Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 52 - Chương 52: Quyết Đấu

Chương 52: Quyết đấu Chương 52: Quyết đấu

Chương 52: Quyết đấu

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Lý Minh Khải hừ lạnh một tiếng phóng trường kiếm trong tay về phía Hải Thanh Mạc, Nam Môn Thư An lùi tới bên cạnh Hải Thanh Mạc, trường kiếm trong tay chắn ngang trước mặt bọn họ, tạo thành một tấm khiên hình bát quái, đánh văng thanh trường kiếm kia trở lại. Tiếp đó Nam Môn Thư An nắm lấy trường kiếm, nhẹ nhàng vung lên, một tấm khiên kiếm khí vô hình cứ thế bao phủ quanh Hải Thanh Mạc. Nam Môn Thư An trầm giọng nói: “Nấp ở đây, đừng thò mặt ra. Yên tâm, ta sẽ nhanh chóng giải quyết hắn.”

“Ngươi rất tự tin.” Lý Minh Khải tay kết kiếm quyết, thanh trường kiếm bay trên không trung đột nhiên duỗi dãi thân kiếm, đâm về phía Nam Môn Thư An.

Nam Môn Thư An xoay người né tránh trường kiếm, tiếp đó giơ thanh trường kiếm lên không trung, trường kiếm biến hóa thành ảo ảnh một con sư tử, bao phủ thanh kiếm vào trong. Sư tử gầm thét điên cuồng, kiếm khí lưu chuyển trong hang núi, ép Lý Minh Khải không thể lùi lại phía sau. Hắn hừ lạnh nói: “Thái Ất Sư kiếm quyết, không tệ.”

Hải Thanh Mạc ở bên cạnh nhìn cô bé ngây ngô này vừa ra tay đã là kiếm khí bá đạo như vậy, cũng hạ giọng nói: “Chẳng trách sư môn của nha đầu này coi trọng cô nhóc đến vậy, quả nhiên bất phàm.”

Trường kiếm của Lý Minh Khải bị tiếng rống của sư tử đánh bay ra ngoài, thân kiếm cực lớn không ngừng rút ngắn thu nhỏ trên không trung, cuối cùng không ngờ lại biến mất không thấy đâu. Nhưng Nam Môn Thư An thấy rất rõ ràng, thanh kiếm này đã biến thành một mũi châm bạc. Lý Minh Khải nhảy lên không trung, giơ ngón tay nắm lấy mũi châm này, nhắm ngay Nam Môn Thư An bên dưới, búng tay bắn ra.

Nam Môn Thư An cả kinh, mũi châm ngưng tụ kiếm khí cường đại, trực tiếp xuyên thủng ảo ảnh sư tử mà cô dùng kiếm khí biến ra, đánh về phía thân thể cô. Nam Môn Thư An vội vàng giơ tay phải lên, lại thu kiếm khí vào tay, trường kiếm lại xuất hiện, cô cắm mạnh thanh kiếm xuống đất, chỉ thấy toàn bộ hang núi phát ra tiếng gầm rú như sấm sét, sau đó có vô số tia chớp từ dưới đất bay lên, bao quanh Nam Môn Thư An. Cô hạ giọng nói: “Thái Ất kiếm quyết, Lôi Trì Bán Bộ!”

Một ánh sét đánh thẳng vào mũi châm bạc, châm bạc bay ra phía ngoài, từ từ biến trở lại thành hình dạng trường kiếm nguyên bản, lùi về tay Lý Minh Khải. Lý Minh Khải nhíu mày nói: “Lôi Trì Bán Bộ, được lắm!”

Trong hang núi, giờ phút này sấm sét nổi lên khắp tứ phía, ánh điện bắn ra khắp nơi. Nam Môn Thư An rút kiếm đứng trong đó nhưng hoàn toàn không còn dáng vẻ hiền lành ngoan ngoãn lúc ăn bánh nước, mái tóc rối tung của cô buông xuống, trong mắt đã có thêm vẻ tàn nhẫn. Cô bé trầm giọng nói: “Còn đánh nữa ta sẽ nổi giận đấy!”

“Cái gọi là Lương Ngọc hội vốn là để đệ tử trẻ tuổi các phái tỷ thí với nhau, mấy chục năm trước Lương Ngọc hội còn có mấy kỳ là quyết đấu trên lôi đài.” Trường kiếm bồng bềnh trước mặt Lý Minh Khải, hai tay hắn bấm kiếm quyết: “Khuynh Thành kiếm quyết, Vô Vọng.” Am thanh vừa cất lên, thanh trường kiếm lập tức chìm xuống dưới, chui thẳng vào lòng đất.

Nhưng trong chớp mắt, Nam Môn Thư An trong Lôi Trì lập tức lùi lại một bước, chỉ thấy trường kiếm của Lý Minh Khải đã từ lặn qua mặt đất, chui thẳng từ bên dưới lên, đánh tới trước ngực cô.

