Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 216 - Chương 216: Song Đồng Hạ Hí

Chương 216: Song đồng hạ hí Chương 216: Song đồng hạ hí

Chương 216: Song đồng hạ hí

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Lục Gia im lặng một hồi, sau đó nói: "Ta quên mất, ngươi đến đây là để cứu cha ngươi."

"Sai rồi, ta đến đây là để cứu mẹ ta, việc cứu cha ta chỉ là tiện thể thôi." Hải Thanh Mạc đáp lại, "Nếu lúc cứu mẹ ta gặp khó khăn, chẳng phải bọn họ nói cha ta là nguyên liệu tốt nhất để luyện quỷ khí à."

“Về khoản này thì bọn chúng nói không sai, linh hồn đế vương, quỷ khí thượng thượng phẩm." Lục Gia đáp lời.

Hải Thanh Mạc đột nhiên nhỏ giọng nói: "Lục gia, ngươi có biết cách luyện Tiên khí không?"

Lục Gia sửng sốt, cảm khái nói: "Đúng là đứa con trai biết hiếu thảo!"

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Ở một nơi khác, Hải lão đại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua. Hắn xoa đầu đầu con chó xương bên cạnh: "Đúng là tiểu tử thú vị, phải không?"

Hải Thanh Mạc chạy theo con chó xương của mình trong khoảng một nén nhang, con chó xương kia dừng lại, không tiếp tục chạy về phía trước nữa, nó cúi đầu xuống đất, gầm nhẹ về phía góc. Hải Thanh Mạc siết chặt nắm tay: "Xem ra, người gặp may là ta.”

Chỉ thấy Lạc lão đầu cõng theo bao tải bước ra từ góc tối, hắn lạnh lùng mỉm cười với Hải Thanh Mạc: “Tiểu tử, đã thoát được một kiếp lại không trốn, còn đến đây vội vàng chịu chết?”

Hải Thanh Mạc cười đáp: “Lão già, vừa rồi ngươi tranh thủ lúc ta gặp nguy, lần này ta đã sẵn sàng, ngươi xem kỹ đây!”

Lạc lão đầu lắc nhẹ bao tải trong tay, chỉ thấy một bé trai, một bé gái, hai con rối rơi xuống mặt đất. Chúng mặc áo khoác ngắn màu đỏ, trên mặt phủ một lớp phấn đỏ rất bắt mắt, cúi người chắp tay với Hải Thanh Mạc trước mặt, đồng thanh nói: “Kính bái lão gia."

Hải Thanh Mạc chỉ thấy bất luận hình dáng hay âm thanh của hai con rối , đều toát lên vẻ quỷ dị khó tả, khiến toàn thân run lên sợ hãi. Gã hạ giọng nói: “Bước vào chốn Hoàng Tuyền này, đúng là không còn chút người nào."

Con chó xương kia không thể kiềm chế nổi, gầm lên một tiếng rồi tung người lao về phía hai con rối. Chỉ thấy con rối bé trai vươn tay ra, nắm chặt cổ con chó xương, cười khúc khích nói: "Chó con, chó con!" Sau đó chỉ nghe “ầm” một tiếng, toàn bộ thân thể chó xương nổ tung, mảnh xương trắng bắn ra khắp nơi.

Thần sắc Hải Thanh Mạc biến đổi, gã nhanh chóng giơ tay phải lên định vẽ phù. Nhưng đột nhiên Hải Thanh Mạc lại cảm thấy sau lưng trầm xuống, ra là cô bé kia trực tiếp nhảy lên lưng gã. Cô bé ghé sát tai Hải Thanh Mạc, nhẹ nhàng nói: "Đại ca ca, chơi với muội đi."

"Được." Hải Thanh Mạc giơ ngón tay điểm lên mi tâm cô bé, hạ giọng nói: "Ta sẽ chơi với ngươi."

Chỉ thấy mi tâm cô bé lóe lên một tia sáng vàng sau đó ngã ngửa ra đất, thân thể bắt đầu co giật quằn quại. Có điều gương mặt cô bé vẫn giữ nguyên nụ cười, không ngừng nói: "Chơi thật vui, thật thú vị. Hi hi hi ha ha ha."

"Thế thì cho ta chơi với." Cậu bé đột nhiên nhảy lên, lao về phía Hải Thanh Mạc.

Hải Thanh Mạc duỗi tay ra, trong tay y lóe lên ánh đen, trực tiếp ngăn cậu bé ở cách đó một xích. Cậu bé vung mạnh hai tay, muốn xông lên nhưng lại không thể vượt qua bức tường khí vô hình kia. Gương mặt cậu bé trở nên nôn nóng, cuối cùng đỏ bừng lên, giọng nói mang vẻ tức giận: "Sao không cho chơi ta với! Sao... không cho chơi ta với!" Cậu bé đột nhiên há to miệng, hàm trên hàm dưới rộng gần bằng cái đầu Hải Thanh Mạc, để lộ hàm răng nanh sắc bén, gương mặt trở nên khủng khiếp đến cực điểm.

Một luồng chân khí hùng hồn bắn ra từ miệng cậu bé, trực tiếp đẩy Hải Thanh Mạc lùi xa ba trượng.

