Chương 59: Trúng ảo thuật
Chương 59: Trúng ảo thuật
Chương 59: Trúng ảo thuật
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bên kia, cuối cùng Cố Nhan Phong cũng bị Hải Thanh Mạc thuyết phục, buông thanh kiếm trong tay xuống, nói với Cố Nhan Vũ: “Không thể đợi trong động thiên tách biệt này được, chúng ta đi đã.”
“Đừng nghe hắn nói linh tinh.” Có tiếng quát khẽ vang lên, một nam nhân áo trắng khác đã xuất hiện bên cạnh bọn họ.
“Bạch Lễ sư huynh.” Cố Nhan Phong cả kinh: “Sao mãi không tìm được huynh?”
Bạch Lễ nhẹ nhàng phủi bụi đất trên người, khẽ thở dài: “Dọc đường gặp chút phiền toái.”
Trong lòng Hải Thanh Mạc vừa buông lỏng lại lập tức căng thẳng, hắn nhìn Bạch Lễ: “Vị huynh đài này nói vậy là sao? Vừa rồi sư đệ ngươi đã dùng trận pháp liên hệ với sư môn, thật sự không có hiệu quả.”
“Thật không?” Bạch Lễ hừ lạnh một tiếng, tiếp đó lấy ra một lá bùa, đập nhẹ xuống đất, lá bùa lấp lóe kim quang. Hắn trầm giọng nói: “Các vị sư huynh ở Thiên m các, xin hỏi trong Tử Vi Thiên Đấu trận có biến cố gì không?”
Một lát sau bên kia có tiếng đáp: “Không có biến hóa gì, tất cả an toàn.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong Mai Hoa trang, sắc mặt Cố Mục Lễ lập tức trở nên khó coi, khách khứa của các đại tiên môn khác cũng biến sắc, có người hỏi thẳng: “Thế này là sao?”
Cũng có người giọng điệu kích động hẳn lên: “Vì sao Thiên m các lại trả lời là không có biến hóa gì, tất cả an toàn? Cố minh chủ, ta yêu cầu ngài giải thích.”
Chỉ có Tử Ngọc phu nhân thần sắc bình tĩnh, trong lòng mọi người tranh cãi ầm ĩ, Tử Ngọc phu nhân lại chậm rãi mở miệng nói: “Gặp phải chuyện như vậy đương nhiên chỉ có hai khả năng. Một là, tin tức các chủ Thiên m các vừa báo là giả, hai là Bạch Lễ trong động thiên tách biệt là giả, hồi âm trong Thiên m các mà chúng ta thấy cũng là giả.”
Cố Mục Lễ nghiêng đầu: “Ý của Tử Ngọc phu nhân là?”
“Vửa rồi chỉ là ảo thuật.” Tử Ngọc phu nhân ngẩng đầu lên: “Bọn họ đều bị đệ tử Bạch Lễ của Chính Khí minh lừa rồi.”
Cố Nhan Phong lại vung thanh kiếm trong tay lên chỉ về phía Hải Thanh Mạc: “Thằng nhãi, ngươi lừa chúng ta?”
Hải Thanh Mạc vội vàng giơ tay lên: “Trời đất chứng giám, ta đâu có lừa. Vừa rồi các ngươi đều thử rồi mà, đúng là không liên hệ được.”
“Ai mà biết được ngươi giở trò quỷ gì.” Cố Nhan Phong không hề do dự tung người nhảy tới, vung thanh kiếm trong tay chém về phía Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc nghiêng người né tránh, khổ nỗi hiện tại gã không có niệm lực, làm sao tránh được kiếm này. Đúng lúc đó, gã lại cảm thấy sau lưng có lực hút rất mạnh kéo mình sang một bên, cuối cùng trường kiếm lướt sát qua bên mái tóc của Hải Thanh Mạc, gã lảo đà lảo đảo dịch sang bên cạnh Nam Môn Thư An.
Nam Môn Thư An giơ tay đặt lên lưng gã: “Ngươi chạy trước đi, tìm đồng bọn của ngươi, chỗ này giao cho ta.”
Hải Thanh Mạc lắc đầu nói: “Muội đùa gì đấy, muội đã như vậy rồi. Rốt cuộc thế này là sao? Vì sao người này có thể liên hệ với Chính Khí minh, ta đoán sai hay sao? Ngoài ra, vị nhân huynh này, sao ngươi không giúp ta?”
Nam nhân đội nón che đứng cách đó không xa vẫn im lặng không nói một lời, nghe Hải Thanh Mạc nói xong lại quay đầu đi nhìn ra đằng xa.
“Làm gì đấy?” Hải Thanh Mạc cả giận nói.
Còn lúc này, thanh kiếm khác của Cố Nhan Phong cũng giết tới: “Chết đi!”
“Chết tiệt!” Hải Thanh Mạc rút thanh trường kiếm bên cạnh Nam Môn Thư An lên, dùng hết sức lực toàn thân đón đỡ. Giờ phút này gã thật sự hy vọng mình nghĩ sai, bằng không, chẳng những không lấy được kiếm phách mà cái mạng của mình cũng nằm lại tại đây.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, cuối cùng nam nhân cường tráng kia cũng cử động, đột nhiên vung thanh trọng kiếm trong tay lên.
