hắn bỏ trốn, cô đã tự tiễn hắn ra khỏi động thiên tách biệt rồi.”
“Tới hơi sớm, đáng lẽ phải đợi đến lúc ngươi bị đánh nằm liệt dưới đất không nói năng gì được thì ta mới nên tới.” Giọng nói của Hồng Niệm mang vẻ tiếc nuối.
Hải Thanh Mạc lại rất vui mừng: “Hồng Niệm cô nương, không ngờ cô còn nói đùa với ta, xem ra quan hệ giữa hai ta đã gần gũi hơn rồi.”
“Không phải ta nói đùa.” Hồng Niệm lắc đầu, tiếp đó thân hình biến mất tại chỗ.
Thần sắc nam nhân áo đen đã ngây dại, hắn đờ dẫn quay đầu lại nhìn thanh Hà Ảnh kiếm gác lên vai mình, chậm rãi nói: “Ngươi là đệ tử Bạch Chỉ thành cơ mà? Sao ngươi mạnh vậy? Rốt cuộc ngươi có cảnh giới gì?”
“Huyền Tâm cảnh.” Hồng Niệm lạnh nhạt trả lời.
“Rõ là phi lý.” Nam nhân áo đen hạ giọng mắng một câu.
Hồng Niệm không nói thêm gì, xuất kiếm chặt phăng đầu hắn.