Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 60 - Chương 60: Khe Hở

Chương 60: Khe hở Chương 60: Khe hở

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Cố Nhan Phong kêu thảm một tiếng, ngã lăn dưới đất, bả vai đầm đìa máu tươi.

Còn bên kia, sau khi Bạch Lễ đặt tay lên đầu Cố Nhan Vũ, thân hình Cố Nhan Vũ từ từ biến thành người rơm, tiếp đó hóa thành cọng rơm bay theo làn gió. Thần niệm của hắn cũng bay lên từ người rơm.

“Nhan Vũ.” Cố Nhan Phong vội vàng la lên: “Thần niệm của đệ...”

Gương mặt Cố Nhan Vũ lộ rõ vẻ đau đớn: “Huynh trưởng, bây giờ cảm giác của đệ rất không tốt, nếu vị huynh đệ này nói thật...”

Cố Nhan Phong chống kiếm xuống đất, cố gắng đứng dậy: “Chắc chắn là ảo giác, bây giờ đệ rời khỏi nơi này là lập tức trở lại trong Chính Khí minh.”

“Huynh trưởng, không về được.” Cố Nhan Vũ cố nén đau đớn, hạ giọng nói: “Cẩn thận.” Nói xong hai chữ cuối cùng, thần niệm của hắn hoàn toàn tiêu tan.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong Mai Hoa trang, tiểu nhị ục ịch vội vàng đi tới bên cạnh Cố Nhan Vũ kiểm tra hơi thở của hắn, cuối cùng lắc đầu với Cố Mục Lễ.

Bạch Vô Hối chậm rãi mở miệng nói: “Kiểm tra Bạch Lễ.”

Tiểu nhị ục ịch lập tức chạy tới bắt mạch Bạch Lễ, cũng cả kinh: “Bạch Lễ cũng đã...”

Bạch Vô Hối khẽ thở dài: “Quả nhiên.”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Cố Nhan Phong phẫn nộ nhặt thanh trường kiếm dưới đất lên, lao về phía Bạch Lễ, xuất kiếm chém xuống. Lại thấy Bạch Lễ nhẹ nhàng vươn tay, một bức tường khí vô hình ngăn trước mặt hắn, chấn văng Cố Nhan Phong ra ngoài. Hải Thanh Mạc giơ tay đỡ lấy hắn, hạ giọng nói: “Ta biết bây giờ ngươi đang rất phẫn nộ, nhưng ngươi nhất định phải bình tĩnh lại. Vị sư huynh Bạch Lễ của ngươi có thể giết chết đệ đệ của ngươi chỉ trong chớp mắt, cảnh giới của hắn có cao không?”

Cánh tay cầm kiếm của Cố Nhan Phong vẫn hơi run rẩy: “Không thể nào, Bạch Lễ sư huynh chỉ là ảo thuật sư, không giỏi giết người.”

“Tốt lắm, thế là giải thích được rồi.” Hải Thanh Mạc giơ trường kiếm lên, chỉ vào người trước mặt: “Ngươi là ai?”

“Thằng nhãi thông minh.” Bạch Lễ nở nụ cười, tiếp đó gương mặt nứt ra, toàn bộ thần hình mở rộng theo kẽ nứt, đổ sang hai bên, biến thành một đống cỏ khô, cuối cùng một nam nhân áo đen che mắt đứng trước mặt bọn họ.

Hải Thanh Mạc cả kinh: “Là ngươi!” Gã nhận ra người này, theo như lời Bách Lý Lan Tâm, trong số những người đi vào động thiên tách biệt, ngoài Sở Thanh Tiêu ra chỉ có một người tới từ tiểu phái không biết tên.

Nam nhân áo đen cười nói: “Là ta. Thân thể này đúng là vô dụng cho nên đổi thân thể khác đánh với các ngươi.”

Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Ngươi có thể đoạt thân xác người khác?”

Cố Nhan Phong trầm giọng nói: “Ta hiểu rồi, đầu tiên ngươi giết Bạch Lễ sư huynh, cướp lấy thân thể sư huynh, đồng thời cũng cướp cả năng lực của sư huynh. Cho nên lúc vừa rồi pháp trận dịch chuyển liên hệ với Chính Khí minh là giả, là ảo thuật.”

Nam nhân áo đen gật đầu: “Thông minh đấy. Tiếc là thông minh hơi chậm.”

“Vì sao ngươi lại làm vậy?” Hải Thanh Mạc hỏi.

Nam nhân áo đen bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta là người xấu.”

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Đã nhìn ra rồi.”

Nam nhân áo đen vung thanh trường kiếm giống hệt Quỷ kiếm U Đô: “Thế vì sao ngươi lại cho rằng ngươi cứ hỏi thì ta sẽ trả lời?” Nam nhân áo đen vung trường kiếm, vài luồng kiếm phong bay ra từ khư rừng, bao vây hai người Hải Thanh Mạc và Cố Nhan Phong vào giữa.

Hải Thanh Mạc hạ giọng nói: “Huynh đệ, ta có một chiêu, chuyên về tập kích bất ngờ. Ngươi nghe ta nói...”

“Ta liều mạng với ngươi!” Hải Thanh Mạc còn chưa nói xong, Cố Nhan Phong đã không kiềm nổi nỗi đau mất đi huynh đệ, bất chấp thương thế trên vai, lao thẳng về phía nam nhân áo đen. Hắn giơ tay trái thấm máu trên vai sau đó quệt thẳng lên thân kiếm, miệng lẩm bẩm, cuối cùng nhảy lên cao quát lớn: “Chính Khí kiếm, Huyết Dương Chi Vũ!”

