Chương 57: Tìm địch
Chương 57: Tìm địch
Chương 57: Tìm địch
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
“Cẩn thận!” Hải Thanh Mạc hét lớn một tiếng, nhưng câu cẩn thận này không phải với nam nhân cường tráng đang bị đánh mà là với hai huynh đệ họ Cố của Chính Khí minh.
Nhưng sau khi Cố Nhan Vũ thi triển Đồng Chung trận, Cố Nhan Phong cũng vung trường kiếm trong tay lên: “Chính Khí kiếm, Trấn Ma Biến.”
Khi trường kiếm của hắn xuyên qua chuông đồng, thân kiếm phủ một luồng kim quang, hiện lên bùa chú. Chưa biết uy lực ra sao nhưng khí thế cực kỳ kinh người.
Nam nhân cường tráng chỉ hơi ngẩng đầu, sau đó nắm chặt thân kiếm.
Bùa chú tiêu tan.
Kim quang thối lui.
“Lui!” Cố Nhan Phong cả kinh, hai ngón tay ngoắc lại, lập tức thu hồi trường kiếm.
Nam nhân kia không hề ngăn cản, chỉ lẳng lặng giơ thanh kiếm màu xám đen trong tay mình lên, chém mạnh xuống, trực tiếp đập tan chuông đồng kia.
Cố Nhan Vũ hộc máu, trầm giọng nói: “Huynh trưởng, tên này khó đối phó.”
“Chết tiệt.” Cố Nhan Phong chắn ngang trường kiếm trước mặt, miệng lẩm bẩm, cuồng phong nổi lên khắp nơi xung quanh rừng cây.
“Ngừng lại!” Hải Thanh Mạc lao tới giữa bọn họ, giơ hai tay lên, ngăn cản cả hai bên: “Đừng động thủ.”
Cố Nhan Phong cau mày: “Ngươi làm trò gì vậy?”
“Phải là ta hỏi các ngươi đang làm trò gì vậy?” Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói: “Vừa đến nơi không nói năng gì đã đấu võ. Ta hỏi các ngươi hai câu.”
Cố Nhan Phong nghi hoặc: “Câu gì?”
Hải Thanh Mạc nhìn y phục của bọn họ, trong lòng không khỏi bồi hồi: Sao y phục môn phái của các ngươi đều đẹp vậy. Nhưng y quyết định tạm thời hỏi mấy chuyện hữu dụng trước đã: “Các ngươi là đệ tử Chính Khí minh, chắc sẽ khác với những người tham gia còn lại. Các ngươi có thể trực tiếp liên hệ với sư trưởng của mình không?”
Cố Nhan Phong nghe xong cả giận nói: “Ngươi nói vậy là sao? Chẳng lẽ Chính Khí minh chúng ta lại ỷ vào việc mình làm chủ nhà tổ chức Lương Ngọc hội mà gian lận hay sao?”
Hải Thanh Mạc lắc đầu nói: “Không phải ý này, mà ta hy vọng tốt nhất trước khi động thủ các ngươi nên hỏi mấy lão già nhà mình xem Tử Vi Thiên Đấu trận có vấn đề gì không.”
Cố Nhan Vũ là trận pháp sư, càng mẫn cảm đối với vấn đề này. Hắn bước lên trước một bước nói: “Sao lại hỏi vậy?”
“Không dối gạt các ngươi, khi Lý Minh Khải bị vị huynh đệ này đâm chết, ta chứng kiến thần niệm của hắn bay ra.” Hải Thanh Mạc nhìn về phía Cố Nhan Vũ: “Ngươi là trận pháp sư, ta hỏi ngươi nếu chết trong Tử Vi Thiên Đấu trận, thần niệm thoát thân sẽ có phản ứng ra sao?”
Cố Nhan Vũ không hề nghĩ ngợi, trả lời luôn: “Đương nhiên là lập tức trở lại bản thể.”
Hải Thanh Mạc hỏi tiếp: “Vậy có đau đớn gì không?”
“Đương nhiên là không, chỉ là thân thể giả bị hủy, thần niệm hoàn toàn không tổn thương.” Cố Nhan Vũ trả lời.
Hải Thanh Mạc vỗ đùi hô: “Thế thì không đúng rồi. Trước khi chết trông hắn thế này này: Không đúng, không đúng, không đúng, đáng lẽ không có cảm giác này chứ. Sao lại như vậy! Á a a!” Hải Thanh Mạc bắt chước bộ dạng thảm thiết của Lý Minh Khải trước khi thần niệm biến mất.
Nam Môn Thư An nhìn gã ra sức bắt chước, gật đầu nói: “Ta có thể chứng minh, đúng là như vậy.”
“Tức là.” Hải Thanh Mạc nhìn Cố Nhan Phong, khẽ mỉm cười, tiếp đó nhẹ nhàng chém tay phải xuống: “Đừng tùy tiện động thủ, vì rất có thể sẽ chết thật đấy.”
Cố Nhan Phong không thu kiếm, chỉ liếc mắt nhìn Cố Nhan Vũ một cái. Cố Nhan Vũ chậm rãi nói: “Không riêng gì chúng ta, bất cứ ai cũng có thể liên hệ với Chính Khí minh. Khi chúng ta lên đường trên thân thể mỗi người đều có hai lá bùa, mặt trên có trận pháp dịch chuyển. Dựa vào bốn vị sư trưởng ở ngoài chủ trì đại trận, chúng ta có thể dùng lá bùa này yêu cầu vật phẩm mà mình cần, mỗi người chỉ có hai cơ hội.”
