Chương 53: Thiên hỏa
Chương 53: Thiên hỏa
Chương 53: Thiên hỏa
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Tuy mới bước vào giới tu hành chưa lâu nhưng Hải Thanh Mạc cũng cảm nhận được sự đáng sợ của chiêu “Côn Luân Thất Hỏa” mà Nam Môn Thư An vừa dùng.
Dùng kiếm khí ngưng tụ thành thiên hỏa, ngay khoảnh khắc Nam Môn Thư An nói ra bốn chữ này nó đã bao phủ toàn bộ hang núi. Lý Minh Khải vốn đã chạy tới cửa động lại bị một bức tường lửa cản đường, buộc phải vòng về, nhưng thời khắc này toàn bộ hang núi chỉ có khu vực một tấc xung quanh Hải Thanh Mạc mới bình an vô sự. Lý Minh Khải hạ giọng mắng một câu, tiếp đó thanh kiếm có thể biến hóa bỗng trở nên cực kỳ to lớn, chắn ngang sau lưng hắn, không ngờ lại ngăn cản thiên hỏa phía sau. Còn hắn vận kiếm khí toàn thân, định ngăn cản thiên hỏa ùn ùn kéo tới. Nhưng thế tới của thiên hỏa bá đạo tới mức đáng sợ, nhanh chóng bao phủ toàn bộ thân thể hắn.
Hải Thanh Mạc bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người. Gã nhìn về phía Nam Môn Thư An trong góc, phát hiện thế lửa càng lớn thì niệm lực trên người cô càng trôi đi nhanh chóng hơn. Tới cuối cùng cô ngã rạp dưới đất, thiên hỏa bao phủ trong hang núi cũng theo đó chậm rãi thối lui. Hải Thanh Mạc bất chấp tất cả chạy ra khỏi trận pháp kiếm khí kia, lao tới bên cạnh Nam Môn Thư An, nâng cô bé dậy: “Không sao chứ?”
“Không sao, chẳng qua hao hết niệm lực thôi.” Nam Môn Thư An uể oải nói.
Hải Thanh Mạc thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt rồi.”
Nam Môn Thư An tiếp tục nói: “Hao hết niệm lực, sẽ đói.””
“À à à.” Hải Thanh Mạc vội vàng lấy một cái bánh trong lòng ra: “Muội ăn đi, cho muội ăn hết cũng được. Tu vi của muội cao như vậy, lát nữa muội bảo vệ ta ra ngoài tìm một cái hồ, ta bắt cá nướng cho muội ăn.”
Khóe miệng Nam Môn Thư An cảy nước miếng: “Sao ngươi không nói sớm.”
“Ỷ vào mình đang ở trong Tử Vi Thiên Đấu trận mà làm xằng làm bậy.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh bọn họ.
Hai người cả kinh quay đầu nhìn sang, lúc này mới phát hiện Lý Minh Khải vốn đã ngã xuống đất giờ lại đứng dậy, tay cầm một thanh trường kiếm đã bị đốt cháy đen. Hắn cười lạnh nhìn hai người: “Côn Luân Thất Hỏa, chẳng lẽ lúc sư phụ dạy ngươi chiêu này không dặn ngươi, nếu không chắc chắn mình có thể dùng chiêu này giải quyết đối thủ thì tuyệt đối đừng sử dụng. Vì một khi sử dụng, cho dù đối phương chỉ còn sức giơ kiếm lên thôi, ngươi cũng không thể ngăn cản.”
Nam Môn Thư An cười khổ một tiếng, hạ giọng nói: “Đúng là đi guốc trong bụng.”
Hải Thanh Mạc bước lên trước một bước, ngăn giữa hai người. Gã nhìn Lý Minh Khải, gầm lên một tiếng: “Còn dám đi tới, ta thấy ngươi đúng là không sợ chết.”
Lý Minh Khải sửng sốt, bị tiếng gầm này chấn động tới mức dừng bước, hắn nắm chặt trường kiếm nói: “Một tên rác rưởi toàn thân không chút niệm lực lưu chuyển mà dám ngông nghênh như vậy à?”
Hải Thanh Mạc lại bước tới vài bước: “Nếu không có niệm lực, vì sao ta lại trở thành đệ tử của Quân Kiến sơn, vì sao ta lại được phái tới tham gia Lương Ngọc hội, chỉ để Quân Kiến sơn mất mặt trước các tiên môn khác trong thiên hạ hay sao? Nếu ta không có niệm lực, làm sao vượt qua Nhập Cánh Vấn Cấm trận kia?”
Lý Minh Khải cau mày: “Ngươi nói vậy là sao?”
Hải Thanh Mạc cười ha hả: “Ta nói vậy là sao? Ta nói vậy là ta cũng giống vị tiểu sư muội Thái Ất phái này, không muốn tham gia Lương Ngọc hội gì đó nên mới cố tình ẩn giấu thực lực của mình thôi. Nhưng nếu ngươi cứ cố ép buộc như vậy, đừng trách ta không khách khí. Bây giờ ngươi đã trọng thương, với sức lực của ngươi hiện giờ, đừng nói ta, e là ngươi còn không thể đánh được một đệ tử mới nhập môn bình thường nhất trong tiên môn?”
