Chương 213: Bất Quy hương, Uổng Tử thành
Chương 213: Bất Quy hương, Uổng Tử thành
Chương 213: Bất Quy hương, Uổng Tử thành
Theo Hải Thanh Mạc nhảy vào vách núi, bên tai vang lên đến tiếng gió rít như ác quỷ gào thét. Gã nhắm mắt lại, lẩm bẩm một tiếng: "Cấm!" Ngay sau đó gã cố gắng tập trung niệm lực còn sót lại trên người để kiềm chế tiếng rít bên tai. Nhưng Hải Thanh Mạc đột nhiên cảm nhận được một ngón tay đặt lên đỉnh đầu, sau đó đột nhiên kéo lên trên. Hải Thanh Mạc cảm thấy đầu váng mắt hoa, gã trầm giọng nói: "Có định câu hồn ta!"
"Là Hắc La Sát," Lục Gia nói cũng trầm giọng nói. "Ngươi ngẩng đầu lên nhìn xem."
Hải Thanh Mạc ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng hình to lớn xuất hiện trên cao, người này mặc áo đen, tay cầm một lưỡi hái khổng lồ. Trên lưỡi hái này có một sợi tơ màu trắng rủ xuống, vào lúc này đang dính lên đỉnh đầu Hải Thanh Mạc, cảm giác như thần niệm muốn theo sợi tơ này rời khỏi cơ thể. Hải Thanh Mạc quát khẽ: "Hắn là người trấn thủ Uổng Tử thành?"
"Không phải, Hắc La Sát canh giữ ở ngoại vi Uổng Tử thành, chuyên nuốt những oan hồn yếu ớt muốn vào thành," Lục Gia trả lời.
"Yếu ớt sao? Ta đâu có yếu ớt!" Hải Thanh Mạc giơ hai ngón tay, biến chỉ thành kiếm, trực tiếp thi triển Huyền Cửu kiếm quyết. Tuy khí thế cũng đủ, nhưng chỉ có hai luồng kiếm khí yếu ớt phóng ra ngón tay gã phát ra, chém lên sợi tơ trắng kia cũng chỉ khiến nó rung lên nhè nhẹ.
Lục Gia cười lạnh: "Thằng nhóc, Linh Hải của ngươi đã bị phá hủy, niệm lực trên người hầu như không còn, lại muốn dùng kiếm thuật?"
Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ đáp: "Vẫn phải dựa vào bùa chú à."
Gã vừa nói xong, chỉ thấy hai bóng người một đen một trắng hạ xuống ngay sau đó. Hắc Vô Thường vung lưỡi hái xiềng xích trong tay, trực tiếp chém đứt sợi tơ trắng kia. Hải Thanh Mạc tiếp tục rơi xuống, Bạch Vô Thường vung tay áo dài, quấn quanh eo gã, đưa gã hạ xuống mặt đất an toàn.
Hải Thanh Mạc mỉm cười lúng túng: "Hai vị đại ca, lại gặp nhau rồi.”
Bạch Vô Thường nhìn hắn bằng đôi mắt uể oải, nói khẽ: "Ngươi đến Hoàng Tuyền làm gì?"
"Có một nơi, ta muốn đến xem." Hải Thanh Mạc ngẩng đầu, thấy được một thành trì phủ đầy sương mù cách đó không xa.
"Uổng Tử thành, nơi chí âm của thế gian, một kẻ phàm trần như ngươi mà bước vào đó, thần niệm sẽ chịu tổn thương không thể đảo ngược." Bạch Vô Thường nói.
Hải Thanh Mạc gật đầu: "Ta đã không còn là người phàm bình thường, có người đã mở ra một tòa Quỷ Môn quan trong thân thể ta, bây giờ ta đã là người trong Quỷ đạo."
Bạch Vô Thường đưa tay dắt lưỡi liềm vào bên hông, lắc đầu nói: "Ngươi vào thành, không phải muốn nhờ vả Hoàng Tuyền Quỷ Vương sao?"
"Không, ta muốn tìm mẫu thân ta." Hải Thanh Mạc đáp, "Nghe nói năm xưa các ngươi có quan hệ khá tốt, vì một số lý do nên mẫu thân bị giam giữ trong Uổng Tử thành, ta muốn tới cứu mẫu thân.”
"Tích Quy đang ở Uổng Tử thành ư?" Bạch Vô Thường khẽ nhíu mày.