“Khóa!”Nam Môn Thư An quát khẽ một tiếng, sấm sét xung quanh hội tụ lại, vây lấy thanh trường kiếm kia. Nhưng cùng lúc đó, Lý Minh Khải cũng nhân cơ khoảnh khắc Lôi Trì xuất hiện sơ hở mà chui vào trong trận. Thân hình cao gầy của hắn đi giữa hang động đầy cuồng phong, trông có vẻ yếu ớt chẳng chịu nổi một đòn, nhưng hắn nhanh chóng dùng thân pháp quỷ dị tránh né mấy tia sét đánh tới, lao thẳng tới trước mặt Nam Môn Thư An.

Hải Thanh Mạc đứng bên thấy vậy, lập tức nhận ra điểm khác biệt giữa hai người.

Dường như Nam Môn Thư An có tu vi rất cao, mỗi khi thi triển kiếm quyết đều có thanh thế kinh người, có vẻ đều là chiêu thức khó dùng với uy lực cực lớn, nhưng lại không phát huy hiệu quả rõ rệt.

Còn mỗi chiêu kiếm quyết của Lý Minh Khải trông có vẻ hết sức bình thường, nhưng tới cuối cùng đều là sát chiêu đoạt mạng.

Một bên là thiếu nữ thiên tài theo sư phụ bế quan tu hành nhiều năm, vừa ra ngoài du lịch.

Một bên lại là người vào đời nhiều năm, nổi danh với thủ đoạn âm hiểm, gian xảo tàn nhẫn.

Đây là chênh lệch bên ngoài cảnh giới, lại có thể quyết định kết quả của trận chiến này.

Nam Môn Thư An thấy Lý Minh Khải giết tới trước mặt, buộc phải lùi lại phía sau, cô đành giơ tay ra, quát kẽ: “Giáng sét!”

Sấm sét vốn đang vây lấy trường kiếm của Lý Minh Khải lập tức tràn ra, hóa thành từng ngọn roi sét quất về phía Lý Minh Khải. Lý Minh Khải khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng giơ tay lên, âm u nói: “Ngăn!” Hắn đã lén lút giấu một luồng kiếm khí trong tay, không phải để đuổi giết Nam Môn Thư An mà để bảo vệ chính mình trong thời khắc này. Kiếm khí cường đại bao phủ lấy hắn, ngăn chặn cả ba luồng tử điện mà vẫn không có dấu hiệu vỡ nát.

Hải Thanh Mạc vội vàng nhắc nhở: “Cẩn thận!”

Vì ngay khoảnh khắc sau trường kiếm của Lý Minh Khải lại biến thành một mũi châm nhỏ tới mức hầu như không thể thấy được, đâm về phía Nam Môn Thư An đang lùi lại né tránh. Nam Môn Thư An nghe thấy tiếng nhắc của Hải Thanh Mạc, bấy giờ mới kinh ngạc phát hiện nguy hiểm đã kề cận, mũi châm bạc đã đánh tới mi tâm của cô. Nhưng ngay khoảnh khắc gần trong gang tấc, rõ ràng cô cũng tụ tập niệm lực toàn thân vào trán, chống chọi lại đòn này.

Lôi Trì lập tức tan rã, Lý Minh Khải thu hồi trường kiếm, cười lạnh lùi lại ba bước.

Nam Môn Thư An nửa quỳ dưới đất, nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đã hóa thành trắng bệch. Cô bé quay đầu lại nhìn Hải Thanh Mạc đang định chạy khỏi trận, cuống quít nói: “Đừng ra ngoài.”

Lý Minh Khải búng nhẹ trường kiếm trong tay: “Nam Môn sư muội, ngươi quá mức tự tin, phân ra một phần ba niệm lực để bảo hộ vị sư đệ Quân Kiến sơn này, lại dùng hai loại Thái Ất kiếm quyết cực kỳ hao phí niệm lực để đối phó với ta. Nhưng sư huynh ta đây đã sống sót sau vô số lần chiến đấu. Chỉ có kiếm quyết cường đại nhưng không biết nên làm sao để giải quyết đối thủ trước mặt, ngươi nên thấy may mắn vì giờ phút này ngươi đang ở trong Tử Vi Thiên Đấu trận.”

“Còn chưa kết thúc đâu.” Nam Môn Thư An đứng dậy, giơ tay lau vết máu nơi khóe miệng.

Lý Minh Khải nhìn con ngươi Nam Môn Thư An chậm rãi biến thành màu tím đen, không khỏi nhíu mày: “Xưa nay Thái Ất phái và Quân Kiến sơn không có bất cứ giao tình nào, ngươi ra tay vì một người chưa từng gặp mặt như vậy, có đáng không?”

“Đúng như ngươi nói, đây là ở trong Tử Vi Thiên Đấu trận.” Nam Môn Thư An cười nói: ”Chỉ cần không chết, có dốc toàn lực đã sao.”

“Đồ điên.” Lý Minh Khải không tiếp tục tấn công mà lập tức xoay người, định rời khỏi hang núi.

“Không kịp nữa rồi.” Nam Môn Thư An ngẩng đầu lên, chắp tay trước ngực: “Thái Ất kiếm quyết, Côn Luân Thất Hỏa.”
Bình Luận (0)
Comment