Kiếm khí bá đạo đánh tới sau lưng Cố Nhan Phong, Cố Nhan Phong gặp nguy buộc phải thu kiếm lao sang một bên.
“Rốt cuộc ngươi làm cái quỷ gì vậy! Ta...” Hải Thanh Mạc đang định thể hiện cơn thịnh nộ vì tới thời khắc cuối cùng nam nhân đội nón che mới chịu ra tay, nhưng mới quay người lại đã thấy nam nhân đội nón che đứng ngay phía trước, mặt đối mặt với mình. Cảm giác âm trầm quỷ dị ép xuống, khiến gã lập tức im lặng.
Sau đó nam nhân đội nón che bước lên trước một bước.
Vốn dĩ hai người đã là mặt đối mặt, lại bước thêm một bước là sẽ đụng vào nhau. Nhưng bóng dáng nam nhân đội nón che kia đột nhiên biến thành hư ảo, bám lên người Hải Thanh Mạc. Thân thể Hải Thanh Mạc chấn động, chỉ cảm thấy một lực lượng cường đại bắt đầu dâng lên trong người. Gã ngẩng đầu, vung mạnh thanh trường kiếm trong tay, ép Cố Nhan Phong lui lại ba bước.
Cố Nhan Phong hung hăng nói: “Thằng nhãi, quả nhiên là ngươi giở trò.”
Con ngươi Hải Thanh Mạc hiện lên ánh đen, gã thở dài một tiếng, cảm nhận luồng lực lượng trong thân thể. Hiển nhiên nam nhân đội nón che vừa rồi đã dung hợp vào thân thể mình, lực lượng trong người mình tới từ hắn. Người này là ai? Sao lại làm vậy? Gã không hiểu nổi, gã chỉ biết bây giờ gã đã có thể chiến đấu. Cho nên lúc này Hải Thanh Mạc lập tức nhìn về phía Bạch Lễ: “Thằng nhãi nhà ngươi có vấn đề.”
Giờ phút này mọi người thấy ngay lúc Hải Thanh Mạc cầm trường kiếm, sau lưng hiện lên một bóng người hư ảo cũng đang cầm kiếm, nhưng không phải nam nhân đội nón che vừa rồi mà là một kiếm khách mặc trường bào. Bóng người kia cao tới mấy trượng, trông có vẻ áp lực khó tả.
Bạch Lễ ngẩng đầu quan sát, hạ giọng nói: “Hóa ra là thế.”
“Là cái mẹ ngươi!” Hải Thanh Mạc phẫn nộ quát lên một tiếng, vung kiếm chém về phía Bạch Lễ. Gã tin chắc chắn mình suy đoán không sai, sau khi trò chuyện với Cố Nhan Vũ lúc vừa rồi càng khẳng định được suy đoán của gã. Mà Bạch Lễ vừa tới đã tuyên bố mình phá rối, cho nên nhất định là trên người hắn có vấn đề.
Bạch Lễ lui lại phía sau, chiêu kiếm của Hải Thanh Mạc chém vào khoảng không, đập thành một cái hố lớn ngay chỗ hắn vừa đứng. Hải Thanh Mạc cười nói: “Hóa ra lợi hại đến vậy sao? Ta phải sử dụng cho tốt mới được.”
Vừa dứt lời sau lưng đã có luồng kiếm phong ập tới. Hải Thanh Mạc xoay người, giơ kiếm lên cản. Gã và Cố Nhan Phong lướt qua người nhau, Hải Thanh Mạc nhỏ giọng nói: “Huynh đệ, nghe ta nói một câu, vị sư huynh của ngươi có vấn đề.”
“Ngươi mới có vấn đề.” Cố Nhan Phong không buồn để ý, nhưng hắn liếc mắt nhìn về phía sau lại thấy Cố Nhan Vũ đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích. Đáng lẽ với năng lực của bọn họ, trận pháp sư ảo thuật sư và kiếm thuật sư, ba người hợp lực có thể dễ dàng ngăn cản Hải Thanh Mạc còn chưa hoàn toàn nắm giữ lực lượng kia; nhưng không biết vì sao hai người kia không có động tĩnh gì. Cố Nhan Phong vội vàng la lên: “Nhan Vũ, đệ đang làm cái gì đấy?”
Cố Nhan Vũ cầm lá bùa dịch chuyển cuối cùng trong tay, cau mày không ngừng quan sát. Hắn gõ nhẹ lá bùa xuống đất, định phát động pháp trận, nhưng kết quả vẫn là không có phản ứng gì. Hắn là trận pháp sư thiên tài trong thế hệ trẻ của Chính Khí minh, hết sức nhạy bén với trận pháp. Hắn cảm giác rõ ràng chủ trận bên ngoài đã bị phá hoại chứ không phải có người cố ý giở trò. Cố Nhan Vũ nhìn sang phía Bạch Lễ: “Bạch Lễ sư huynh, ngươi có thể...”
“Ta không thể.” Bạch Lễ lao tới sau lưng hắn, gõ nhẹ lên đỉnh đầu hắn.
“Ngươi làm gì vậy!” Cố Nhan Phong quát lớn.
“Cẩn thận!’ Hải Thanh Mạc vung kiếm chém ra, không ngờ Cố Nhan Phong thất thần, kiếm phong cắt thẳng qua bả vai Cố Nhan Phong.