Chương 58: Xương khô
Chương 58: Xương khô
Chương 58: Xương khô
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Một tiếng hét dài vang lên, Hồng Niệm xoay người, thấy Lý Viễn Mưu nhảy lên không trung, nâng thanh trọng kiếm trong tay quá đỉnh đầu, tiếp đó đột nhiên chém thẳng xuống. Một luồng kiếm khí cực kỳ mạnh mẽ chém xuống, thế như núi lở. Cùng lúc đó, một nam tử cầm cốt kiếm đã xuất hiện trước mặt cô, tâm niệm Hồng Niệm máy động, vội vàng dịch chuyển ra xa. Vì thế luồng kiếm khí của Lý Viễn Mưu đánh thẳng về phía nam nhân này.
Nam nhân kia ngẩng đầu, thậm chí không buồn giơ thanh cốt kiếm trong tay lên, chỉ chậm rãi vươn tay trái là trực tiếp ngăn cản luồng kiếm khí kia. Tiếp đó luồng kiếm khí không cách nào tiến thêm dù chỉ một chút, cứ thế tiêu tán trong lòng bàn tay nam tử.
Lý Viễn Mưu trên không trung sắc mặt kinh hãi, thân hình chậm rãi hạ xuống, đứng trên một gốc đại thụ cúi người nhìn nam tử bên dưới, trầm giọng nói: “Ngươi là ai?”
Hồng Niệm lùi sang một bên, nhìn gương mặt bị lửa đen bao phủ của nam nhân kia, hạ giọng nói: “Cẩn thận một chút, khí tức trên người hắn không đúng, không phải người trong tiên môn.”
“Vừa rồi ngươi dùng một chưởng chặn kiếm khí của ta, thậm chí ngươi không buồn rút kiếm.” Lý Viễn Mưu vác trọng kiếm lên vai: “Có phải ngươi cảm thấy mình rất mạnh không?”
Cốt tướng quân ngẩng đầu nhìn trọng kiếm trong tay Lý Viễn Mưu, chậm rãi nói: “Bạch Câu thành, Lý gia.”
“Ngươi đã biết lai lịch của ta rồi, thế thì báo sư thừa của mình đi.” Lý Viễn Mưu hừ lạnh nói: “Để ta xem xem loại cuồng đồ to gan ở đâu ra mà dám xâm nhập vào Lương Ngọc đại hội của tiên môn chúng ta.”
Cốt tướng quân khẽ lắc đầu: “Ngươi không xứng.” Tiếp đó quay sang phía Hồng Niệm cách đó không xa: “Có lẽ ngươi có tư cách.’
Hồng Niệm cười lạnh: “Sao lại là có lẽ?”
“Vì ngươi còn chưa xuất kiếm.” Cốt tướng quân chậm rãi nói: “Hà Ảnh kiếm, ta từng gặp chủ nhân đời trước của nó. Một kiếm chém ra, hào quang rực rỡ chiếu khắp không trung, là chiêu kiếm rất đẹp nhưng cũng rất mạnh.”
“Thế thì cho ngươi thỏa ước nguyện.” Hồng Niệm xuất kiếm chém ra. Đúng như lời Cốt tướng quân đã nói, một luồng hào quang tỏa ra theo kiếm khí, nhuộm cả rừng cây thành màu đỏ ửng. Nhưng chiêu kiếm này chỉ có khí thế chứ không có sát ý, chỉ một lóe lên một cái rồi hào quang tan đi. Hồng Niệm đã lao ra xa trăm trượng, cô la lớn: “Lý huynh, cảnh giới của người này cao hơn ta, nếu ngươi thắng được hắn thì không cần rút kiếm nữa, ta nhận thua luôn.”
Lý Viễn Mưu hừ lạnh một tiếng: “Nha đầu gian xảo.”
Cốt tướng quân không truy đuổi mà lạnh nhạt nói: “Xem ra cô ta định tìm thứ quan trọng hơn trước.”
Lý Viễn Mưu điểm mũi chân, hạ xuống trước mặt Cốt tướng quân: “Tuy chỉ giao thủ một chiêu nhưng ta biết cảnh giới của ngươi cao hơn ta. Có điều quyết đấu mà chỉ đánh với người mình thắng được thì còn gì thú vị chứ. Nhưng trước khi đánh, ngươi báo sư môn đi đã.”
Cốt tướng quân bước lên trước một bước: “Hư Mang sơn.”
Lý Viễn Mưu ngưa: “Đó là nơi nào? Trong các tiên môn tiên sơn làm gì có chỗ nào như vậy? Lừa ta à?” Lý Viễn Mưu cũng chẳng muốn nhiều lời với hắn, vung thanh trọng kiếm trong tay bổ tới. Trên trọng kiếm xuất hiện một ánh kiếm như thật như ảo, ánh kiếm kia cực lớn, không khác gì một ngọn núi.
Nhưng Cốt tướng quân chỉ nhẹ nhàng nâng thanh cốt kiếm là chặn được ánh kiếm kia.
