Chương 215: Hồng thiếp phi thiên
Chương 215: Hồng thiếp phi thiên
Chương 215: Hồng thiếp phi thiên
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc cúi người định chạm vào đám lửa đen kia, nhưng vừa mới tiếp cận đã cảm nhận được cơn đau kịch liệt từ da thịt. Gã chỉ có thể rút tay lại, vung tay phải, định vẽ một tấm Băng Tâm phù, nhưng ngay Lục gia lập tức nhắc nhở: "Mấy món chú pháp mà ngươi biết không dập được quỷ viêm này đâu. Đừng lãng phí sức lực vô ích."
"Thế thì Lục gia, ngươi ra tay đi." Hải Thanh Mạc đáp lại.
Lục gia hừ lạnh một tiếng: "Đâu cần ta phải ra tay?"
Chỉ thấy Hải lão đại đang nằm gục trên mặt đất nhanh chóng đứng lên. Hắn rũ mạnh cơ thể, những ngọn lửa đen liền tụ lại thành từng cụm, rơi thẳng từ trên người hắn xuống. Không chỉ trên người hắn không hề có thương tích gì, mà ngay cả bộ áo đen cũng không có dấu vết bị thiêu đốt, hắn phủi chút lửa đen cuối cùng trên y phục, hạ giọng mắng: "Lão già họ Lạc này, chỉ biết làm mấy thứ loè loẹt vô ích."
"Cái này..." Hải Thanh Mạc ở bên cạnh do dự gọi.
"Hả?" Hải lão đại quay đầu, liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc, "Ô, vừa rồi không để ý kỹ, ngươi đúng là một tiểu lang tuấn tú."
Hải Thanh Mạc chắp tay nói: "Kính chào Hải lão đại, mới đến, kính xin..."
"Chết thế nào vậy?" Hải lão đại tới gần, vỗ nhẹ lên ngực Hải Thanh Mạc, sau đó xoa xoa đầu hắn, sau đó híp mắt nhìn. "Có phải bị kẻ xấu hãm hại không, hay là gặp bất trắc?"
Hải Thanh Mạc lắc đầu: "Đều không phải."
"Đều không phải? Thật là kỳ quái, đến Uổng Tử thành này, đều là linh hồn của những kẻ tuổi thọ còn chưa hết mà bất ngờ mất mạng." Đôi mắt của Hải lão đại bỗng sáng rực lên, "Chẳng lẽ ngươi không muốn vào luân hồi nên đến đây nương nhờ Quỷ Vương?"
"A? A!" Trong lúc nhất thời Hải Thanh Mạc cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể đành cố gắng lảng tránh.
"Hahaha, thế thì cũng là quỷ có hoài bão đấy. Ngươi nhìn kìa." Hải lão đại chỉ tay về phía xa, chỉ thấy nơi đó có một tòa tháp màu đen cổ kính cao vút tận tầng mây. "Đó là Si Mị tháp, khi Hoàng Tuyền Quỷ Vương không ra khỏi cửa gây họa cho người khác thì sẽ ở đó, ngươi có thể đến đó trình diện."
"Cám ơn Hải lão đại, nhưng ta..." Hải Thanh Mạc còn muốn mở miệng nói thêm một vài lời, nhưng Hải lão đại trực tiếp xua tay ngắt lời hắn: "Ta còn phải đuổi theo lão già kia, không có thời gian nói chuyện với ngươi nữa. Trong Uổng Tử thành, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, trước khi ngươi được che chở, loại thâm độc hại người như lão già họ Lạc kia nhiều không thể đếm hết, lần sau phải thận thận hơn đấy!" Nói xong, Hải lão đại nhảy lên mái hiên, đuổi theo hướng tây.
"Đến Si Mị tháp." Lục gia trầm giọng.
"Vộ gì chứi." Hải Thanh Mạc nhảy lên, chạy tới bên cạnh Hải lão đại.
Hải lão đại quay đầu lại, khẽ nhíu mày: "Tiểu tử, ngươi theo ta làm gì?"
Hải Thanh Mạc cười nói: "Vừa nghe các ngươi trò chuyện, hình như Hải lão đại ngài cũng đang chiêu mộ thủ hạ đúng không? Ta mới đến, cảm thấy trực tiếp đến chỗ Quỷ Vương báo danh sẽ không được họ coi trọng, chẳng thà cứ tìm cách làm đạt được thành tựu gì đó trong thành trước đã. Không thì, Hải lão đại, ngươi nhận ta làm tiểu đệ đi."