Ở đằng khác, Hắc Vô Thường đang vung lên xiềng xích trong tay, đối phó với sợi tơ màu trắng của Hắc La Sát, hắn cúi đầu nổi giận mắng: "Nhiều lời với hắn làm gì? Khẩn trương đánh ngất mang đi. Bằng không bị Diêm Vương phát hiện thì huynh đệ chúng ta sẽ gặp rắc rối to đấy."
Hải Thanh Mạc vội vã trao đổi trong lòng với Lục gia: "Phải làm sao bây giờ, Lục gia?"
"Đi lên quỷ đạo, hướng thẳng đến Uổng Tử thành." Lục gia trả lời.
"Hiểu rồi." Hải Thanh Mạc vội vã giơ tay phải lên, một bùa chú màu đen bay ra từ cổ tay gã, lập tức bay về phía hai chân gã. Sau đó chỉ thấy hai chân Hải Thanh Mạc biến thành trong suốt, toàn thân như hồn ma trôi về phía Uổng Tử thành.
Hắc Vô Thường đang lơ lửng trên không trung, thấy vậy tức giận mắng: "Tiểu Bạch, ngươi ngây ra ở đó làm gì? Khẩn trương chặn hắn lại."
Bạch Vô Thường lại đứng yên tại chỗ, thần sắc thay đổi không ngừng, hạ giọng lẩm bẩm: "Hèn gì không thấy tung tích của cô ấy, trong Hoàng Tuyền cũng không thấy cô ấy đến luân hồi, hóa ra là vào Uổng Tử th..."
Hắc Vô Thường bị lưỡi hái của Hắc La Sát đánh rơi xuống đất, giọng nói của Hắc La Sát vang lên như tiếng chuông đồng: "Hai ngươi huynh đệ các ngươi không hầu hạ bên Diêm Vương điện, chạy đến đây phá chuyện tốt của ta làm cái gì?"
Hắc Vô Thường lau vết máu trên khóe miệng: "La Sát, nếu ngươi còn dám ra tay, hôm nay hai huynh đệ chúng ta sẽ đưa ngươi vào luân hồi."
Hắc La Sát hừ lạnh một tiếng, giơ cao lưỡi hái trong tay, nhưng không chém xuống nữa mà tung người nhảy cao lên, lại biến thành ảo ảnh màu đen khổng lồ, không tiếp tục giao đấu với bọn hắn nữa.
Hắc Vô Thường thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, lập tức xoay người giơ chân đá vào eo Bạch Vô Thường: "Vừa rồi ngươi ngây ra làm gì, để cho người ta chạy ngay trước mắt ngươi."
"Hắn nói, Tích Quy đang ở Uổng Tử thành." Bạch Vô Thường lầm than nói.
Hắc Vô Thường sửng sốt, lập tức trầm ngâm trong chốc lát rồi gật đầu nói: "Mặc dù có phần thái quá, nhưng nếu là cô ấy, cũng không phải là không thể."
"Nghĩ cách nào đi, chúng ta cũng vào trong Uổng Tử thành." Bạch Vô Thường nói.
Hắc Vô Thường biến sắc: "Ngươi mất trí à, nếu bị Diêm Vương phát hiện, huynh đệ chúng ta sẽ chẳng dễ chịu gì đâu."
"Tích Quy cũng có ít nhiều tình cảm với Diêm Vương, nếu cứu cô ấy ra, có thể nhờ cô ấy tới xin giúp." Bạch Vô Thường nói.
Hắc Vô Thường bất đắc dĩ thở dài: "Gần đây thật quá đen đủi."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc thấy huynh đệ Vô Thường không đuổi theo, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ trong chốc lát, gã đã phá tan sương mù mông lung, đến trước thành kia. Chỉ thấy trên cửa thành treo một tấm biển lớn, trên đó viết "Bất Quy hương".
Hải Thanh Mạc sửng sốt: "Đến sai chỗ à?"
"Không sai, chết oan không trở về, quê hương của hồn diệt." Giọng nói của Lục Gia mang theo chút thất vọng.
