Chương 214: Con rối dây
Chương 214: Con rối dây
Chương 214: Con rối dây
Lão già cầm con rối trên tay, dường như nghe được tiếng động từ phía cổng thành, nhẹ nhàng kéo sợi tơ trong tay. Con rối giống hệt Chu Phục Tà nhảy múa một vòng tại chỗ, cũng nhìn về phía này. Chu Phục Tà hai mắt trống rỗng nhưng khóe miệng dần dần cong lên, để lộ một nụ cười quỷ dị.
Nụ cười này khiến Hải Thanh Mạc run rẩy tới cả linh hồn, sau đó gã cảm nhận được cơ thể mình như đang từ từ cứng đờ. Gã cố gắng bước vài bước về phía trước, nhưng khi chân phải nâng lên đặt xuống xong gã đã hoàn toàn mất đi tri giác. Hải Thanh Mạc vội vàng kéo ống quần lên xem, phát hiện toàn bộ chân phải đã trở thành gỗ.
"Toi rồi, lão già này định biến ta thành con rối." Mồ hôi lạnh ứa ra đầy lưng Hải Thanh Mạc.
Những đứa trẻ còn lộ rõ vẻ non nớt đứng bên cạnh lão già cũng đồng loạt quay đầu lại, nhìn về phía Hải Thanh Mạc, sau đó mỗi người đều nở một nụ cười ngây thơ trong sáng, nhanh chóng chạy tới, xoay vòng quanh Hải Thanh Mạc, vui vẻ hát khúc đồng dao, âm thanh lanh lảnh.
"Lắc lắc bên trái, va va bên phải. Hình dạng giống người, mặt mày như thật. Rối gỗ hát ca. Nửa đêm nay đến, ma quỷ hoành hành. Trống rỗng mịt mờ, oán oán hận hận. Heo kia chó này, chết sạch chết hết."
Hải Thanh Mạc vội vàng giơ tay lên muốn che lỗ tai, nhưng âm thanh ấy như trực tiếp vang vọng trong đầu gã, co che tai cũng hoàn toàn vô ích. Gã vội vàng liên lạc với Lục gia trong lòng: "Lục gia, phải làm sao bây giờ!"
Nhưng ngay thời khắc mấu chốt này, Lục gia bỗng dưng im lặng.
Hải Thanh Mạc chỉ còn cách tìm đến bùa chú trong túi Càn Khôn của mình, bên trong đó chứa bùa cứu mạng mà Sở Thanh Tiêu đã để lại. Ngay cả lúc gặp nguy cơ trong Thần Đô Thành, gã cũng chưa từng sử dụng. Nhưng giờ đây gã đang ở trong Uổng Tử thành, nếu gặp nạn tại nơi này, không còn ai khác có thể giúp đỡ gã. Nhắc tới cũng thần kỳ, khi Hải Thanh Mạc nắm chặt bùa chú, tiếng đồng dao bên tai đột nhiên biến mất. Đám trẻ con tay nắm tay, nhảy nhót xung quanh gã cũng đột nhiên tan biến, chỉ còn lại lão già điều khiển con rối dây đứng cách đó không xa. Lão vung tay một cái ném tất cả con rối vào trong cái túi sau lưng, sau đó lại lấy ra hai con rối, bước thẳng về phía trước. Chỉ thấy hai binh sĩ mặc giáp đồng vỡ nát, cầm trên tay trường kiếm cổ xưa, đội mặt nạ sắt, xuất hiện ngay phía trước.
Hải Thanh Mạc có cơ hội thở lấy hơi, cảm giác ở chân cũng từ từ khôi phục. Hắn khẽ thở hổn hển: "Sao tự nhiên lão già này lại ngừng tay?"
"Vì có người đang tới." Lục gia đã biến mất một lúc lâu, giờ mở miệng trở lại.
Hải Thanh Mạc căm tức: "Lục gia, bây giờ ngươi lại xuất hiện, vừa nãy ngươi đi đâu mất vậy?"
"Vừa rồi ta cảm thấy có một luồng thần niệm mạnh mẽ quét qua cả con phố dài, ta chỉ có thể tạm thời ẩn mình hoàn toàn, nếu không thần niệm này sẽ phát hiện ra sự tồn tại của ta." Lục gia trả lời.
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: "Người như thế nào mà lại khiến ngươi sợ hãi đến vậy? Hoàng Tuyền Quỷ Vương?"
"Chắc là không phải, nhưng có lẽ cũng mạnh ngang ngửa Ngũ Phương Quỷ Soái, ngươi phải cẩn thận." Lục gia trầm giọng nói. "Hắn đã tới rồi!"
Vừa dứt lời, một người mặc áo đen từ trên trời giáng xuống, trực tiếp hạ vào giữa Hải Thanh Mạc và lão già kia. Khi hắn chạm đất, những cô gái bán hoa, những chàng trai thúc ngựa gần cổng thành đều đào tẩu như một làn khói, chỉ còn lại lão già và hai binh sĩ mặc giáp rách nát vẫn đứng yên tại chỗ.
"Lạc lão đầu, ngày nào ngươi cũng ngồi gác cửa thành, có biết mệt không? Mỗi lần có linh hồn đến ngươi lại làm một con rối, chuyện làm ăn ngươi tốt đến vậy cơ à?" Giọng nói của người kia như vang lên trong một quả chuông lớn, ồm ồm, không thể phân biệt được nam hay nữ.