"Nhận ngươi làm tiểu đệ?" Hải lão đại vỗ một cái lên đầu Hải Thanh Mạc, "Tiểu tử, chỉ cần ngươi có thể sống sót đến Si Mị tháp, bọn họ sẽ cấp cho ngươi thẻ thành dân, có thẻ thành dân, trong thành này không ai dám ra tay với ngươi. Nhưng đi theo thì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng. Ngươi phải nghĩ cho kỹ."
Hải Thanh Mạc gật đầu: "Ta đã nghĩ kỹ rồi."
"Ngươi chưa nghĩ gì cả, sao lại nói đã nghĩ kỹ. Hơn nữa, ta chỉ chọn lấy tinh nhuệ trong tinh nhuệ, ngươi vừa vào thành đã rơi vào tay Lạc lão đầu, quá yếu." Hải lão đại lắc đầu nói.
Hải Thanh Mạc vội vàng bào chữa cho mình: "Ta chỉ là bất cẩn chút thôi, nếu một đấu một, chưa chắc lão già họ Lạc kia đã là đối thủ của ta.
"Ồ? Tiểu tử, khi còn sống ngươi học được tài nghệ năng gì?" Hải lão đại hỏi.
"Từng học kiếm thuật, đã bước vào Huyền Tâm cảnh, có thể xem là một cao thủ trong nhân gian." Hải Thanh Mạc tự hào nói.
Hải lão đại nhíu mày, đặt một tay vai Hải Thanh Mạc, sau đó lắc lắc đầu: "Ngươi là cao thủ Huyền Tâm cảnh, sao trong cơ thể chỉ có chút ít niệm lực lưu chuyển như vậy?"
"Đáng tiếc, sau đó Linh Hải của ta bị hủy, chỉ có thể quay lại tu tập theo Quỷ đạo." Hải Thanh Mạc bĩu môi, "Vừa mới nhập môn, nhưng may là ta từng xem qua một số bản thiếu của 《Thần Đạo thư》 lưu lạc trong nhân gian, biết chút ít về vẽ bùa chứ."
Lúc này, giọng nói của Lục Gia đột nhiên vang lên: "Trừ khi ta cho phép, không được nói cho bất cứ ai về sự tồn tại của ta, nếu không ta có thể giết chết ngươi bất cứ lúc nào."
Hải Thanh Mạc bị tiếng la đột ngột này làm cho giật bắn mình, sắc mặt hơi đổi, nhưng vẫn trả lời bằng tâm âm: "Biết rồi."
Nghe thấy ba chữ "Thần Đạo thư", giọng nói của Hải lão đại có thêm vẻ hiếu kỳ: "Tiểu tử, hóa ra khi còn sống ngươi đã trải qua rất nhiều việc. Nhưng không phải ngươi nói mấy lời là ta sẽ nhận tiểu đệ ngay, phải cho ta thấy thực lực thật sự của ngươi. Giúp ta bắt được Lạc lão đầu, ta sẽ nhận ngươi làm tiểu đệ."
Hải Thanh Mạc cười nói: "Không thành vấn đề!"
"Vẫn rất tự tin." Hải lão đại vung ống tay áo, vài bộ xương chó rơi xuống trước mặt bọn họ, chúng nhe răng nhìn Hải Thanh Mạc gào lên tức giận. Hải lão đại búng một con bướm giấy trong tay ra, chính bướm giấy mà Lạc lão đầu lưu lại, mấy chó xương ngửi ngửi, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Hải Thanh Mạc tò mò hỏi: "Lão đại, ngươi muốn con rối của Lạc lão đầu để làm gì?"
