Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 54 - Chương 54: Bỏ Mạng

Chương 54: Bỏ mạng Chương 54: Bỏ mạng

Chương 54: Bỏ mạng

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Lý Minh Khải ngã xuống dưới đất, thân thể run rẩy một hồi sau đó lại biến thành người rơm. Thần niệm của hắn bay ra khỏi người rơm, quay người lại, gương mặt lạnh lùng, cúi mình nhìn nam nhân đội nón che kia, trầm giọng nói: “Hóa ra là thế, hy vọng lần tiếp theo các ngươi cũng may mắn như vậy. Ta đi trước một bước.”

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, gương mặt Lý Minh Khải bỗng có vẻ cực kỳ đau đớn.

Hải Thanh Mạc cau mày: “Ngươi bị sao vậy?’

“Không đúng, không đúng, không đúng, đáng lẽ không có cảm giác này chứ.” Lý Minh Khải ôm đầu: “Sao lại như vậy!” Cuối cùng hắn ngửa đầu lên trời kêu lên thảm thiết, toàn bộ thần niệm tiêu tán trong không trung.

“Hắn trở lại trong Mai Hoa trang à?” Không hiểu sao Hải Thanh Mạc bỗng cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn. “Hay là chết rồi?”

Nam Môn Thư An uể oải nói: “Trong Tử Vi Thiên Đấu trận, thân thể giả bị hủy thì thần niệm sẽ trở về, không chết thật đâu, ngươi yên tâm đi.”

“Ừ.” Hải Thanh Mạc gật đầu, trong lòng vẫn thấy bất an. Gã nhìn nam nhân đội nón che đang đứng đó, do dự một hồi rồi hỏi: “Vị thần binh từ trên trời giáng xuống này, ta thấy hình như ngươi không phải người tham gia Lương Ngọc hội lần này, dám hỏi đại ca tới từ môn phái nào, sao lại ra tay giúp đỡ chúng ta?”

Nam nhân đội nón che vẫn đứng yên tại chỗ,không hề nhúc nhích, cũng không trả lời câu hỏi của gã.

Hải Thanh Mạc lại hỏi: “Vị đại ca này, nếu ngươi không muốn để ý tới chúng ta, thế chúng ta xin cáo lui trước nhé? Ơn cứu mạng, cả đời khó quên, nếu lần sau gặp lại ngươi có gì cần giúp, Hải Thanh Mạc muôn chết không chối từ!”

Đã nói hết lời hay nhưng nam nhân đội nón che vẫn không hề đáp lại.

Hải Thanh Mạc không để ý tới hắn nữa, xoay người cõng Nam Môn Thư An lên: “Vừa rồi các ngươi đại chiến náo nhiệt như vậy, ta cảm thấy chắc chắn sẽ thu hút những người xung quanh lại gần. Chúng ta mau rời khỏi nơi này đi.”

Nam Môn Thư An lắc đầu nói: “Ngươi bảo vệ chính mình còn chẳng nổi, đem ta theo làm cái gì? Dù sao ta cũng không muốn đoạt hạng nhất, bây có người lót đáy rồi, có về Chính Khí minh thì về thôi. Hay là ngươi cho ta một kiếm cũng được, ta đi cho thống khoái.”

“Không được.” Hải Thanh Mạc nhớ lại sắc mặt vặn vẹo của thần niệm Lý Minh Khải lúc rời khỏi, cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt. Hắn lắc đầu nói: “Chắc chắn là chỗ nào đó có vấn đề rồi. Nam Môn cô nương, cô bảo vệ ta một lần, đương nhiên ta cũng phải bảo vệ cô, trừ phi ta phải về ăn thịt Mai Hoa trước, bằng không trong động thiên tách biệt này, ngày ngày cô đều được ăn bánh nướng!” Hắn cõng Nam Môn Thư An, nhặt trường kiếm đang nằm dưới đất của cô, dắt bên eo, sau đó nhìn sang nam nhân đội nón che không hề nhúc nhích, đi qua bên cạnh hắn.

