Chương 55: Khách tới
Chương 55: Khách tới
Chương 55: Khách tới
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Khi Kim Phượng Hàm tới Thiên Âm các, trong Thiên Âm các đã đại loạn.
Các chủ vốn nằm trên bục cao, lười biếng chỉ huy đám cấp dưới làm việc; giờ lại đích thân đứng trước một đài truyền âm, ngón tay đặt lên trận pháp, trầm giọng nói: “Từ Hỏa, Từ Hỏa! Bên phía ngươi sao rồi?”
Lúc này một bộ áo vàng kim xuất hiện bên cạnh hắn. Thấy cảnh này Kim Phượng Hàm cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, hắn nhíu mày nói: “Không liên hệ được với bên Từ Hỏa?”
“Vừa rồi có tin tức cuối cùng đưa tới, nhưng mới nói được một nửa là bên kia im bặt.” Các chủ sửng sốt, tiếp đó nhìn hào quang trên trận pháp phía trước đột nhiên ảm đạm đi, hắn thầm kinh hãi: “Pháp trận truyền âm bị ai đó phá hủy hoàn toàn rồi.”
Kim Phượng Hàm trầm giọng nói: “Xem ra đã phát sinh tình huống nghiêm trọng nhất, có kẻ lẻn vào nơi đó, định xâm lấn Tử Vi Thiên Đấu trận.”
“Không thể nào.” Các chủ Thiên Âm các cả kinh: “Tử Hòa đã lên tới Huyền Tâm cảnh, ba người còn lại cũng có thực lực cảnh giới Tiêu Dao đỉnh phong...”
Kim Phượng Hàm hỏi: “Tin tức cuối cùng ngươi đưa về cho ngươi ra sao?”
Các chủ Thiên Âm các nhẹ nhàng vung ống tay áo, giọng nói của Tử Hòa vang lên trong các: “Sương mù phía tây bỗng loãng dần, có khí tức cường đại từ phía tây tới...”
“Từ phía tây tới!” Kim Phượng Hàm biến sắc: “Là phía tây Vạn Kiếm trận~~”
Các chủ Thiên Âm các cũng biến sắc, vừa rồi hắn chỉ lo lắng chuyện pháp trận truyền âm bị gián đoạn nhưng lại quên mất không nghĩ tới lời nói cuối cùng của Tử Hòa.
Phía tây Vạn Kiếm trận là nơi bị phong ấn ngàn năm, Ma giới.
Kim Phượng Hàm lạnh lùng nói: “Các ngươi nhanh chóng phái người tới Mai Hoa trang thông báo chuyện này, ta tới động thiên tách biệt trước.” Kim Phượng Hàm lao thẳng ra ngoài cửa sổ Thiên Âm các, hắn hô một tiếng, chỉ thấy một con phượng hoàng vàng kim từ trên không trung hạ xuống, chở hắn trên lưng, hót một tràng rồi theo gió bay lên, xuyên qua tầng mây của Chính Khí minh, lướt qua mặt hồ Tiên Huyền, lao thẳng về phía tây.
Trong Mai Hoa trang, Tử Ngọc phu nhân đứng ngoài cửa, nhìn kim phượng bay lên không trung, sắc mặt cũng hơi đổi: “Kim Phượng Hàm gấp gáp rời khỏi như vậy, xem ra chúng ta phải chuẩn bị đối mặt với tình hình tồi tệ nhất.”
Mới nói xong câu này đã thấy các chủ Thiên Âm các hạ xuống đất, thần sắc đã không còn vẻ lười biếng thản nhiên lúc trước, giọng nói lo lắng: “Minh chủ, Tử Vi Thiên Đấu trận bị phá, bốn người bọn Tử Hòa không rõ sinh tử, pháp trận truyền âm cũng bị hủy. Trước khi bị phá hỏng Tử Hòa có để lại tin tức cuối cùng nói sương mù trong Vạn Kiếm trận loãng đi, có khí tức cường đại từ phía tây tới.”
“Ma tộc xâm lấn!” Có người lập tức phân tích được mấu chốt trong lời nói của Thiên Âm các.
“Kim phó minh chủ đã chạy về phía tây.” Các chủ Thiên Âm các trả lời.
“Kim Phượng Hàm vội vàng chạy đi như vậy.” Phó chưởng môn Thái Ất phái giọng điệu lo lắng nói: “Có phải là Tử Vi Thiên Đấu trận xảy ra vấn đề nhưng chúng ta cũng không có cách nào lập tức đi vào động thiên tách biệt kia?”
“Đúng vậy.” Bạch Vô Hối đi tới bên cạnh Cố Mục Lễ, lạnh nhạt trả lời.
Phó chưởng môn Thái Ất phái đột nhiên vung ống tay áo: “Quá quắt!”
“Vấn đề cần quan tâm bây giờ không chỉ là sinh tử của môn hạ đệ tử. Sau khi chưởng môn chân nhân của Quân Kiến sơn dẫn tám vị môn hạ đệ tử liều mình tu bổ Vạn Kiếm trận, đây là lần đầu tiên Ma tộc lộ diện.” Lý lão của Bạch Câu thành trầm giọng nói: “Chúng ta phải chuẩn bị ngay lập tức.”
Bạch Vô Hối gật đầu: “Trong các tiên môn, gần Vạn Kiếm trận nhất...”
“Chính là Bạch Câu thành chúng ta.” Lý lão đi tới vài bước, nhìn các chủ Thiên Âm các trước mặt: “Dẫn ta tới Thiên Âm các, ta sẽ lập tức đưa tin cho Bạch Câu thành, bảo bọn họ nhanh chóng phái người tới đó kiểm tra tình hình.”