Cô bé trên mặt đất vặn vẹo thân thể, cuối cùng cũng khôi phục như lúc ban đầu. Cô bé đứng dậy, cười nói: "Đại ca ca, chơi nữa nào!" Sau khi nói xong, cô bé tung người nhảy lên. Cậu bé cũng khôi phục dáng vẻ bình thường, nhảy lên. Hai người nắm tay nhau, xoay một vòng trên không trung, cười khanh khách: "Hi hi hi ha ha ha."

Tiếng cười kia mang vẻ quỷ dị tới khó tả, Hải Thanh Mạc nghe mà sởn cả tóc gáy. Gã định lùi về phía sau nhưng đột nhiên cảm thấy cả hai chân mất đi cảm giác, gã sửng sốt: "Không tốt, lại trúng chiêu rồi."

Lục Gia trầm giọng nói: "Nếu chỉ có vậy thôi cũng cần ta ra tay, thế thì không cần xâm nhập Uổng Tử thành nữa."

"Đại ca ca, chơi chung đi." Sau khi cô bé hạ xuống, chỉ vài bước chân thôi là đến trước mặt Hải Thanh Mạc. Cô bé đưa tay phải ra, thò tới trước ngực Hải Thanh Mạc, cái bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn như củ sen hồng kia, lúc sắp chạm tới cơ thể Hải Thanh Mạc lại đột nhiên mọc ra móng vuốt sắc bén. Ngay giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một thanh trường kiếm bằng xương trắng đã đâm thủng ngực cô bé. Hải Thanh Mạc thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "May là đến kịp."

Chỉ thấy trên mặt đất, cái xác của chó xương tỏa ra ánh đen nhàn nhạt, chân phải của chó xương đã biến mất. Thanh trường kiếm vừa rồi, chính là hình thành từ chân phải của con chó xương.

Lạc lão đầu ánh mắt lẫm liệt: "Bạch Cốt Hóa Kiếm thuật."

"Đại ca ca, ngươi... chơi chẳng vui gì cả." Ánh sáng trong mắt cô bé từ từ lụi tắt, cuối cùng cô bé ngửa đầu ngã thẳng xuống đất. Vừa rồi tuy gương mặt và thân hình của cô bé giống hệt người sống nhưng cảm giác vẫn như con rối, có điều ngay sau khi ngã xuống đất, vân gỗ trên cơ thể cô bé hoàn toàn biến mất. Cô bé nằm yên ở đó, không hề động đậy, chỉ chỉ còn lại một thi thể bé gái bình thường mà thôi.

Hải Thanh Mạc vẻ mặt không đành lòng, hạ giọng nói: "Ta hiểu rồi. Những người này đều không phải con rối, đều là những người sống sờ sờ."

"Ngươi giết muội muội của ta rồi!" Bé trai ở bên cạnh hét lên, sau đó hai tay vung ra, toàn bộ thân thể bắt đầu phình to như đang bơm hơi, cậu bé há to miệng, để lộ cả hàm răng nanh, sau đó lao tới cắn vào vai Hải Thanh Mạc.

Hải Thanh Mạc nhanh chóng lùi lại ba bước, hai tay kết lại, quát lên: "Dậy!" Chỉ thấy thi thể của chó xương nằm rải rác trên mặt đất bỗng nhiên bay lên không trung, sau đó biến thành từng lưỡi lưỡi đao sắc nhọn, đánh thẳng về phía cậu bé.

Lạc lão đầu đứng bên cạnh quan sát trận chiến có vẻ bốn chồn lo lắng, lại định móc ra thứ gì ra khỏi túi. Nhưng lão ta mới định hành động thì cổ tay đã bị ai đó nắm chặt. Lão già nhanh chóng quay đầu sang: "Ai ?"

Chỉ thấy Hải lão đại mặc bộ trang phục đen tuyền đã xuất hiện ở nơi đó. Con chó xương bên cạnh hắn đột nhiên chạy tới, cắn vào mắt cá chân của Lạc lão đầu. Hải lão đại cười ha hả: "Thuật con rối thế thân, định lừa ta đi sai hướng à? Ngây thơ quá mức."

Hải Thanh Mạc vung kiếm xương trong tay, trực tiếp đánh rơi con rối bé trai xuống đất, sau đó đứng bên cạnh Hải lão đại, khóe môi hơi cong lên: "Thế nào? Ta cũng có chút bản lĩnh đấy chứ ."

Hải lão đại thở dài nhẹ nhàng: "Lạc lão đầu cảm thấy ngươi không phải đối thủ của hắn, nên mới sử dụng mấy con rối bé bỏng thấp kém này thôi. Nếu hắn thật sự lôi mấy món lợi hại ra, e là ngươi đã chết rồi."

"Ồ? Vậy ta cũng muốn thấy." Hải Thanh Mạc nói cười.

"Được. Là co các ngươi chọn đấy. Ta hy vọng các ngươi... không hối hận!" Lạc lão đầu vừa nói vừa giơ tay xé toạc cái bao tải, hừ lạnh một tiếng, "Cửu Thiên Quỷ Tôn, xuất hiện đi!"
Bình Luận (0)
Comment