Chương 56: Cốt kiếm
Chương 56: Cốt kiếm
Chương 56: Cốt kiếm
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Nơi cực tây, dưới Vạn Kiếm dại trận, bốn người kết trận của Chính Khí minh đã có hai người ngã xuống đất. Tử Hòa và trận pháp sư còn sót lại bị nhốt trong làn sương mù màu vàng kim, đang dốc toàn lực để trốn thoát. Còn bên ngoài sương mù có ba kẻ như người mà không phải người đang thi pháp kết trận.
Nói là người, vì bộ dạng của bọn chúng đại khái là hình người.
Nói không phải người vì bọn chúng như một làn sương đen ngưng tụ thành, hư hư thật thật, biến hóa thất thường.
Còn sau lưng bọn chúng lại có một làn sương đen chậm rãi hội tụ thành hình người. So với ba người kết trận, hắn trông càng bình thường, chỉ có gương mặt bị lửa đen bao phủ, không thấy được bộ dạng cụ thể. Tay hắn cầm một thanh cốt kiếm, nhìn Tử Hòa bị nhốt trong trận: “Chính Khí minh, năm xưa nấp trong Tiên Huyền hồ làm rùa đen rụt đầu, đợi chúng ta ngủ say rồi mới dám diễu võ dương oai đi tới nơi này.”
“Ngươi là...” Trong lòng Tử Hòa bỗng nhớ tới một cái tên đáng sợ: “... Cốt tướng quân!”
“Ha ha ha ha ha ha.” Nam tử cầm cốt kiếm cười ha hả: “Xem ra ngươi từng nghe tới tên ta?”
“Làm sao yêu nhân Ma tộc lại có thể vượt qua Vạn Kiếm trận!” Tử Hòa kinh hãi nói.
“Nhân loại ngu xuẩn, Vạn Kiếm trận sắp sụp đổ rồi, đại quân Ma tộc sẽ đạp nát hoang nguyên.” Cốt tướng quân cúi đầu nhìn hang núi sau lưng Tử Hòa: “Còn nơi này chính là khởi đầu cho con đường chinh phạt của chúng ta.”
“Dừng tay!” Tử Hòa hét lớn một tiếng, vận sức đấm một quyền về phía trước, nhưng tất cả đều bị bắn ngược trở lại.
“Thủ lĩnh.” Trận pháp sư sau lưng đỡ lấy hắn: “Trận pháp của ba tên này cực kỳ quỷ dị, cẩn thận một chút.”
Tử Hòa bất đắc dĩ nói: “Bọn chúng phá hủy Tử Vi Thiên Đấu trận rồi, nếu Cốt tướng quân này vào động thiên tách biệt, mọi người trong đó đều sẽ chết hết.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong động thiên tách biệt, Hải Thanh Mạc bắt một con cá lớn trong hồ lên, dương dương đắc ý khoe với Nam Môn Thư An ở bên cạnh: “Muội nhìn này nhìn này, ta đã nói rồi mà, khả năng bắt cá của ta không hạn chế trong Lan Lăng thành, có đặt ra thiên hạ cũng là tuyệt diệu. Muội chờ đó, ta đốt lửa cho muội, chẳng mấy chốc sẽ có cá nướng cho muội ăn.”
Nam Môn Thư An lau nước miếng: “Tuy rằng... cái này... ta cũng rất muốn ăn. Nhưng ngươi không sợ làm vậy sẽ kéo những người khác tới à?”
Hải Thanh Mạc xua tay: “Mặc kệ. Ta phát hiện nếu bọn họ muốn tìm ta thì có làm thế nào cũng tìm được ta. Thôi thì chẳng tránh chẳng né nữa, thế thì đồng bọn của ta cũng dễ tìm ra ta. Hơn nữa ta cảm thấy chắc vị huynh đệ này sẽ giúp chúng ta.”
Nam Môn Thư An nghi hoặc nói: “Lần này Quân Kiến sơn chỉ phái mình ngươi tới cơ mà? Sao ngươi còn có đồng bọn?”
Hải Thanh Mạc cười khà khà: “Nói ra thì dài lắm, nói ra thì dài lắm.” Gã vun một đống cỏ khô lại, đánh mắt với Nam Môn Thư An.
Nam Môn Thư An bất đắc dĩ lắc đầu, giơ ngón tay búng nhẹ một cái, nhen lửa đống cỏ khô kia: “Cái này mà ngươi cũng không biết à? Thế thì ngươi học được gì ở Quân Kiến sơn?”
“Giấu tài, giấu tài thôi.” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói: “Ngươi cứ chờ đấy, hai ngày tới chắc chắn ta sẽ cho ngươi chứng kiến công phu của Quân Kiến sơn chúng ta.”
Nam Môn Thư An lại mỉm cười cổ vũ: “Ta sẽ chờ.”