Hải Thanh Mạc khẽ thở ra một hơi, rảo bước định đi vào thành nhưng lại đột nhiên cảm nhận thấy một cơn gió tanh tưởi ập tới, mùi tanh hôi nồng nặc khiến Hải Thanh Mạc suýt ói mửa. Gã vội vàng bịt mũi, lùi về phía vài bước liền. Tiếp đó lại nghe thấy tiếng cọ xát giữa vảy cứng và mặt đất, hai con rắn lớn trông như giao long thò đầu ra từ trong sương mù dày đặc, hai con mắt màu đỏ như máu nhìn chằm chằm Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc hít một hơi lạnh, gã từng thấy loại dị thú này trong sách, nghe nói nó canh giữ ở bên cầu Nại Hà, phụ trách nuốt chửng những hồn ma không muốn uống Mạnh Bà Thang, tên là Đồng Lân xà, thân thể cực kỳ cứng rắn, đao thương không làm gì được.
"Ngươi, muốn vào thành." Một con Đồng Lân xà âm u phun ra lưỡi rắn, giọng nói nhỏ như sợi tơ nhện, mang theo cảm giác u ám.
Hải Thanh Mạc căng thẳng liếm môi: "Xà gia, có thể giúp chút không?"
"Không được!" Con Đồng Lân Xà đứng dậy, giọng nói có vẻ không hài lòng, "Trên người ngươi không có thứ gì ngon miệng. Ngươi, không được vào thành!"
"Lục gia, dị thú này ăn gì?" Hải Thanh Mạc vội vàng hỏi.
"Oán khí." Lục gia điềm nhiên đáp.
Hải Thanh Mạc cả kinh: "Oán khí?" Hai chữ này vừa mới thốt khỏi miệng, Hải Thanh Mạc lập tức cảm thấy thân thể mình tê rần, Lục gia chiếm lấy thân thể hắn, sau đó hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đã biến thành màu đen kỳ quái, một luồng chân khí màu tím bay ra từ đỉnh đầu Hải Thanh Mạc. Thân thể hai con rắn lớn đột nhiên trở nên vặn vẹo, ra sức nhô đầu ra muốn nuốt trọn luồng chân khí màu tím kia. Hai con xà liên tục đụng vào nhau, phát ra tiếng va chạm lanh lảnh.
"Thật ngon miệng, thật ngon miệng." Một con Đồng Lân xà phát ra tiếng kêu thỏa mãn. Con kia nhẹ nhàng cúi đầu xuống, nhìn Hải Thanh Mạc đang đứng trước mặt, hạ giọng nói: "Hoan nghênh ngươi vào, Bất Quy hương."
Theo tiếng hô của nó, cánh cổng thành sau lưng từ từ mở ra, bên trong có tiếng nhạc nhẹ nhàng, tinh tế cất lên từ trong thành. Tuy trước đây Hải Thanh Mạc cũng được coi như là thiếu thành chủ của Lan Lăng thành phong nhã, nhưng vẫn không thể nhận ra đó là âm thanh từ loại nhạc cụ nào. Gã chỉ thốt lên một câu cảm khái: "Lục gia, xem ra lúc còn sống, oán niệm của ngươi rất nặng. Hai con rắn này ăn xong, ánh mắt cũng mơ màng."
"Im miệng." Lục gia lạnh lùng nói.
Hải Thanh Mạc cười khẽ, nhấc chân bước nhanh tới, đi qua bên cạnh con Đồng Lân xà, trực tiếp nhảy vào trong cửa thành.
"Cuối cùng cũng đến nơi, Uổng Tử thành, theo truyền thuyết là nơi chí âm trên thế gian." Hải Thanh Mạc ngẩng đầu lên, chuẩn bị thưởng thức cảnh tượng yêu ma quỷ quái phía trước. Có điều, ngoài dự đoán của gã, khung cảnh phía trước lại vô cùng bình yên an lành, thậm chí còn không giống Khán Dần thành náo nhiệt nhưng quỷ dị, cảnh tượng nơi đây hệt như một tòa thành của người bình thường trong Nhân giới. Không phồn hoa hưng thịnh như Thần Đô, Lan Lăng thành, mà giống như một tòa thành nhỏ yên bình không hề náo động. Cô gái bán hoa đi qua với nụ cười thân thiện, vị công tử cưỡi ngựa cầm roi, mấy đứa trẻ bên đường đuổi theo ông lão bán đồ chơi mới lạ, ông lão đang cầm trên tay một con rối dây, đùa giỡn với những đứa trẻ xung quanh mình.
Đợi đã! Con rối dây kia có vẻ quen thuộc! Hải Thanh Mạc quan sát kỹ lưỡng hơn, kinh hãi la lên: "Chu Phục Tà!”
Lục gia thắc mắc: "Ai cơ?"
"Cha ta!"