Lý Minh Khải nghĩ lại mấy câu mà Hải Thanh Mạc vừa nói, cũng cảm thấy có lý. Bao năm qua Quân Kiến sơn chưa từng nhận đồ đệ, mà chín vị đệ tử Quân Kiến sơn trước kia đều là người thanh danh hiển hách trong giới tu hành, làm sao vị đệ tử thứ mười lại là rác rưởi cho được?
Hải Thanh Mạc trầm giọng nói: “Ta có lý do và nhiệm vụ không thể nói với người ngoài, tóm lại trước khi tới lúc ta cần làm việc, ta không thể bại lộ thực lực của mình. Nếu lần này ngươi đi, Quân Kiến sơn sẽ nhớ một ân tình của ngươi. Nhưng nếu ngươi khăng khăng muốn đối phó với hai người chúng ta, như vậy ta dám cam đoan, người về Mai Hoa trang trước sẽ là ngươi.”
Lý Minh Khải không trả lời, trong lòng hắn đang không ngừng tính toán mọi chuyện, hắn tin tưởng trên người Hải Thanh Mạc có mấu chốt tìm kiếm Bi kiếm, nếu mình đi khỏi thì trận ngọc đá cùng tan vừa rồi cũng thành uổng phí. Còn chuyện Hải Thanh Mạc nói mình che giấu thực lực gì đó, hắn không tin hoàn toàn, chẳng qua giờ phút này hắn đang bị thương quá nặng, chỉ cần một chút tu vi thôi là có thể đối phó với mình rồi. Sau khi do dự một lúc lâu, hắn chắp tay nói: “Ta vốn không định đối địch với hai vị, chỉ muốn tìm kiếm vị trí của kiếm phách Bi kiếm mà thôi. Ta sẽ đi, nếu hai vị có manh mối, xin báo cho ta.”
“Đương nhiên.” Hải Thanh Mạc vẻ ngoài thì mặt không đổi sắc, thật ra trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Lý Minh Khải thu kiếm xoay người, đi ra ngoài hang núi.
Hải Thanh Mạc quay đầu, vểnh mi đắc ý với Nam Môn Thư An.
Nam Môn Thư An dùng hết sức lực toàn thân nhắc nhở: “Cẩn thận!”
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Cái gì?”
Nhưng ngay lúc này Lý Minh Khải đã đi mà quay lại, xuất kiếm đâm về phía Hải Thanh Mạc.
Đúng là lời nói của Hải Thanh Mạc đã nhắc nhở hắn, đó là nếu Hải Thanh Mạc không phải rác rưởi như vậy, kế hoạch của mình sẽ thất bại. Nếu thế phải nhân lúc tên này chưa chuẩn bị, không cho đối phó chút cơ hội nào. Hải Thanh Mạc ngàn vạn lần không ngờ hóa ra còn có người không biết xấu hổ hơn mình! Nhưng hắn cũng không kịp mắng câu nào, trường kiếm đã nhanh chóng lao tới trước mặt hắn, hắn chỉ có thể nhắm hai mắt lại.
Sư huynh, xin lỗi, danh dự mấy trăm năm của Quân Kiến sơn bị hủy trên người ta.
Nhưng một thanh trọng kiếm màu xám đen che trước mặt hắn, ngăn chiêu kiếm của Lý Minh Khải.
Lý Minh Khải trầm giọng nói: “Ngươi là ai?”
Hải Thanh Mạc nghe vậy mở mắt, bấy giờ mới phát hiện một nam nhân cường tráng đầu đội nón che thân mặc giáp nhẹ đang đứng trước mặt mình. Người này nhẹ nhàng vung thanh trọng kiếm trong tay lên, đánh Lý Minh Khải lùi lại vài bước. Nam nhân kia trầm mặc, không trả lời câu hỏi của Lý Minh Khải, nhưng thân thể loáng thoáng tỏa ra khí tức khủng khiếp, khiến Lý Minh Khải ý thức được một vấn đề.
Biết người này là ai không quan trọng.
Chạy trốn ngay lập tức mới là quan trọng nhất!
Lý Minh Khải xoay người dùng hết niệm lực trên người lao ra ngoài hang núi, còn nam nhân cường tráng kia chỉ hơi ngẩng đầu lên, sau đó giơ thanh trọng kiếm trong tay lên ném thẳng ra ngoài. Trọng kiếm bay ra, phát ra tiếng rít xé tan không khí, trong âm thanh loáng thoáng tiếng khóc thút thít.
Như tiếng gió bên ngoài hang núi đêm qua.
“Chết tiệt.” Lý Minh Khải không cần quay đầu cũng biết không còn kịp.
Thanh trọng kiếm đâm xuyên qua ngực hắn, ghim hắn dưới đất.