Chương 217: Con rối đế vương
Chương 217: Con rối đế vương
Chương 217: Con rối đế vương
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Theo tiếng gầm của Lạc lão đầu, chỉ thấy một con rối khổng lồ phá vỡ cái bao kia tải, đứng thẳng lên trời. Con rối này mặc một bộ hoàng bào, trên áo thêu một con rồng vàng chói lọi như thật, tử khí bao quanh mình, một luồng áp lực hùng hồn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đè lên Hải Thanh Mạc cùng Hải lão đại phía đối diện, khién cả hai lún xuống đất ba thước. Cùng lúc đó, Hải Thanh Mạc cảm nhận được dường như có một bàn tay nặng trịch đè lên đầu gã, ép gã phải cúi đầu.
"Đây không phải là linh hồn của hoàng giả bình thường, đây chính là con rối đế vương, cha ngươi là đế vương trong nhân gian?" Lục gia cả kinh nói.
"Đúng vậy, tiếc thay chỉ làm hoàng đế vài ngày, rồi lại nghĩ quẩn tìm đến cái chết." Hải Thanh Mạc đặt ngón tay cái lên mép, cắn mạnh một cái, máu tươi lập tức liền chảy ra.
Lục gia hỏi: "Ngươi định dùng huyết chú?"
Hải Thanh Mạc cười nói: "Nếu không thì làm sao đấu lại được."
"Được, ngươi cứ thoải mái chiến đấu. Tới thời khắc mấu chốt ta sẽ ra tay." Lục gia trả lời.
Hải Thanh Mạc hỏi: "Bây giờ ngươi không cần che dấu thân phận nữa?"
"Quỷ Ngẫu thuật của lão già này quá bình thường, nếu ta tự mình ra trận, khi con rối đế vương này hiện thân, trong phạm vi trăm trượng tất cả quỷ dân đều phải cúi đầu hành lễ." Lục gia trầm giọng nói.
"Ta tin ngươi một lần." Hải Thanh Mạc vung tay phải, dòng máu tươi từ ngón tay chảy ngược lên cánh tay, một bùa chú hình dạng phức tạp quỷ dị tới cực điểm từ từ xuất hiện. Gã quay đầu sang nhìn Hải lão đại bên cạnh, "Hải lão đại, ta..." Hải Thanh Mạc bỗng dưng ngừng lại, vì hắn phát hiện tình trạng của Hải lão đại rất không bình thường.
Đôi mắt vốn thâm thúy yên tĩnh như hồ nước sâu của Hải lão đại đột nhiên biến đổi, trở nên vô cùng dịu dàng. Hắn vẫn che mặt bằng khăn đen, mặc áo đen, không thể thấy rõ gương mặt và dáng vẻ cụ thể, chỉ có thể dựa vào giọng nói để biết Hải lão đại là một nam nhân trung niên. Nhưng trong khoảnh khắc này, Hải Thanh Mạc đã biết, tất cả những thứ đó chỉ là vỏ bọc.
Hải lão đại, chắc là một nữ nhân.
Nữ nhân, mới có ánh mắt dịu dàng như vậy.
Hải lão đại từ từ mở miệng, tiếng nói bỗng hóa thành giọng nữ, xác nhận suy đoán của Hải Thanh Mạc. Giọng nói cô mang chút ý cười: "Hóa ra là ngươi. Không ngờ ngươi thật sự trở thành hoàng đế."
“Hải lão đại, ngươi biết hắn à." Hải Thanh Mạc mở miệng thăm dò.
Nhưng Hải lão đại không để ý đến gã, chỉ nhìn con rối đế vương trước mắt, cười nói: "Ngươi không còn tuấn tú như xưa nữa rồi."
"Quỷ Tôn điện hạ, Hắc Viêm chi trận, lên!" Lạc lão đầu phẫn nộ quát.
Trên cánh tay của con rối đế vương bùng lên một luồng hắc viêm, nhưng hắc viêm này lại quấn một vòng quanh cánh tay hắn chứ không tấn công hai người phía dưới như kế hoạch của Lạc lão đầu. Lão già này khép hai tay thànhhình chữ thập, cả giận nói: "Quỷ Tôn điện hạ, xin lập trận!" Lại nghe thấy con rối đế vương giận dữ gầm lên trời một tiếng, tiếp đó đột nhiên vung cánh tay, hắc viêm trên tay trực tiếp tấn công về phía Lạc lão đầu. Lạc lão đầu vội vàng lùi lại phía sau, tay phải vỗ mạnh lên mặt đất một cái, một hàng quỷ mặc trọng giáp lập tức xuất hiện, mới có thể ngăn chặn luồng hắc viêm mạnh mẽ kia. Lão ta lau mồ hôi lạnh trên trán: "Rốt cuộc thế này là sao?"
Trong tay Hải Thanh Mạc, bùa chú vẫn đang không ngừng leo lên, hắn vội vàng vươn tay trái điểm nhẹ lên cánh tay phải, ngừng cái gọi là "Huyết chú" này lại, hắn sử dụng tâm âm đặt câu hỏi: "Thế này là sao?"