Rõ ràng Lạc lão đầu cũng hơi sợ người này, gương mặt tươi cười nói: "Hải lão đại, ta chỉ là kiếm miếng cơm ăn. Nếu mấy hôm tới ngươi muốn chiêu mộ thêm thuộc hạ thì ta sẽ tránh đường. Trong vòng ba tháng ta sẽ không tới gần cửa thành nửa bước, thế nào?”
"Đã nhận được món đồ tốt thế này, đừng nói ba tháng, ta thấy cho dù có bảo ngươi nghỉ ngơi ba năm, ngươi cũng đồng ý ngay." Hải lão đại hừ lạnh một tiếng.
Lạc lão đầu lùi lại một bước: "Hải lão đại, có phải ngươi tin vào lời đồn đại đs không?"
"Có phải là lời đồn đại hay không, phải đợi ta xem thử cái túi bảo bối của ngươi đã!" Hải lão đại rút một lưỡi đoan đao từ bên hông, lao thẳng về phía Lạc lão đầu.
"Ngăn hắn lại." Lạc lão đầu nổi giận gầm lên một tiếng, hai tên binh sĩ mặc chiến giáp tả tơi kia lập tức vung thanh cổ kiếm trong tay chém tới.
"Tránh ra!" Hải lão đại nhảy lên không trung, giơ đao chém xuống, chẻ đôi binh sĩ đang lao tới đằng trước. Binh sĩ mặc áo giáp còn lại vung kiếm chém lên đầu Hải lão đại.
"Cẩn thận!" Hải Thanh Mạc cao giọng nhắc nhở.
Hải lão đại nghiêng đầu nhìn Hải Thanh Mạc một cái, sau đó chỉ thấy động tác của binh sĩ mặc áo giáp như đột nhiên chậm lại mấy ngàn lần. Tuy trường kiếm chỉ cách cổ Hải lão đại chừng một tấc, nhưng tốc độ chém tới cực kỳ chậm chạp. Hải lão đại giơ ngón tay, nhẹ nhàng điểm lên trường kiếm, chỉ trong tích tắc cả binh sĩ lẫn thanh trường kiếm của hắn đều hóa thành tro bụi.
Lạc lão đầu như đã lường trước được hai binh sĩ mặc áo giáp của mình hoàn toàn không phải đối thủ của người này. Nhân lúc họ giao chiến, lão ta cõng cái túi của mình chạy được hơn trăm bước. Hải Thanh Mạc giơ tay phải, vẽ một lá bùa trên mặt đất.
Lục gia vội vàng la lên: "Đừng gây rối."
"Người này họ Hải!" Hải Thanh Mạc hạ giọng nói.
Chỉ thấy lá bùa trên mặt đất sáng lên, một đôi tay quỷ đột nhiên mọc lên từ dưới lòng đất, nắm chặt lấy mắt cá chân Lạc lão đầu. Lạc lão đầu trượt chân, văng ra trước, ngã lộn nhào.
Hải lão đại điểm mũi chân lao tới trước mặt Lạc lão đầu, thẳng tay nắm lấy túi vải kia. Hắn rung nhẹ cánh tay, chỉ thấy một luồng khí tử bay từ trong túi ra. Hải lão đại cười lạnh nói: "Lão già này, hóa ra lời đồn là đúng sự thật. Tử khí đằng không, ngươi thật sự bắt được nhân hoàng chi hồn!"
Lạc lão đầu nhanh chóng giữ chặt túi của mình: "Hồn gì chẳng được, người bắt được trước thì là của người đó. Ngươi định cướp hay sao?"
"Ta và ngươi đều là dân chung một thành, làm sao lại công khai cướp đoạt cho được? Thế chẳng phải là không để Quỷ Vương điện hạ vào mắt à? Ta là người làm ăn, ngươi ra giá, ta mua là được." Hải lão đại nói đầy ẩn ý.
Lạc lão đầu quát khẽ: "Ta không bán."
"Gì cơ? 3000 lạng quỷ ngân? Không vấn đề gì." Hải lão đại cất cao giọng nói.
"Ngươi nói bậy!" Lạc lão đầu từ dưới đất vọt lên, nắm lấy cái túi vẫy mạnh, chỉ thấy hàng loạt bướm giấy màu trắng bay ra từ trong túi, chỉ trong tích tắc đã bao phủ toàn thân Hải lão đại. Bản thân lão lại lợi dụng cơ hội này tung người nhảy lên, hai chân mỗi chân đạp lên một con bướm giấy, cưỡi gió chạy trốn.
Hải lão đại toàn thân đầy bướm giấy, ngã ngửa trên mặt đất. Đám con bướm giấy kia bắt đầu dấy lên ngọn lửa màu trắng quỷ dị, ngọn lửa nhanh chóng nuốt chửng toàn bộ thân thể hắn.
Hải Thanh Mạc vội vàng bước tới, người Lục gia không ngừng nhắc nhở: "Đó là quỷ viêm, không nên tiếp cận."
Nhưng Hải Thanh Mạc cứ như mất hồn, chỉ hạ giọng thì thào liên tục: "Không đúng, không đúng!"