"Quãng thời gian trước có tin đồn, nói là có tử khí đi vào Uổng Tử Thành. Sau khi người chết, hồn phách trên người đều mang khí có màu sắc. Người bình thường là màu xám, trắng hoặc không màu; kẻ thập ác bất xá thì màu đen, người tu vi cao thâm thì màu đỏ, còn hoàng giả trên nhân gian thì màu tím. Cái gọi là Hoàng giả nhân gian, ít nhất phải là loại Thái tử Thân vương. Hồn phách như vậy rất quý giá, là lựa chọn tốt nhất để luyện hóa Quỷ Khí. Hơn nữa, Hoàng giả nhân gian, trừ khi gặp phải mưu phản đại loạn, bằng không khó mà rơi vào Uổng Tử Thành. Từ khi ta bước vào Uổng Tử Thành, đây mới là lần đầu tiên ta thấy điều này." Hải lão đại bĩu môi, "Lạc lão đầu này đúng là to gan, với thực lực của hắn, cho dù cướp được linh hồn Hoàng giả nhưng làm sao giữ được."
Trong lúc hai người đang trò chuyện, đột nhiên cảm thấy ánh sáng mặt trời tối lại, như có một áng mây đen rất lớn che phủ trên đầu, Hải Thanh Mạc ngẩng đầu lên, thấy một con Phượng Hoàng màu đen bay qua từ trên không trung. Con Phượng Hoàng ấy to lớn vô cùng, gần như lớn gấp ba lần con thú cưỡi của Kim Phượng Hàm, hơn nữa lông chim quanh người đều là màu đen như mực, toát lên vẻ quỷ dị khó tả. Theo Phượng Hoàng màu đen bay qua từ trên trời, từng mảng giấy đỏ rơi xuống từ dưới người nó.
Hải lão đại trầm giọng nói: "Đó là thú cưỡi của Quỷ Vương, xem ra sắp có việc lớn xảy ra."
Hải Thanh Mạc nhảy lên một bước, nắm lấy một tờ giấy màu đỏ trên không trung, gã cúi đầu xem thử, toàn thân ngây ngẩn: "Thiệp mời."
"Hả? Đọc lên ta nghe thử." Hải lão đại nói.
"Mười lăm tháng bảy, cửa lớn mở rộng, Quỷ Vương kết hôn, vạn tôn chúc mừng." Hải Thanh Mạc cười phá lên, "Ta đến thật đúng lúc, còn kịp dự đám cưới của Quỷ Vương."
Hải lão đại lại khẽ than thở: "Xảy ra sắp có việc lớn xảy ra thật rồi."
Hải Thanh Mạc không hiểu ý nghĩa: "Đám cưới của Quỷ Vương, có gì đáng chú ý sao?"
Hải lão đại lắc đầu: "Ngươi còn chưa gia nhập dưới trướng ta, ta nói nhiều với ngươi làm gì?" Hắn vẫy áo, chỉ thấy hai con chó xương vội vàng chạy về, một con đưa đầu về phía đông, con kia lại quay về phía nam rống lên.
Hải Thanh Mạc cười nói: "Sao hai con chó này lại có ý kiến khác nhau vậy."
"Lão già kia dùng con rối thế thân, nhưng một bên hướng đông, một bên hướng nam, thể nào cũng có một bên là đúng. Tiểu tử, ta và ngươi mỗi người chọn một hướng, ngươi có dám không? Nếu chọn đúng, ngươi sẽ phải đơn độc đối mặt với lão già kia, nếu đánh không lại sẽ biến thành khúc gỗ." Hải lão đại nói.
Hải Thanh Mạc đi tới bên cạnh con chó xương quay về phía nam: "Thầy bói từng nói, số mệnh của ta thuận với hướng nam. Ta chọn hướng nam."
"Tiểu tử, thế thì ngươi cũng phải thận trọng." Hải lão đại bước nhanh chóng bước về phía đông, "Nếu không đánh nổi thì phát tín hiệu, ta sẽ tới cứu ngươi."
"Sẽ không có chuyện không đánh nổi." Hải Thanh Mạc xoay người, nhanh chóng lao về phía nam, con chó xương kia sủa một tiếng, đột nhiên nhảy lên phía trước.
Giọng nói của Lục Gia lại vọng lên: "Sao ngươi lại nhất quyết muốn tạo quan hệ với kẻ đó."
"Ngươi đúng là đồ ngốc. Ta làm vậy là để cứu mạng cha ta. Ngươi không nghe hắn nói à, cha ta là tài liệu thượng phẩm để luyện thành quỷ khí. Không thể để lão già họ Lạc kia bắt đi, cũng không thể để người này nắm được!" Hải Thanh Mạc âm u nói.