Lục gia trả lời: "Con rối đế vương vốn rất khó kiểm soát, tu vi của lão già này không đủ, sơ sẩy một chút thôi là con rối đế vương sẽ mất khống chế, phải cẩn thận một chút. Sau khi mất khống chế, có thể con rối đế vương sẽ mạnh hơn lúc ở trong tay lão già này."
Hải Thanh Mạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy con rối đế vương đang nhìn chằm chằm vào Hải lão đại trên mặt đất, đôi mắt mất đi thần trí từ từ khôi phục hào quang, trở nên dịu dàng và thâm thúy. Hắn mở miệng, khó khăn lắm mới nói ra ba chữ: "Là, nàng, ư."
Bàn tay Hải Thanh Mạc đột nhiên trở nên run rẩy, toàn thân gã cũng bắt đầu co quắp không kiểm soát được. Gã quay đầu sang nhìn Hải lão đại bên cạnh, cố gắng bình tĩnh nói: "Ngươi là... ... . . ."
"Gầmmmm!" Con rối đế vương đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn, một cơn cuồng phong nổi lên, trực tiếp hất văng Hải Thanh Mạc ra xa ba trượng. Còn Hải lão đại lại nhẹ nhàng vung tay, trực tiếp phá tan cơn cuồng phong kia.
"Là, nàng, ư." Con rối đế vương lặp lại ba chữ kia một lần nữa, sau đó giơ cao hai tay, tiếng vỡ nát lanh lảnh vang lên, từng sợi tơ màu trắng vốn không thể nhìn thấy nối với mười đầu ngón tay của Lạc lão đầu, giờ đột nhiên xuất hiện, sau đó là từng sợi từng sợi đứt lìa. Chân khí màu tím quanh người con rối đế vương càng ngày càng dày đặc, đôi mắt vừa khôi phục ánh sáng lại lần thứ hai tan rã. Hắn bước lên về phía trước một bước, toàn bộ mặt đất đều bắt đầu rung động.
"Có điều, vì sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này." Hải lão đại chẳng hề để tâm tới cảnh tượng biến chuyển đột ngột này, hắn hạ giọng hỏi, "Ngươi bị người khác hãm hại hay sao? Ngồi trên ngai vàng đế vương của nhân gian, chắc chắn rất khổ sở. Ngươi đơn thuần như vậy, chắc là bị người ta lừa cho rồi."
Con rối đế vương nhẹ nhàng cúi đầu, tử khí trên người chậm rãi hóa thành một con rồng, xoay chuyển xung quanh hắn, hắn nhẹ nhàng nói: "Gặp được nàng, là tốt rồi."
"Cái gì?" Hải lão đại không nghe rõ, vội vàng hỏi lại.
Nhưng con rối đế vương không thể trả lời, vì lúc này con ngươi của hắn đã chuyển thành màu đen. Cuồng phong gào thét kéo đến, trong vòng trăm trượng, phòng ốc lập tức hoá thành mảnh vụn. Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, chắc là dân chúng Uổng Tử thành sinh sống xung quanh. Thấy thấy cảnh tượng này, Lạc lão đầu biến sắc, lấy từ trong lồng ngực ra một sợi dây thừng, trực tiếp tung lên buộc lấy cái bao tải xa xa đã bị xé thủng một lỗ to, sau đó kéo bao tải đến bên cạnh mình. Lão ta cười lạnh nói: "Các ngươi cứ ở đây chờ chết đi, không ai sống sót được đâu! Hải lão đại, chúc ngươi may mắn!" Ngay sau đó, Lạc lão đầu ném ra một con chim bằng xương rồi nhảy lên lưng nó, mau chóng rời khỏi.
Hải Thanh Mạc siết chặt nắm tay, tay trái đặt lên cánh tay phải, sẵn sàng phát động Huyết Chú một lần nữa.
Còn Hải lão đại lại như bỏ mặc cuồng phong gào thét, chỉ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ngước nhìn con rối đế vương được bao phủ trong tử khí dữ tợn.
"Cẩn thận hắn!" Hải Thanh Mạc nhắc nhở.
"Đừng dùng Huyết Chú." Lục gia đột nhiên gào lên.
"Làm sao?" Hải Thanh Mạc không hiểu.
"Có một luồng khí thế mạnh mẽ đang tới gần." Lục gia đáp lại.
Con rối đế vương bất chợt giơ một quyền, đánh thẳng về phía Hải lão đại. Song Hải lão đại lại vẫn bất động như trước, chỉ nhếch bĩu môi.
Ngay sau đó, một thanh trường kiếm cực kỳ tàn tạ xuất hiện trước mặt Hải lão đại, ngăn cản sức mạnh hùng hồn của con rối đế vương.
"Đây là..." Hải Thanh Mạc nhìn về phía trước, người vừa tới là nam nhân to lớn mặc áo choàng màu đen, trên đùi phải của nam nhân kia có một con rắn cạp nong màu bạc quấn quanh, đôi mắt âm u dữ tợn đang chăm chú nhìn Hải Thanh Mạc.
"Đây chính là một trong Ngũ Phương Quỷ Soái." Lục gia âm u nói: "Hắn cũng tới vì con rối đế vương này.”