Từ đầu đến cuối, nam nhân đội nón che không nói một lời.

Hải Thanh Mạc cõng Nam Môn Thư An lao nhanh trong rừng cây, tuy phong ấn của hắn chưa được mở, không thể sử dụng niệm lực của mình, nhưng trong phàm nhân thì thân thể của hắn cũng khá cường tráng, không bao lâu sau đã chạy được một dặm. Gã thấy đã chạy đủ xa bèn dừng chân lau mồ hôi trên trán; nhưng đôi mắt lơ đễnh liếc ra sau lại không khỏi hoảng sợ.

Nam nhân đội nón che cầm thanh trọng kiếm màu xám đen đang lẳng lặng đứng cách mình mười bước, không nói năng gì, không thấy rõ thần sắc, toàn thân toát lên vẻ kỳ quái.

“Quái quỷ.” Hải Thanh Mạc hạ giọng mắng một câu, tiếp đó quay đầu tiếp tục chạy về phía trước.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Ở một nơi khác trong động thiên tách biệt, gã đặt Hà Ảnh kiếm bên cạnh, ngồi xếp bằng tại chỗ, nhíu mày ngẩng đầu nhìn phía trước.

Trước mặt cô là một nam nhân đội nón che giống hệt bên phía Hải Thanh Mạc.

Cũng dáng vẻ đó, cũng đội nón che, cũng mặc giáp nhẹ, cũng cầm thanh trường kiếm màu xám đen, chẳng qua hình thể có khác biệt. Rõ ràng nam nhân đội nón che bên phía cô nhỏ hơn một chút.

“Đây là...” Hồng Niệm nói ra suy đoán của mình: “Người hầu kiếm?”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Không khác lắm so với dự đoán của Hải Thanh Mạc, sau khi gã đi được nửa canh giờ, có hai người tìm tới bên ngoài hang núi. Hai người này đều mặc áo bào trắng, gương mặt cực kỳ tương tự, chính là hai huynh đệ Chính Khí minh, kiếm thuật sư Cố Nhan Phong và trận pháp sư Cố Nhan Vũ. Cố Nhan Phong đứng ngoài hang núi, thả một luồng kiếm khí vào thử rồi nói với Cố Nhan Vũ: “Bên trong đã không có ai.”

“Vào xem.” Cố Nhan Vũ bước vào trước.

Trong hang núi là cảnh tượng hỗn loạn, toàn bộ vách hang bị đốt thành màu đen kịt. Cố Nhan Phong xem qua rồi nói: “Gần như thiêu rụi toàn bộ hang núi, chẳng lẽ là Côn Luân Thất Hỏa của Thái Ất phái?”

Cố Nhan Vũ cúi đầu nhìn người rơm rách nát dưới đất: “Xem ra đã có một người bị loại.”

Cố Nhan Phong hỏi: “Là ai?”

Cố Nhan Vũ lắc đầu nói: “Chỉ còn lại một đống vụn rơm, không thể nhìn ra được.”

“Được rồi.” Cố Nhan Phong nhìn lỗ thủng trước ngực người rơm kia: “Hắn bị người ta đâm một kiếm xuyên qua ngực. Ta nhớ Thái Ất phái chỉ có một cô bé tham gia, không ngờ thực lực lại mạnh mẽ tới vậy, sau khi dùng Côn Luân Thất Hỏa mà vẫn có thể đâm xuyên tim đối thủ.”

Trong Mai Hoa trang, thủ lĩnh các tiên môn lại thầm kinh ngạc.

Bọn họ thông qua Phượng Nhãn trên hai đệ tử Chính Khí minh mới thấy được cảnh tượng trong hang núi. Người rơm ngã dưới đất chứng tỏ đã có ai đó bị loại, nhưng bên Mai Hoa trang không có bất cứ đệ tử nào tỉnh lại.

