Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 51 - Chương 51: Địch Tới

Chương 51: Địch tới Chương 51: Địch tới

Chương 51: Địch tới

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Trong phủ tướng quân, đâu đâu cũng là thi thể và mảnh vỡ binh khí. Hồng Niệm bám theo những thiết vệ cầm kiếm chạy vào sân sau, chỉ thấy một cô bé nhỏ tuổi bị đè dưới đất, cô bé kia trông rất bình thường nhưng lại mặc bộ y phục đẹp đẽ quý phái. Giờ phút này gương mặt cô bé đầy hoảng sợ, nhìn đám thiết vệ hung ác, há miệng nhưng lại nói nói nổi thành lời.

Đầu lưỡi của cô đã bị kẻ khác cắt đứt.

“Đây là dư nghiệt cuối cùng của phủ tướng quân à?” Có thiết vệ hỏi.

“Đúng vậy. Con gái tướng quân, giết chết con bé là mọi chuyện kết thúc.” Một thiết vệ khác đã giơ đao lên.

Hồng Niệm vội vàng chạy tới, trong lòng la hét: Không phải cô ấy, không phải cô ấy! Là ta, là ta đây!

Hồng Niệm nhớ lại tất cả, đêm hôm đó cô bị nhốt trong một góc mà người bên ngoài khó mà nhìn vào, nhưng vẫn nhìn thấy người khác. Cô tận mắt chứng kiến thị nữ từng bầu bạn bên cạnh mình thế thân cho mình, bị chặt đầu, còn mình bị nhốt trong đó, không làm gì được. Nhưng lần này không giống, không ai nhốt cô lại, mà cô cũng không còn là cô bé trói gà không chặt năm xưa, trong tay cô đang là danh kiếm hạng chín thiên hạ - Hà Ảnh.

Hồng Niệm sờ tay lên eo, phát hiện nơi đó rỗng tuếch, cô vẫn ngẩng đầu lên quát lớn: “Dừng tay!”

Thiết vệ lại chém xuống, chặt đầu vị “thiên kim phủ tướng quân” kia.

Hệt như năm xưa.

Hồng Niệm mở mắt, bên ngoài là tiếng gió xen lẫn vô số tiếng khóc, trước khi chìm vào giấc mộng cô đã nghe thấy âm thanh quỷ dị này, nhưng sau khi tỉnh mộng cô mới lắng nghe cẩn thận.

Cô phát hiện trong tiếng khóc kia có cả âm thanh của cô khi còn nhỏ.

Hồng Niệm hạ giọng nói: “Bi kiếm Ly Ca đang thu thập nỗi buồn của chúng ta thông qua giấc mơ?”

Đêm hôm đó, mười ba thiếu niên tài năng xuất chúng đi vào động thiên tách biệt, cứ chìm vào giấc mộng là mơ thấy chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời mình; còn một số người do có pháp môn tu hành đặc biệt nên không nằm mơ, hoặc có nằm mơ nhưng trong lòng không có đau buồn nên không thấy được gì. Nhưng cho dù đêm hôm đó có ngủ hay không ngủ, bọn họ cũng không dám xem thường động thiên tách biệt này. Dù sao đêm đó tiếng gió mang theo vô số tiếng khóc, tràn ngập ý vị đáng sợ quỷ dị.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Bình minh, Sở Thanh Tiêu mở mắt.

Xung quanh hắn dán đầy bùa chú, bùa chú tạo thành Kim Quang trận cách ly những tiếng khóc đáng sợ kia, cũng cách ly ảnh hưởng của của Bi kiếm Ly Ca đối với hắn, đêm hôm đó hắn không mơ thấy gì. Hắn nhẹ nhàng vung tay, cất đống bùa chú vào trong lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn sang phía đông, khẽ mỉm cười: “Hóa ra là ở đó.” Hắn tung người phi thân, đi theo hướng đông.

Trong hang núi, Hải Thanh Mạc và Nam Môn Thư An đang ăn bánh nướng. Hải Thanh Mạc hỏi Nam Môn Thư An: “Đêm qua muội không ngủ à?”

Nam Môn Thư An gật đầu nói: “Pháp môn tu hành của Thái Ất phái chúng ta, mười ngày mười đêm không ngủ cũng không có vấn đề gì. Trong động thiên tách biệt vừa quỷ dị vừa không rõ quy tắc này, tùy tiện ngủ mơ là tối kỵ, chẳng qua ngươi không biết thôi.”

Hải Thanh Mạc cười nói: “Nếu ta ngủ không đủ cũng là tối kỵ. Nhưng ngươi nói xem, nếu tối nay Lương Ngọc hội còn chưa kết thúc, có phải ta lại gặp ác mộng không?’

“Có lẽ lại gặp ác mộng lần nữa.” Nam Môn Thư An trả lời: “Như vậy ngươi mới có thể xác định được quy tắc của động thiên tách biệt này, nó rất quan trọng.”

“Cảm ơn nhé.” Hải Thanh Mạc hung hăng cắn một miếng.

“Đúng là phải cảm ơn ta.” Nam Môn Thư An ăn bánh nướng xong đứng dậy phủi tay: “Vì ta sẽ cứu ngươi một mạng.”