“Chúng ta không thể đứng đây nhìn bọn nhỏ chịu chết.” Phó chưởng môn Thái Ất phái mở miệng nói: “Kim Phượng Hàm gấp gáp xuất phát như vậy là lo cho đệ tử Chính Khí minh, nhưng Chính Khí minh các ngươi có tới ba người ở trong đó, có thể phối hợp với nhau. Thái Ất phái chúng ta chỉ có một tiểu nha đầu trong đó, ta không thể ngồi yên được, xin cáo từ trước.”
“Sư huynh đừng vội.” Bạch Vô Hối cúi đầu nói: “Chúng ta sẽ điều động toàn bộ trận pháp sư trong Chính Khí minh, mở Thiên Môn trận.”
Tử Ngọc phu nhân sửng sốt: “Định mở Thiên Môn trận?”
Bạch Vô Hối gật đầu: “Nơi này có không ít trận pháp sư tiếng tăm lừng lẫy trong giới tu hành, phải nhờ chư vị tương trợ. Chắc chỉ cần nửa ngày là có thể mở được Thiên Môn trận, tới lúc đó chúng ta cũng chạy tới động thiên tách biệt, ngăn cản lũ Ma tộc xâm lấn.”
Muốn mở Thiên Môn trận cần tốn lượng lớn niệm lực, Bạch Vô Hối ra quyết định như vậy cũng coi như Chính Khí minh đã tỏ thái độ. Các trưởng lão xung quanh vốn đang cực kỳ bất mãn giờ cũng tạm thời im lặng. Phó chưởng môn Thái Ất phái cũng không tiện ý kiến gì, đành thở dài một tiếng: “Ta không phải trận pháp đại sư gì nhưng cũng có nghiên cứu đôi chút.”
Bạch Vô Hối khẽ cúi đầu: “Đa tạ.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Phía ngoài Tiên Huyền hồ, một chiếc xe ngựa vàng kim dừng bên hồ, hai bên là mười mấy người thân mặc áo gấm tay cầm trường kiếm hộ tống. Giờ phút này tất cả đều ngẩng đầu nhìn con phượng hoàng đột nhiên nhảy ra khỏi hồ bay lên không trung. Người hầu đi đầu đặt tay lên thanh kiếm bên hông, giọng điệu khá nghiêm trọng: “Chủ nhân.”
Rèm xe được vén lên, một nam nhân mặc áo đỏ mái tóc dài rối tung bước từ trong ra. Hắn ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt mọi người, tiếp đó nở nụ cười lười biếng: “Nhìn bộ dạng Kim Phượng Hàm, chắc lần này Lương Ngọc hội của Chính Khí minh đã gặp phiền toái gì rồi.”
“Chủ nhân, chúng ta có nên vào không?” Người hầu dẫn đầu hỏi.
“Nói gì đấy. Phiền toái mới thú vị chứ.” Nam nhân áo đỏ nhẹ nhàng giơ tay đặt giữa mi tâm của mình, sau đó nở nụ cười rạng rỡ, thân thể đổ ngược ra sau. Phía lưng y chính là tình hình, còn trên bầu trời vẫn còn bóng dáng con phượng hoàng bay xa. “Chỉ tiếc là, nghe nói Kim Phượng Hàm được tôn là kiếm thuật sư lợi hại nhất trong giới trẻ, không biết chuyến này có cơ hội mở mang tầm mắt hay không.”
“Chủ nhân.” Người hầu kinh hãi hô to.
Đương nhiên nam nhân áo đỏ không rơi vào Tiên Huyền hồ mà trực tiếp xuyên qua mặt hồ ngã xuống không trung của Chính Khí minh. Hắn quay lưng về phía mặt đất, nhìn bầu trời xám xịt, nói đầy ẩn ý: “Vẫn là bầu trời khiến người ta cảm thấy áp lực này, cũng nên xoay người thôi.”
Nam nhân áo đỏ nói xong bèn xoay người lại, nhìn Chính Khí minh quanh năm thắp đầy đèn lồng đỏ, rực rỡ huy hoàng. Hắn chậm rãi hạ xuống đất: “Cứ như rơi vào tòa thành không bao giờ tối, lúc nào cũng sáng lạn, hệt như ngày tết Nguyên Tiêu ở Thần Đô.”
Đám người hầu của hắn cũng đánh xe ngựa vào Chính Khí minh, không ngờ con thần mã màu đỏ có thể chạy trên không trung, dừng lại sau lưng nam nhân áo đỏ. Người hầu dẫn đầu bất đắc dĩ nói: “Chủ nhân, dù sao nơi này cũng không phải Nam Dạ, xin ngài đừng làm xằng làm bậy như vậy.”
Nam nhân áo đỏ duỗi người, chậm rãi nói: “Không được làm xằng làm bậy? Nhưng ta thấy Chính Khí minh đã loạn cào cào rồi.”
Người hầu lấy làm khó hiểu, nghi hoặc nói: “Chủ nhân nói vậy là sao?”
Nam nhân áo đỏ giơ ngón tay chỉ về phía trước, khóe miệng hơi nhếch lên, mang vẻ đang có chuyện tốt: “Nơi đó, có mấy chục trận pháp sư tập kết, trong đó còn có cả Huyền Tâm cảnh, thậm chí đại tông sư Địa Lục cảnh, đang kết thành...”
“Thiên Môn trận!”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