Kim Phượng Hàm đặt câu hỏi đầu tiên: “Thần niệm rời khỏi Tử Vi Thiên Đấu trận trở về nơi này mất bao lâu?”

Bạch Vô Hối giơ tay gõ nhẹ lên thành ghế: “Nhiều nhất chỉ mất thời gian một nén nhang.”

“Hứa Lực, kiểm tra tình hình bọn họ.” Kim Phượng Hàm lạnh giọng quát.

Phía sau đã có vài vị trưởng lão môn phái ngồi không yên vị: “Chẳng lẽ Tử Vi Thiên Đấu trận có vấn đề gì?”

Tiểu nhị ục ịch vội vàng đi tới bên cạnh các đệ tử nhập hội, lần lượt kiểm tra hơi thở. Mấy người đầu tiên đều bình an vô sự, mãi tới khi nắm lấy cổ tay Lý Minh Khải, sắc mặt hắn mới biến đổi.

Trong sảnh, hai trưởng lão Khuynh Thành phái đứng bật dậy, gương mặt đã trở nên xanh mét.

Tiểu nhị ục ịch kiểm tra hơi thở Lý Minh Khải, còn thả một luồng thần niệm đảo một vòng trong người Lý Minh Khải, cuối cùng thở dài một tiếng, nói ra đáp án xác nhận: “Lý Minh Khải của Khuynh Thành phái đã không còn hơi thở.”

“Cái gì!” Một trưởng lão lao thẳng qua đám người tới bên cạnh tiểu nhị ục ịch, xuất chưởng đánh bay hắn ra ngoài, nắm lấy cổ tay Lý Minh Khải sau đó lập tức biến sắc. Hắn quay đầu lại nhìn vị trưởng lão khác của Khuynh Thành phái, trầm giọng nói: “Sư huynh!”

Vị trưởng lão còn lại của Khuynh Thành phái cố nén cơn tức giận trong lòng, nhìn về phía minh chủ Chính Khí minh Cố Mục Lễ, trầm giọng nói: “Cố minh chủ, thế này là sao?”

Cố Mục Lễ đứng dậy, nói với Kim Phượng Hàm: “Bảo Thiên Âm các lập tức liên hệ với bọn Từ Hỏa, xem xem có phải trận pháp xảy ra vấn đề gì không.”

“Còn liên hệ cái gì nữa, phải lập tức dừng Lương Ngọc hội lại, để mọi người trở về.” Một nam nhân trung niên mặc trường bào bát quái đứng bật dậy, hắn là phó chưởng môn của Thái Ất phái. Hắn biết rõ hơn bất cứ ai sau khi thi triển Côn Luân Thất Hỏa thì thân thể Nam Môn Thư An sẽ suy yếu tới mức nào. Bây giờ bất cứ đệ tử tiên môn nào cũng có thể dễ dàng giết chết cô bé, mà nếu Tử Vi Thiên Đấu trận bị phá hỏng, cũng tức là bây giờ Nam Môn Thư An đang gặp nguy hiểm tới tính mạng.

“Đúng vậy, phải lập tức dừng lại!” Mọi người xung quanh phụ họa, lần này bọn họ phái toàn tinh anh trẻ tuổi của môn phái tới đây, mất đi bất cứ ai cũng là tổn thất rất lớn.

Nhưng bọn họ lại không biết, giờ phút này Chính Khí minh mới là người sợ hãi nhất, không chỉ vì bọn họ có ba đệ tử ở đó mà còn vì...

Con trai của Vĩnh Vương bên Nam Dạ quốc, Hải Thanh Mạc cũng ở trong đó!

Kim Phượng Hàm lập tức xoay người lao thẳng tới Thiên Âm các: “Ta hiểu, lập tức dừng Lương Ngọc hội lại, để mọi người trở về.”
Bình Luận (0)
Comment