“Nghĩa là sao?” Hải Thanh Mạc nuốt miếng bánh trong miệng, mới nói được nửa đột nhiên phía trước có cơn gió thổi tới. Y ngẩng đầu lên, chứng kiến một gương mặt gầy gò khô vàng dán trước mặt mình. Gương mặt kia nhếch miệng cười, khiến Hải Thanh Mạc sợ tới mức giật bắn mình, nhưng gã không lùi lại phía sau, vì có một thanh kiếm vắt qua bên cạnh gã, gác lên vai người nọ.

“Khuynh Thành phái, Lý Minh Khải.” Nam Môn Thư An chậm rãi nói: “Ngươi không đi tìm kiếm pháp Bi kiếm đi, tới đây làm gì?”

Nam nhân gầy như cây gậy trúc kia nhẹ nhàng giơ tay gạt trường kiếm của Nam Môn Thư An ra, lùi lại một bước: “Thái Ất phái, Nam Môn Thư An.’

Nam Môn Thư An ngẩng đầu lên: “Ồ? Ngươi còn biết cả ta?”

“Đệ tử quan môn của chưởng môn Thái Ất phái thế hệ này, bế quan tu hành suốt mười năm, chưa bao giờ đi lại trong nhân thế, có thể coi đây là lần đầu tiên ngươi xuất thế. Trước khi tới đây sư phụ đã dặn riêng với ta, ngươi sẽ là một đối thủ cực kỳ đáng sợ.” Lý Minh Khải nói đầy ẩn ý.

Nam Môn Thư An nhún vai: “Không cần coi ta là đối thủ, ta và vị tiểu huynh đệ Quân Kiến sơn trước mặt ngươi rất giống nhau, đều không hứng thú với ngôi đầu Lương Ngọc hội lần này.”

Hải Thanh Mạc thầm nghĩ: Thật ra ta có hứng thú, ta đã hứa với cửu sư huynh rồi.

Lý Minh Khải mỉm cười: “Quả nhiên giống hệt những gì sư phụ đã nói với ta, thiên phú của ngươi cực cao, đầu óc cũng thông minh, nhưng lại rất lười, không có lòng tranh cường háo thắng. Nếu đã thế, tiểu sư muội cứ đợi ở đây đi, nhưng ta muốn mang người này đi.”

Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Đâu liên quan gì tới ta?”

“Đêm qua cuồng phong vang vọng, quỷ thần kêu khóc, hiển nhiên đây là Bi kiếm Ly Ca quấy phá. Ta mở rộng kiếm tâm tìm kiếm tung tích kiếm phách, sau đó kiếm tâm dừng lại ở hang núi này, kiếm phách kia ở trên người ngươi.” Lý Minh Khải nhìn về phía Hải Thanh Mạc.

Hải Thanh Mạc xua tay: “Không có đâu! Nếu có thì ta đã cầm cả một đêm, chẳng phải thắng luôn rồi à?’

Lý Minh Khải cúi đầu suy nghĩ: “Vị tiểu huynh đệ này nói cũng có lý, nhưng đúng là khí tức Ly Ca mà ta tìm được ở trên người ngươi. Có lẽ ngươi không nắm được Bi kiếm Ly Ca hoàn chỉnh nhưng có một phần của nó xuất hiện trên người ngươi. Cho ta một ít thời gian, ta có thể tinh luyện phần này ra.”

Được lắm, từng nghe lũ người tu hành rảnh rỗi là đi luyện đan luyện được gì đó, quả nhiên là thật, nghe ý của tên này là định luyện ta thành nhân đan đây. Hải Thanh Mạc nở nụ cười ngây ngô với Lý Minh Khải: “Ta có thể từ chối không?”

Lý Minh Khải lắc đầu nói: “Không thể.”

Nhưng một giọng nói lười biếng lại đáp lời Lý Minh Khải: “Không, hắn có thể.”

Hải Thanh Mạc cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một hình bát quái đột nhiên xuất hiện trên mặt đất, tiếp đó toàn thân Hải Thanh Mạc được hút vào trong hình bát quái, thân thể trầm xuống rồi loáng cái đã bắn lên, xuất hiện ở trong cùng của hang núi. Còn Nam Môn Thư An tay cầm trường kiếm, ngăn trước mặt gã: “Ngươi mời ta ăn bánh, ta bảo vệ chu toàn cho ngươi, đây là ước định từ đầu rồi, cho nên ngươi có thể nói không. Còn vị sư huynh của Khuynh Thành phái này, kiếm phách của Bi kiếm thật sự không ở đây, mời ngươi tới nơi khác tìm.”

Nụ cười trên mặt Lý Minh Khải từ từ biến mất: “Bị giết trong Tử Vi Thiên Đấu này chỉ là một thân thể giả bị hủy, thần niệm vẫn nguyên lành trở lại trong Chính Khí minh. Nếu các ngươi không muốn đoạt ngôi đầu, thế thì về sớm một chút cũng có vấn đề gì đâu?”

Nam Môn Thư An suy nghĩ một hồi: “Hình như cũng có lý.” Cô quay đầu lại nhìn Hải Thanh Mạc một cái.

Hải Thanh Mạc vội vàng lắc đầu: “Ta còn chưa muốn về.”

Nam Môn Thư An giơ trường kiếm trong tay lên: “Thế thì đánh thôi.”
Bình Luận (0)
Comment