Lý Viễn Mưu cắn chặt răng, cố gắng đẩy thanh kiếm của mình thêm một tấc. Nhưng vận niệm lực toàn thân là ánh kiếm kia vẫn không hề nhúc nhích.
Cốt tướng quân nhẹ nhàng vung thanh cốt kiếm trong tay lên bầu trời. Ánh kiếm lập tức tan vỡ, Lý Viễn Mưu cầm kiếm bay xa mấy trăm trượng, va nát vô số cây cối, rơi vào một hồ nước, không còn động tĩnh gì.
Cốt tướng quân hừ lạnh một tiếng, đang định đuổi theo hướng Hồng Niệm vừa đi khỏi lại đột nhiên cảm giác thấy sau lưng có cơn gió ập tới. Hắn lại xoay người, giơ thanh cốt kiếm trong tay lên.
Chỉ nghe “keng” một tiếng, một thanh trọng kiếm chém xuống cốt kiếm.
Giờ phút này toàn thân Lý Viễn Mưu đã ướt đẫm, trên người đầy vết thương, nhưng gương mặt lại nở nụ cười hưng phấn: “Được được lắm! Ngươi được lắm! Thế mới đáng giao chiến chứ!” Hắn thích cảm giác bản thân bị ép tới bước đường cùng như vậy. Trong tình huống như vậy mới khiến hắn kích thích tới mức cao nhất. Hắn là kẻ cuồng chiến bẩm sinh, từ nhỏ đến lớn luôn như vậy, chiến thắng áp đảo không thể khơi gợi ý chí chiến đấu của hắn, chỉ khi đối mặt với kẻ địch thật mạnh, hắn mới có dục vọng vung kiếm.
Đương nhiên hắn không biết giờ phút này Tử Vi Thiên Đấu trận đã bị phá hoại. Một khi bị giết sẽ là chết thật.
Nếu hắn biết, chắc chắn đã quay đầu bỏ chạy.
Hắn chỉ là loại cuồng chiến chứ không phải thằng điên mất đầu óc.
“Tuy kiếm pháp của ngươi rất tệ, nhưng ý chí không tồi, trong đám tiên môn ngu xuẩn cũng coi là một kẻ đáng để giao chiến.” Cốt tướng quân giọng điệu bình tĩnh nói một câu đậm chất sỉ nhục, sau đó vung thanh cốt kiếm lên, đánh Lý Viễn Mưu lùi lại ba bước.
Gương mặt Lý Viễn Mưu vặn vẹo: “Kiếm pháp của ta rất tệ!”
“Xương khô trong mộ, Đại Kiếm Hoạt Táng trận!” Cốt tướng quân cắm thanh cốt kiếm của mình xuống đất, chỉ thấy mười mấy bộ xương đỏ tươi nhô lên khỏi mặt đất, vung thanh cốt kiếm trong tay lao về phía Lý Viễn Mưu.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bên ngoài chiến trường này, trên ngọn núi lớn phía tây động thiên tách biệt, có một người đang chậm rãi lên núi.
Mặc bộ đạo bào, bên hông dắt một cái túi, dáng vẻ thanh thoát nhẹ nhàng.
Chính là Sở Thanh Tiêu.
Với bản lĩnh của người tu hành, nếu cần lên núi gấp thì không cần phải trèo từng bước một như vậy, cứ bay thẳng lên là được. Nhưng dường như ngọn núi này có ma lực kỳ quái, tuy Sở Thanh Tiêu đã nuốt ba tấm Phi Thiên phù nhưng vẫn phải ngoan ngoãn bước từng bước một lên. Hai bên đường núi là mảnh vỡ của các loại binh khí, trong rừng cây cũng là sương mù mông lung, cảnh tượng mang chút bi thương.
“Đúng là muốn khóc.” Sở Thanh Tiêu lau khóe mắt mình: “Chỗ này thú vị thật.”
Hắn cứ đi như vậy không biết bao lâu, cuối cùng cũng tới đỉnh núi.
Ở đó có một cái bệ cao, chính giữa bệ là một thanh trường kiếm tỏa hào quang màu trắng lơ lửng ở chính giữa. Thanh trường kiếm kia không thân kiếm thực thể, dường như chỉ là hào quang ngưng tụ thành.
“Kiếm phách của Bi kiếm Ly Ca. Tìm thấy ngươi rồi.” Sở Thanh Tiêu điềm nhiên nói.
Còn xung quanh kiếm phách có sáu võ sĩ người mặc giáp nhẹ đầu đội nón che. Bọn họ đứng thành một vòng, chỉ có chỗ giữa hở hai vị trí, cứ như ở đó vốn có hai người khác, nhưng không hiểu sao lại rời khỏi nơi này.
Phía ngoài sáu vị võ sĩ là xương khô mênh mông phủ kín mặt đất.
Sở Thanh Tiêu lấy từ trong lòng ra một tấm bùa vàng, bùa vàng chậm rãi bốc cháy trên tay hắn. Hắn hạ giọng nói niệm: “Hồn An.”