Cỏ khô được đốt lên, Hải Thanh Mạc dùng gậy gỗ xiên hai con cá to mập, gác lên trên đống lửa, huýt sáo dương dương tự đắc: “Muội nói trong động thiên tách biệt này có pháp tắc riêng của nó, không biết cá này có giống bên ngoài không?”
Nam Môn Thư An đang định trả lời lại đột nhiên nghe thấy hai tiếng bước chân tới gần bọn họ, cô vội vàng la lên: “Có người tới.”
Hải Thanh Mạc chậm rãi lật cá nướng, thở dài: “Bây giờ có trốn cũng không thoát, đánh thì chắc chắn không đánh lại rồi. Để ta thử xem có thuyết phục được bọn họ không, nếu thật sự không được thì ta đưa cá nướng cho bọn họ.”
“Cá nướng?” Hai vị công tử mặc đồ trắng dáng vẻ thanh thoát xuất hiện trước mặt Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc lau mồ hôi trên trán, lật cá nướng, cười hiền hậu: “Hóa ra là hai vị huynh đệ Chính Khí minh, đúng là có duyên với nhau.”
“Đại ca, là đệ tử Quân Kiến sơn đã yêu cầu một túi bánh nướng.” Giọng nói Cố Nhan Vũ mang vẻ chế nhạo.
Cố Nhan Phong liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc một cái, lại nhìn Nam Môn Thư An uể oải nằm một bên, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người nam nhân cường tráng vẫn đứng yên tại chỗ cách đó không xa, giọng điệu hoang mang: “Sao lại có người ngoài vào Tử Vi Thiên Đấu trận? Người này là ai?”
Hải Thanh Mạc nhún vai: “Ta cũng không biết. Nhưng hắn rất lợi hại, ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng trêu hắn.”
Nam Môn Thư An chậm rãi giơ tay phải: “Ta có thể làm chứng, tuyệt đối đừng trêu hắn.”
Cố Nhan Phong nheo mắt nhìn sau lưng Nam Môn Thư An: “Lý Minh Khải của Khuynh Thành phái bị ngươi đánh bại?”
Hải Thanh Mạc cầm một con cá nướng, lùi lại bên cạnh Nam Môn Thư An, đưa cho cô bé: “Cái này thì ta làm chứng, là tên Lý Minh Khải kia ra tay trước. Chúng ta đều nói mình không hứng thú với kiếm phách Bi kiếm rồi, hai ta chỉ vào đây chơi thôi, miễn không bị loại đầu tiên là được. Nhưng hắn nhất quyết không nghe, cứ đòi đánh đánh giết giết với chúng ta. Hơn nữa cuối cùng tên kia còn giở mánh lới định giết ta, là vị nhân huynh này ra tay trượng nghĩa.”
“Hắn?” Cố Nhan Phong nắm chặt trường kiếm trong tay, liếc mắt nhìn Cố Nhan Vũ một cái.
Cố Nhan Vũ hiểu ý, hai tay nhanh chóng bấm quyết niệm thần chú.
Nam Môn Thư An hạ giọng nói: “Cẩn thận, bọn họ đã bắt đầu kết trận, có thể ra tay bất cứ lúc nào.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong Mai Hoa trang, do có Phụng Nhãn trên người hai huynh đệ họ Cố nên chưởng môn trưởng lão các phái đều thấy được cảnh tượng này. Hai vị trưởng lão Khuynh Thành phái nhìn chằm chằm vào nam nhân cường tráng đứng đó, lạnh lùng hỏi: “Người trong Ma tộc đã lẻn vào trận pháp rồi à?”
Tử Ngọc phu nhân đứng bên cạnh quan sát cẩn thận nam nhân kia, lắc đầu nói: “Hình như không phải, tuy trông hắn khá kỳ quái, nhưng nếu là người trong Ma tộc, hắn đã ra tay từ lâu rồi, sao bây giờ vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích?”
“Thanh kiếm trong tay hắn...” Cố Mục Lễ nói đầy ẩn ý.
Bạch Vô Hối tháo tấm khăn trắng che mặt xuống, nhưng dưới tấm vải trắng lại là cặp mắt trắng dã. Đôi mắt trắng dã quan sát cảnh tượng trước mặt, chuyển động một hồi rồi chậm rãi nói: “Thanh kiếm này là Bi kiếm Ly Ca.”
Cố Mục Lễ gật đầu: “Giống hệt Ly Ca kiếm mà ta từng thấy.”
“Nhưng không hoàn chỉnh, chỉ là kiếm phách.” Bạch Vô Hối dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Hay nên nói là một bộ phận của kiếm phách.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong động thiên tách biệt, nam nhân cường tráng đột nhiên ngẩng đầu dậy, chỉ thấy trên không trung có một ảo ảnh chuông đồng đập xuống, nhốt hắn vào trong.