Nói xong Cố Nhan Vũ đặt lá bùa trong tay xuống đất, tiếp đó ngón tay miết nhẹ qua pháp trận trên bùa, trầm giọng nói: “Chư vị sư huynh ở Thiên Âm các, trong Tử Vi Thiên Đấu trận của chúng ta có dị biến gì không? Thần niệm Lý Minh Khải của Khuynh Thành phái có trở về thân thể không?”
Lá bùa không tỏa ra ánh kim như trong dự đoán, bên kia cũng không có hồi âm.
Ngay cả Hải Thanh Mạc cũng có thể nhìn ra, thật ra không phải không có hồi âm mà là lá bùa này không thể truyền tin ra ngoài.
Lúc này giọng nói của Cố Nhan Vũ mới có vẻ sợ hãi: “Pháp trận dịch chuyển bị hủy rồi.”
Hải Thanh Mạc đi tới, nhẹ nhàng gạt thanh kiếm Cố Nhan Phong ra: “Vì vậy không nên kích động, bây giờ tình cảnh của chúng ta đang rất nguy hiểm. Thứ nhất, chúng ta đã mất liên lạc với bên Chính Khí minh, không thể nhận được viện trợ gì. Thứ hai, Tử Vi Thiên Đấu trận đã bị phá hoại, giờ phút này chúng ta mà chết ở đây là sẽ chết thật. Đương nhiên, đây còn chưa phải chuyện nguy hiểm nhất.”
Giờ phút này trong lòng Cố Nhan Vũ đã loạn như ma, suy nghĩ của hắn đều bị Hải Thanh Mạc kéo theo: “Thế cái gì mới là nguy hiểm nhất.”
“Nguy hiểm nhất là, ai đã phá Tử Vi Thiên Đấu trận? Ai muốn nhốt chúng ta ở đây? Có phải người này...” Hải Thanh Mạc ngẩng đầu nhìn lên trời: “... định giết chúng ta không?”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong Mai Hoa trang, đôi mắt trắng dã của Bạch Vô Hối nhìn chằm chằm vào Hải Thanh Mạc trong hình ảnh, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng: “Thập đệ tử của Quân Kiến sơn này cũng nhanh nhạy đấy.”
Giọng nói của Cố Mục Lễ cũng toát lên vẻ tán thưởng: “Có người nhắc nhở bọn nhỏ là tốt rồi, như vậy có thể tránh chuyện bọn họ giết hại lẫn nhau.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bên đằng khác, Hồng Niệm tung người lao qua khu rừng, cô đặt ngón trỏ lên mi tâm, bất chấp chuyện bại lộ thân phận, bộc phát toàn bộ kiếm khí của bản thân, chỉ mong tìm được vị trí của Hải Thanh Mạc.
Kiếm khí hùng hồn như thủy triều lập tức trải khắp động thiên tách biệt.
Người tu hành đi vào nơi này đồng thời cảm nhận được luồng kiếm khí ngập trời đó. Cố Nhan Phong nghe Hải Thanh Mạc nói xong vốn còn nửa tin nửa ngờ, giờ phút này kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Kiếm khí thật cường đại, đúng là có kẻ khác xâm nhập nơi này.”
Còn Lý Viễn Mưu đang ngồi ở bên hồ nghỉ ngơi lại hưng phấn đứng bật dậy. Hắn điểm mũi chân nhảy lên cao mấy chục trượng, hai ngón tay quệt qua trước mắt, vận Thiên Mục thần thông, lập tức tìm ra tung tích Hồng Niệm. Hắn cười nói: “Kiếm khí thật cường đại, quả thật ngoài dự kiến của ta! Nhưng như vậy càng tốt!”
Hắn vung tay phải lên, trọng kiếm bên hông rời vỏ, giẫm lên thân kiếm đuổi theo Hồng Niệm.
Hồng Niệm đã không định che giấu thân phận bản thân, chẳng bao lâu sau đã tìm được tung tích của Hải Thanh Mạc, nhưng lại phát hiện bên cạnh gã còn mấy luồng khí tức, có một luồng cực kỳ suy yếu, hai luồng tu vi không thấp, một luồng khác lại có cảm giác lạnh lùng âm trầm, giống hệt như nam nhân đội nón che đang bám theo mình.
Hồng Niệm khẽ mỉm cười: “Xem ra ngươi đã dâng cơn ác mộng của mình lên.” Nhưng nụ cười của cô đột nhiên ngưng bặt.
Vì cô cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ cường đại đột nhiên xâm nhập động thiên tách biệt.
Cảm giác áp lực cực kỳ nặng nè trực tiếp đè bẹp kiếm khí cuồn cuộn của cô.
Người này, mạnh hơn cô.
Hồng Niệm không nhịn được dừng bước, định truy tìm luồng khí tức cường đại kia. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo cô đã nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai.
“Còn trẻ vậy mà đã lên tới Huyền Tâm cảnh, thú vị.”
Người kia đã tìm thấy cô trước.
Hồng Niệm hít một hơi dài, nắm chặt lấy Hà Ảnh kiếm.
Còn lúc này, phía xa bỗng vang lên tiếng quát lớn: “Nha đầu chết tiệt của Bạch Chỉ thành, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi, ăn một kiếm của bổn đại gia!”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