Chỉ thấy máu tươi xoay tròn trên thân kiếm, cuối cùng hóa thành từng đóa hoa máu, khi Cố Nhan Phong chém xuống, hoa máu cũng đổ xuống đầu nam nhân áo đen.

“Kiếm quyết thiêu đốt sinh mệnh bản thân, cũng thú vị đấy.” Nam nhân áo đen tung người nhảy lên, giơ tay bắt lấy một đóa hoa máu, tiếp theo nhẹ nhàng bắn ra, đánh về phía Nam Môn Thư An trong góc.

Hải Thanh Mạc lập tức xuất hiện ở đó, xuất kiếm chém tan đóa hoa máu.

Nam nhân áo đen cả kinh: “Làm sao ngươi biết?”

“Ngươi nói ngươi là người xấu. Thật trùng hợp, ta cũng là gã khốn kiếp nổi tiếng ở Lan Lăng thành.” Hải Thanh Mạc cười lạnh nói: “Bước tiếp theo ngươi định làm gì, ta lại chẳng rõ quá.”

Nam nhân áo đen nhẹ nhàng nâng trường kiếm trong tay lên, chặn cú bổ như trời giáng của Cố Nhan Phong, tiếp đó chỉ nghe tiếng kim loại va chạm vang lên leng keng, chỉ trong chớp mắt hai người đã giao thủ hơn mười kiếm. Trong quá trình này, Cố Nhan Phong trán nổi gân xanh, vết thương trên vai càng chảy máu ồ ạt, rõ ràng đã dùng toàn lực. Còn nam nhân áo đen thậm chí không liếc mắt nhìn hắn tới một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào Hải Thanh Mạc, dường như đang đợi gã xuất kiếm.

“Cố sư huynh, ngươi làm tốt lắm, như vậy tiếp theo tới phiên ta.” Hải Thanh Mạc bước lên trước một bước, kiếm khí bộc phát trên người, tiếp đó chém ra một kiếm về phía nam nhân áo đen.

Nam nhân áo đen vội vàng xuất kiếm đẩy lui Cố Nhan Phong, tiếp đó chắn ngang trường kiếm trước mặt, định ngăn cản đòn này.

Nhưng sau chiêu kiếm này lại hoàn toàn không động tĩnh.

“Ngươi chơi ta?” Nam nhân áo đen nhíu mày nói.

Vừa dứt lời, một luồng kiếm khí đã bay tới trước mặt hắn, hắn không kịp ngăn cản, dính trọn đòn này, bị đánh bay ra ngoài.

Kiếm ra trước, khí đến sau.

Nam Môn Thư An kinh ngạc cảm thán: “Đây là kiếm chiêu gì?”

Hải Thanh Mạc đắc ý quẹt mũi: “Được Quân Cửu của Quân Kiến sơn truyền thụ, Huyền Cửu kiếm quyết.”

“Chút tài mọn.” Nam nhân áo đen xoay người hạ xuống, cắm trường kiếm lên mặt đất, kéo rê hơn mười trượng mới dừng lại. Tiếp đó hắn điểm mũi chân, lập tức lao tới trước mặt Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc không đoán được tốc độ của hắn nhanh chóng như vậy, vội vàng vung kiếm lên ứng phó. Hắn cảm giác lực lượng trong thân thể mình có thể mạnh thêm một chút, nhưng trong thời gian ngắn gã cũng không biết nên sử dụng như thế nào, trong lòng nôn nóng, liên tục bị nam nhân áo đen đánh lui.

“Để ta giúp ngươi.” Cố Nhan Phong vung kiếm lao tới.

“Cái tên vướng víu!” Từ trong thân kiếm của nam nhân áo đen bay ra một con hắc long, đánh về phía Cố Nhan Phong, hất văng trường kiếm trong tay hắn, tiếp đó đập thẳng vào ngực hắn, đánh hắn phun liền ba ngụm máu đen, tiếp đó thân thể lung lay ngã xuống bên cạnh Nam Môn Thư An.

Nhưng ngay lúc này Hải Thanh Mạc tranh thủ được thời cơ xuất kiếm, lại chém ra một chiêu Huyền Cửu kiếm y như lúc vừa rồi.

“Còn định giở lại mánh cũ.” Nam nhân áo đen cắm trường kiếm xuống đất, hắc long lượn vòng xung quanh hắn, đầu rồng gầm lên với Hải Thanh Mạc.

Còn Hải Thanh Mạc hoàn toàn không để ý tới đối phương đang làm gì, nhưng sau khi chém ra chiêu thứ nhất, gã dừng lại một chút, thầm nghĩ trong lòng: “Chính là thời điểm này, là khe hở kia!” Vì thế tiếp đó gã lại chém ra một kiếm với khí thế hùng hồn.

Kiếm đầu tiên chém ra, đương nhiên ban đầu trống rỗng không có gì, tiếp theo mới có kiếm khí bắn tới. Nhưng lần này nam nhân áo đen đã chuẩn bị sẵn, dễ dàng đỡ được kiếm này.

Sau đó kiếm thứ hai theo sát.

Nam nhân áo đen đột nhiên ngẩng đầu lên.

Nam Môn Thư An cũng trợn tròn hai mắt.

Ngay cả Cố Nhan Phong đang gục dưới đất thoi thóp cũng gắng gượng bò dậy.

Thế kiếm như núi lở từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng lên người nam nhân áo đen. Con hắc long gầm thét kia bị đập nát, vị trí của nam nhân áo đen bị đánh thành một cái hố lớn cỡ mười trượng, trong rừng cây tràn đầy bụi đất.

Hải Thanh Mạc cầm kiếm, không nhịn được thở hổn hển: “Đã giải quyết được chưa?”
Bình Luận (0)
Comment